Chương 24: # Tình huynh đệ # ❄

Editor: Cindy

Mà fans Lục Dục Chi tựa như ăn một chén phân chó, còn phải ở bên ngoài làm bộ như vân đạm phong khinh*, chỉ có thể ở trong địa bàn ngoài sáng trong tối của bản thân nôn mửa.

* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

【 Người nào đó rất biết theo đuôi xu hướng / 🙂 】Người hâm mộ qua đường.

【 Cười cái rắm, không thấy anh ấy cố ý cách xa cô một khoảng à, còn muốn lên đời, nên cọ cmn nhiệt độ với ca ca chứ gì? 】Fans chân chính.

【 Nhãi con cũng chưa từng thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ này mội cái, nhóm người ở trên Weibo kích động cái gì, muốn bạo hồng* đến điên rồi đi. 】Quần chúng ăn dưa.

* Bạo hồng: từ một nhân vật vô danh tiểu tốt sau thành công của một tác phẩm nào đó mà đột ngột nổi tiếng.

Ống kính chuyển một cái, ba người xuống xe.

Trấn nhỏ thuần phác ở phía nam, mới vừa có một cơn mưa ngang qua, bầu trời được bao phủ bởi một tấm vải sương mù, gió mát thổi tới, mang theo hương thơm cây cỏ sau cơn mưa. Trên con đường mòn ở vùng nông thôn bùn lầy lội, đá gồ ghề lồi lõm, có vài chỗ còn có nước đọng.

Triệu An Nhiên đi giày cao gót, mặc một bộ váy màu đỏ thừa dịp khoe da thịt trắng nõn, vóc dáng kiêu ngạo được phơi bày, bị gió lạnh thổi qua, thân thể không thể ức chế run rẩy vài cái.

Cô ta vừa xuống xe thì bất động thanh sắc* dựa gần Lục Dục Chi, giữ làn váy cau mày, làm bộ dạng đáng thương, dùng đôi mắt phượng rưng rưng liếc nhìn Lục Dục Chi.

* Bất động thanh sắc : Tỉnh bơ, không biến sắc.

Lục Dục Chi không để ý đón nhận ám chỉ của cô ta, hắn khom lưng giúp Lâm Hi lấy hai vali hành lý lớn ở trong cốp xe ra.

Lâm Hi cảm nhận được không khí có chút xấu hổ, hiện tại lại đối mặt với máy quay ghi hình, liền dùng ngữ điệu đùa giỡn nói với Triệu An Nhiên: "Lần này An Nhiên hưởng thụ cuộc sống ở nông thôn đi, coi như đây là một trải nghiệm khó có được a, ha ha."

Nội tâm Triệu An Nhiên phỉ nhổ, trên mặt như cũ cười dịu dàng động lòng người: "Tiền bối nói phải ạ."

Lâm Hi cười ha hả ưng thuận, lại nhìn Triệu An Nhiên, một thân ăn mặc phong phanh, tốt bụng hỏi: "An Nhiên có lạnh hay không, tôi có mang theo mấy chiếc áo khoác, cô có muốn tôi lấy một chiếc cho cô mặc vào không? Con gái tuổi còn trẻ không thể vì đẹp mà không quý trọng thân thể của mình, bằng không có tuổi rồi sẽ giống như tôi vậy, chỉ cần ra khỏi nhà một chuyến đều phải mang theo vài đồ tập dưỡng sinh cùng thực phẩm chức năng, sắp xếp đầy kín hai vali lớn."

"Cũng may lần này có Lục Dục Chi ở đây, có thể giúp đỡ lão già như tôi xách đồ. Nếu không chỉ dựa vào chân tay già yếu này, cũng không biết mang lên kiểu gì."

Triệu An Nhiên không lên tiếng, biểu tình trên gương mặt có chút vặn vẹo.

Lục Dục Chi dời hành lý xuống xe, cầm lấy balo của mình đeo ở sau lưng, hồi đáp Lâm Hi: "Chú cũng không già, bài hát mới chúng ta còn phải cùng nhau lắc lư nữa."

Lâm Hi nghe hắn nói cười to ha hả, bàn tay vỗ vai Lục Dục Chi một cái, kéo người đến trước ống kính tuyên truyền ca khúc mới. Bài hát mới ông ta hợp tác với Lục Dục Chi thuộc thể loại âm nhạc điện tử thêm chút phong cách dân tộc, quả thật cần cùng nhau 'Lắc lư'.

