Chương 18: "Anh là ca ca của một mình em" ❄

Editor: Cindy

Lục Chi lướt đọc bình luận bài đăng trên Weibo, bị các fans chọc cười khanh khách không ngừng.

"Anh xem, rất nhiều người cũng chưa giành mua được đâu, tạp chí của ca ca khó đoạt quá!" Lục Chi chỉ chỉ vào mấy bình luận đứng đầu cho Lục Dục Chi xem.

Thật ra thì Lục Dục Chi rất ít khi đọc bình luận trên Weibo, đăng Weibo cơ bản đều do nhân viên công tác, hoặc tự hắn đơn giản chia sẻ bài Weibo của các nhãn hàng quảng cáo tài trợ.

Có nghệ sĩ thích tương tác với fans, mỗi lần đăng Weibo đều chọn mấy bình luận rồi trả lời. Lục Dục Chi thì khác, thời gian online của hắn cũng chỉ hơn mười giây, lâu dần bị fans hiểu lầm là lão cán bộ không biết dùng điện thoại di động.

Lục Dục Chi đối với chuyện này không giải thích bất kỳ cái gì, ngược lại người đại diện đối với điểm này vô cùng yên tâm, dẫu sao khá hơn nhiều đám nghệ sĩ thường trượt tay like một số thứ trên Weibo gây bất lợi cho mình.

Hôm nay giành được tạp chí nên phát Weibo, cũng coi như vẻn vẹn trong số ít bài viết Lục Dục Chi tự tay đăng.

Là một lưu lượng có nhiệt độ, tự nhiên rất nhanh cái tên Lục Dục Chi chiếm cứ mấy vị trí đầu bảng hot search, ngang nhiên xuất hiện vài mục.

# Lục Dục Chi đoạt tạp chí.#

# Lục Dục Chi tự phát Weibo. #

# Tạp chí số lượng có hạn của Lục Dục Chi hết trong vài giây.#

"Bọn họ đều gọi anh là ca ca, em không ăn giấm?" Lục Dục Chi nhìn khu bình luận một mảnh dấu chấm tham, quay đầu hỏi cô gái nhỏ cầm di động cười đến không kiềm chế được.

"Đương nhiên không nha, anh là ca ca của một mình em, nhưng anh còn sở hữu thân phận là ca ca của fans, hai cái này không xung đột, bọn họ đều giống như em yên lặng ủng hộ và thích con người của anh. Tại sao em phải ghen, em còn vui vẻ không kịp đây, ca ca của em tốt như vậy, có nhiều người thích như vậy. Nhưng bỏ đi thân phận minh tinh, anh cũng chỉ là ca ca của một mình em, không ai có thể đoạt lấy đi, cho nên hẳn là bọn họ hâm mộ ghen ghét em mới đúng."

Lục Chi nâng lên gương mặt tươi cười, nhìn thẳng đôi mắt Lục Dục Chi, từng câu từng chữ nghiêm túc trả lời hắn.

Trong đôi mắt hạnh nhân của cô gái nhỏ chứa đầy ngôi sao lấp lánh, tỏa sáng chiếu rọi vào trong lòng Lục Dục Chi, nó khiến cho câu hỏi của hắn giống như của một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Cơm trưa của hai người vẫn do Lục Dục Chi tự mình nấu, hắn không cho Lục Chi ăn cơm hộp, trừ phi hắn thật sự bận rộn không đảm đương nổi quá nhiều việc, mới dẫn Lục Chi đi ăn mấy nhà hàng quen thuộc.

Bất quá so sánh với cơm bên ngoài, Lục Chi dĩ nhiên càng thích đồ ăn do Lục Dục Chi nấu.

Thường xuyên chân thành kiến nghị với anh trai, nếu không làm minh tinh, có thể đi làm đầu bếp, đảm bảo khách hàng nườm nượp.

Cơm trưa ăn đơn giản, như bình thường ba món ăn một món canh, nhưng không giấu được sự khéo léo của Lục Dục Chi, mâm cơm bày biện đẹp mắt, màu sắc tươi sáng, khiến người ta nhìn một cái đã muốn ăn.

Đã một tháng Lục Chi chưa được ăn cơm trưa anh trai nấu, trước khi động đũa, tìm mấy góc độ đẹp mắt, chụp vài tấm ảnh mâm cơm, chọn một tấm ảnh đẹp nhất rồi chia sẻ lên vòng bạn bè, sau đó hài lòng bắt đầu thưởng thức.

Lục Dục Chi theo thói quen gắp đồ ăn cho Lục Chi, hai người không ngồi đối diện nhau mà ngồi bên cạnh nhau, cho nên thường xuyên cùi chỏ đυ.ng chạm cùi chỏ của nhau.

Lục Chi so với ngày thường ăn nhiều hơn một bát cơm, sau khi xới cơm vào trong bát mới phát giác.

Lục Dục Chi cười, gắp cho cô thêm mấy miếng thức ăn cô thích, rất vui mừng nói: "Chi Chi ăn nhiều một chút mới đúng, vốn dĩ đã không béo, không có gì cần lo lắng."

Thật ra thì hắn muốn nói là, ăn nhiều hơn chút ôm mới mềm mại, thoải mái.

Lục Dục Chi mắc cỡ liếc nhìn Lục Dục Chi, giống như con Hamster nhỏ, nhét đồ ăn vào trong cái miệng nhỏ, tức khắc miệng phồng lên, cực kỳ đáng yêu.

Bữa cơm trưa được ăn hết trong không khí hòa hợp, việc rửa bát đĩa để cho máy rửa bát phụ trách.

Lục Chi có thói quen ngủ trưa, Lục Dục Chi cùng chơi điện thoại di động trong phòng khách với cô nửa tiếng, sau đó kêu cô lên lầu nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, Lục Chi vẫn luôn dặn dò Lục Dục Chi nhất định phải đánh thức cô dậy trước 2 giờ chiều.

Lục Dục Chi giơ hai bàn tay lên để bảo đảm nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của Lục Chi, lúc này Lục Chi mới hài lòng vào phòng.

Thời gian nghỉ trưa đại khái được một giờ, đợi Lục Chi ngủ nửa tiếng, Lục Dục Chi rón ra rón rén mở cửa tiến vào.

Kéo rèm cửa sổ màu hồng nhạt vào, che khuất ánh nắng mặt trời chói chang sau giờ Ngọ.

Cô gái nhỏ ngủ ở trên giường công chú, ôm gấu bông, khóe môi giương lên nụ cười ngọt ngào, say sưa đi vào giấc mộng.

Ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên thấu qua khe hở cũng muốn nhìn trộm dung nhan công chúa đang ngủ một chút, Lục Dục Chi đứng ở chỗ tối tăm nhìn Tiểu công chúa của hắn.

Không khống chế được mà tiến lên phía trước, một nụ hôn ôn nhu rơi xuống cái trán Tiểu công chúa.

Lục Chi ngủ an ổn, không hề bị mấy nụ hôn như xa như gần quấy rầy.

Lục Dục Chi vươn tay dịu dàng vuốt ve gò má cô gái nhỏ.

Cũng không biết cô mơ thấy cái gì, sát lại gần bàn tay to của hắn cọ cọ, Lục Dục Chi cười khẽ, rút tay ra, ngồi xuống sô pha đơn cách đó không xa, thưởng thức dung nhan cô khi ngủ.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~