Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lục Chỉ Cầm Ma

Chương 13: Ma Cầm Mấy Tiếng Tình Tang Võ Đang Tam Kiếm Tương Tàn Khϊếp Thay

« Chương TrướcChương Tiếp »


Lữ Lân đối với ba gã đàn ông cao lớn ấy tuy hoàn toàn chẳng hề được biết, song vì cậu ta cảm kích trước cái đức tương trợ cho mình nên định lên tiếng bảo với họ là trong cỗ xe trống trơn, chứ chẳng hề có ai cả.

Nhưng Lữ Lân chưa kịp nói nên lời bỗng trông thấy tấm màn trên xe được khoát lên, rồi từ phía trong có một người nhảy thẳng ra ngoài.

Bởi thế Lữ Lân không khỏi hết sức ngạc nhiên vì chính cậu ta vừa rời khỏi cỗ xe chẳng bao lâu, thế chẳng hiểu tại sao trong cỗ xe lại có người? Vừa rồi cỗ xe ấy đã truy đuổi theo Lữ Lân đã là một chuyện hết sức lạ lùng, thế mà bây giờ lại có người từ trong mui xe nhảy ra nên lại làm cho cậu ta kinh dị không thể tả.

Khi Lữ Lân định thần nhìn lại thấy người từ trong mui xe nhảy ra, cách ăn mặc theo như người quản gia thái độ hết sức ung dung, diện mục đoan trang, xem ra có vẻ đứng đắn, hoàn toàn khắc hẳn với gã đàn ông mặc áo đen có diện mục hung tợn đang ngồi trước cỗ xe.

Người đàn ông ăn mặc theo lối quản gia ấy vừa bước ra bên ngoài, bèn hướng về ba người thi lễ nói:

- Tôi là Tề Phúc, chẳng hay ba vị muốn gặp chủ nhân tôi để làm gì? Người đàn ông đứng giữa lên tiếng hỏi:

- Chúng tôi đây là ai có lẽ ông đã biết rồi chứ? Tề Phúc mỉm cười đáp:

- Tại hạ rất vui lòng nghiêng tai lắng nghe.

Ba gã đàn ông liền hiện sắc tức giận, người đứng chính giữa gằn giọng nói:

- Ông đã dám ngồi cỗ xe này để đi gây sự khắp nơi, vậy có lẽ gia chủ của ông cũng là người tương đối có danh vọng, thế tại sao lại không nhận ra được chúng tôi? Lữ Lân lúc đầu không hiểu tại sao họ lại lộ vẻ tức giận nhưng sau khi nghe qua câu nói trên, cậu ta mới bừng hiểu ra nguyên nhân. Cậu ta nghĩ rằng: "Ba người đàn ông này chắc chắn là người rất có tên tuổi, nên đinh ninh là Tề Phúc phải biết được mình nhưng khi nghe qua câu nói của Tề Phúc, tỏ ra hắn hoàn toàn không biết họ, nên họ mới tức giận như vậy." Vì nghĩ thế nên Lữ Lân lại chú ý nhìn kỹ về phía ba người, cố tìm hiểu xem họ là ai, và qua một lúc sau, cậu ta không khỏi băn khoăn tự hỏi, chả lẽ ba người đàn ông này chính là Võ Đang Tam Kiếm tức nhóm người tên tuổi vang lừng trong võ lâm đây hay sao? Phái Võ Đang cao thủ quả thực vô cùng đông đảo nhưng nếu xét về trình độ võ công, phải kể Võ Đang Tam Kiếm là số người được ai nấy nhìn nhận là cao cường nhất vì một khi họ ra tay đánh nhau với ai, thì lúc nào cũng liên kết ba thanh trường kiếm rất chặt chẽ không khi nào đối phó đơn độc bao giờ.

Hơn nữa, kiếm thuật của họ đã rèn luyện chính là Thiên, Địa, Nhân, Tam Tài Kiếm Pháp.