Cứ như vậy Triệu An Nhiên trở thành phông nền, tức giận cắn răng, vẫn phải duy trì gương mặt ngây thơ tươi cười, đứng ở một bên mỉm cười cứng ngắc.

Đợi hai người tuyên truyền xong ca khúc mới, Triệu An Nhiên tìm khe hở, đang muốn làm nũng với Lục Dục Chi.

Nhưng đã bị chặn giữa chừng, người nọ đột nhiên vọt tới trước mặt Lục Dục Chi, cho Lục Dục Chi một cái ôm mạnh mẽ, khiến Lục Dục Chi bị đẩy lùi lại vài bước chân.

Vừa lao động ở bên ngoài, Vu Bồng đang trên đường về nhà chuẩn bị đồ ăn.

Hắn ta là bạn tốt âm thầm qua lại với Lục Dục Chi, hai người lâu rồi không gặp, hắn cũng không biết Lục Dục Chi là khách mời lần này, cho nên kích động lôi kéo người vừa đi vừa hàn huyên.

Triệu An Nhiện một lần nữa bị buộc làm phông nền, cả người mặc váy đỏ đứng run bần bật trong cơn gió lạnh, cúi thấp đầu, mặt đầy dữ tợn, ống kính chỉ có thể quay được bóng người của cô ta, tỏ ra vẻ nhỏ bé đáng thương.

"A Dục, sao cậu lại tới đây?!"

"Tôi là khách mời lần này a. Đây là Lâm Hi, Lâm lão sư. Đây là Triệu An Nhiên, Triệu tiểu thư. Lâm lão sư, người vừa rồi tiếp điện thoại của chú chính là cậu ấy, Vu Bồng." Lục Dục Chi lần lượt giới thiệu mọi người với nhau.

Lâm Hi cười hiền hòa nhìn Vu Bồng, khen hắn ta đẹp trai, khiến Vu Bồng ngượng ngùng gãi đầu.

Ở cửa thôn nói chuyện tóm lại không thuận tiện, lúc này Vu Bồng mới nhớ tới mọi người đến đây để ghi hình chương trình. Vội dẫn mọi người vào trong thôn, đi đến căn nhà họ dừng chân sinh sống mùa này.

Bởi vì Lục Dục Chi đã đề cập trước sẽ mang hành lý giúp Lâm Hi, Vu Bồng tự nhiên phải quan tâm đến Triệu An Nhiên, chủ động giúp Triệu An Nhiên kéo hành lý.

Lâm Hi còn không quên đưa cho Triệu An Nhiên một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, Triệu An Nhiên đứng trước máy quay, đành phải nghìn ân vạn tạ tiếp nhận chiếc áo khoác dài xấu xí khoác lên người, nhíu mày nhìn bóng dáng Vu Bồng kéo vali hành lý của cô nói nói cười cười đi bên cạnh Lục Dục Chi.

Xem đến đoạn này rốt cuộc fans của Lục Dục Chi nở mày nở mặt, công kích nhóm người qua đường nói hai người nhất định có gian tình.

Còn rối rít cảm ơn Vu Bồng, thành công bảo vệ idol nhà mình khỏi Bạch Liên Hoa nào đó.

Nhất thời Vu Bồng cũng được kéo lên hot search.

# Vu Bồng #

# Vu Bồng và Lục Dục Chi #

# Tình huynh đệ #

Một số người trên Weibo xấu hổ giùm Triệu An Nhiên, một số nói Lục Dục Chi không thân sĩ, một số thì nói Triệu An Nhiên giả bộ.

【 Nữ minh tinh nào đó tên ba chữ, biết rõ phải tham gia chương trình thực tế còn mặc như đi sàn catwalk vậy, giả bộ cho ai xem a? 】

【Nam minh tinh lưu lượng nào đó có phải quá không thân sĩ hay không, không biết chiếu cố con gái, để mặc một đại mỹ nhân như vậy ở một bên. 】

【 Nhìn màn hình mà ngượng ngùng giùm, ba người hi hi ha ha, chỉ có người nào đó như kẻ hèn mọn thương xót vậy. 】

-----------

Lục Chi: Chi Chi nằm ở trên đùi ca ca xem show, nội tâm điên cuồng mắng nữ tử nào đó ing~

Lục Dục Chi: Tuyệt đối phớt lờ người nào đó, cũng chưa từng đυ.ng chạm gì vào cô ta, cầu không phải quỳ ván giặt đồ!【 Thề! 】

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~