Chương 16: Sữa bò ❄

Editor: Cindy

Lục Dục Chi phiền não vuốt đầu tóc ướt sũng của mình, nhìn xuống dươиɠ ѵậŧ hừng hực, đành phải nhanh chóng dùng tay an ủi, tưởng tượng cảm giác được tiểu huyệt chặt khít của cô gái nhỏ bao bọc lấy, tưởng tượng đôi mắt sương mù mờ mịt của cô, đôi môi anh đào bị hắn gặm cắn sưng đỏ, cặp ngực kiêu ngạo trắng như tuyết và hai viên anh đào, cùng viên ngọc trai nhỏ chỗ hoa huyệt kia. Tưởng tượng cô gái nhỏ nũng nịu kêu hắn một tiếng ca ca, muốn hắn yêu thương, cưng chiều...

Các nếp nhăn trên dươиɠ ѵậŧ đẩy đến qυყ đầυ, dưới một tiếng kêu rên nặng nề, đồ vật màu đỏ thẫm tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp rất lâu. Bụng nhanh chóng co rút lại, thở gấp, hai mắt đỏ ngầu, buồn cười mà nhìn dòng chất lỏng trong tay mình, tùy ý để dòng nước từ vòi hoa sen phun xuống, tách nó khỏi tay, đem nó chảy theo dòng nước đến lỗ thoát nước.

Lục Dục Chi nhắm hai mắt, đôi tay nắm chặt, đột nhiên vung đấm một quyền vào vách tường gạch men sứ, hai tay chống trên vách tường, đầu cúi xuống tựa vào vách tường giữa hai tay, dòng nước phun thấm ướt tóc rồi chảy tới đuôi mắt, tới chóp mũi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.

Một khi hưởng qua hương vị của Lục Chi, cho dù chỉ chút ít, cũng đủ để cho người ta hưởng thụ dư vị vô hạn.

Ý niệm giam cầm và chiếm đoạt Lục Chi từ chỗ sâu nhất trong lòng Lục Dục Chi, bắt đầu nảy sinh.

Giống như cỏ dại dưới đáy nước, quấn lấy người sắp chết đuối, cản trở họ tìm con đường sống.

Đôi mắt Lục Dục Chi thâm thúy, đáy mắt u ám, tiếp tục tắm rửa ở dưới dòng nước, lặp đi lặp lại cái tên Lục Chi, cảnh cáo bản thân không được xúc động.

Cô gái nhỏ của hắn, ngay cả hắn cũng không thể tổn thương cô.

*

Lục Chi ngủ một đêm rất ngon giấc, mở mắt tỉnh lại nhìn thấy chính là màn che, giường công chúa màu hồng phấn, đèn ngủ đã mở một đêm, rèm cửa sổ kéo che kín, nhưng ánh mặt trời không cam chịu xuyên qua khe hở, chiếu vào trong phòng.

Giấc mộng đêm qua phảng phất như thật, khóe miệng Lục Chi cong lên, càng nghĩ càng mắc cỡ, chôn đầu nhỏ vào trong gối.

Đôi mắt hạnh nhân sáng lấp lánh những ngôi sao, Lục Chi nhảy xuống giường, kéo rèm ra, cảm thụ ánh mặt trời chiếu rọi, vươn người duỗi cái eo lười biếng, chớp mắt thỏa mãn.

Trong phút chốc hình như nghĩ đến điều gì, chạy ùa ra khỏi cửa phòng ngủ như một cơn bão nhỏ, chạy xuống dưới lầu.

Hé mở cửa phòng bếp, bên trong có bóng dáng một người cao lớn, đeo tạp dề Peppa Pig màu hồng nhạt, đang chiên trứng gà.

Lục Dục Chi nghe được tiếng vang Lục Chi dẫm chạy trên cầu thang phát ra, xoay người lại, liếc mắt nhìn ngón chân trắng nõn nhỏ nhắn của cô, chân trần trên sàn nhà. Sau đó ngước mắt lên trên nhìn, chính là gương mặt nhỏ vui vẻ của Lục Chi, chưa hề trang điểm, một bên gò má còn có vết hằn màu hồng từ gối do mới ngủ dậy. Có lẽ do chạy quá nhanh, chóp mũi xinh xắn thẳng tắp hơi động đậy, trì hoãn một hồi lâu, mới chậm như rùa tới gần hắn.

"Ca Ca." Giọng nói sáng sớm, mang theo chút mơ hồ mềm mại, nghe vào lỗ tai, tê tê dại dại.

Lục Chi cúi đầu nhìn chằm chằm gót chân nhỏ của mình, khe khẽ nhích người lại gần Lục Dục Chi.

Lục Dục Chi bất đắc dĩ sờ đầu cô, xoa nhẹ vài cái mái tóc dài rối bời vì ngủ.

"Tại sao lại không nghe lời, không đi dép mà vẫn chạy loạn khắp nơi?" Lục Dục Chi vừa nói vừa cúi người, ôm ngang eo Lục Chi bế lên, đặt cô ngồi xuống sô pha, đi tới kệ giày cầm lấy một đôi dép.

Người đàn ông quỳ một gối xuống đất, cầm một chiếc dép, nâng gót chân nhỏ của Lục Chi lên, giúp bàn chân không an phận đi dép vào.

Lục Chi nhìn động tác Lục Dục Chi giúp cô mang dép, trái tim không rõ lý do dâng trào một dòng nước ấm. Tim đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn như uống rượu say.

Cô say mê rơi vào sự ôn nhu của anh trai, chìm đắm trong tâm sự thiếu nữ của chính mình, chỉ muốn say mãi không tỉnh lại...

"Được rồi, vì sao chạy gấp như vậy, mặt còn chưa rửa?" Lục Dục Chi lấy tay lau đi rỉ mắt ở khóe mắt Lục Chi, Lục Chi xấu hổ vội che mặt trở về phòng ngủ rửa mặt.

Mặc quần áo chỉnh tề và đi xuống lầu, bữa sáng hôm nay Lục Dục Chi nấu một chén cháo nhỏ, chiên thêm một quả trứng gà tạo hình trái tim, đun một ly sữa bò cho Lục Chi.

Lục Chi ăn bữa sáng anh trai nấu, tâm tình rất tốt.

Hôm nay Lục Dục Chi không đi làm từ sớm, ngồi ở đối diện cô, khoan thai chậm rãi thưởng thức bữa sáng.

Ánh mắt Lục Dục Chi nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Lục Chị thật cẩn thận liếc nhìn hắn, âm thầm bật cười.

Cô gái nhỏ ăn xong cháo, ăn xong trứng gà, đôi tay nâng lên ly sữa bò, 'Ực ực' uống một nửa ly sữa, khi buông ly xuống, sữa bò còn dính một vệt bên mép.

Thoạt nhìn buồn cười lại khôi hài, Lục Dục Chi không khỏi cười ra tiếng.

Chỉ vào tiểu hoa miêu nào đó nói: "Sữa bò còn dính ở mép miệng."

Chủ ý của hắn vốn muốn nhắc Lục Chi lau sạch, nào biết cô gái nhỏ vươn đầu lưỡi nhỏ mềm mại, dọc theo cánh môi liếʍ một vòng, đầu lưỡi quét hết tất cả sữa bò vào trong miệng.

Rõ ràng là hành động bình thường theo bản năng, bất quá động tác của Lục Chi khiến Lục Dục Chi vô cớ nhìn mà nóng mắt, khí nóng dưới bụng âm ỷ dâng trào.

Hắn cuống quýt di dời tầm mắt, hít sâu, kiềm chế sự khô nóng sáng sớm trong cơ thể.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~