Kiếm pháp ấy là thứ kiếm pháp quán tuyệt trong võ học, khét tiếng một thời, nhưng lúc ấy Tề Phúc vẫn mỉm cười nói:

- Tại hạ từ trước đến nay lúc nào cũng theo sát gia chủ bôn ba bốn phương, nên đối với những nhân vật hữu danh trong võ lâm thật ra ít được biết đến, vậy mong ba vị lượng thứ cho.

Cả ba người đàn ông ấy sắc mặt đang tràn đầy nét tức giận, trái lại Tề Phúc vẫn một mực tươi cười. Ba người ấy đồng thanh hừ lên một lượt nhưng im lặng không nói chi cả, chắc họ là những người không quen xưng tên xưng tuổi trước mặt người khác, nên im lặng một lúc lâu bèn lên tiếng nói:

- Nghe đâu có một chiếc hộp gỗ tương quan rất chặt chẽ với cỗ xe ngựa này, vậy ba anh em chúng tôi muốn xem thử chiếc hộp gỗ ấy.

Giọng nói của ba người đàn ông nọ tỏ ra rất ngang bướng nhưng Tề Phúc vẫn điềm nhiên không hề lộ sắc tức giận chi, hắn ôn tồn đáp:

- Ba vị đến thực là không may, vì chiếc hộp gỗ ấy vừa được dùng một số tiền thù lao trọng hậu mướn Lữ Tổng tiêu đầu tại Phi Hổ Tiêu Cục trong thành Nam Xương áp giải đến thành Cô Tô rồi. Do đó hiện giờ nó không có trong cỗ xe này.

Vì sự vệc diễn biến có liên quan đến cha mình nên Lữ Lân lại càng tập trung tinh thần chú ý theo dõi, để tìm hiểu xem đấy là chuyện gì.

Ba gã đàn ông nọ nghe qua liền đồng thanh cất tiếng cười to nói:

- Cái trò của ông có thể phỉnh gạt được người khác, nhưng chắc chắn không thể phỉnh gạt được ba anh em chúng tôi đâu.

Sắc mặt của Tề Phúc thoáng hiện vẻ ngạc nhiên nói:

- Chẳng hay ba vị nói thế là có ý chi? Người đàn ông đứng giữa cất tiếng cười dài nói:

- Các ông rêu rao khắp nơi bảo là chiếc hộp gỗ ấy đã được trao cho Lữ Đằng Không áp tải đi, và như thế tất nhiên đã làm cho cao thủ của các môn phái chú ý đến, ùn ùn bám sát theo Lữ Đằng Không, nhưng trong khi đó thật sự chiếc hộp gỗ vẫn còn ở trong tay các ông, phải thế không? Tề Phúc tươi cười nói:

- Ba vị đều hiểu sai rồi, chiếc hộp gỗ ấy thật sự đã trao cho Lữ Đằng Không và việc đó thì thật sự ai ai cũng được biết.

Ba người đàn ông ấy đồng loạt tràn tới một bước, rồi bất thần nghe ba tiếng rẻng, rẻng, rẻng ngân dài, đồng thời lại thấy có ba ánh thép chớp lên sáng rực. Thế là ba thanh trường kiếm của ba người đã được tuốt ra khỏi vỏ và nhanh như chớp đưa thẳng về phía trước. Tiếp đó thân hình của ba người cũng nhanh nhẹn di động khiến ba thanh trường kiếm chiếu sáng lập lòe, gát tréo nhau thành một cái hình tam giác, vây chặt Tề Phúc vào chính giữa.

Ba người đàn ông ấy ra tay nhanh nhẹn đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, và thế kiếm của họ tỏ ra quái dị đến cực độ.

Lữ Lân tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mẹ của cậu ta là Tây Môn Nhất Nương thuộc hạng có kiếm thuật cao cường trong võ lâm, nên mỗi khi truyền dạy kiếm pháp Điểm Thương cho cậu ta đều có đề cập đến các kiếm pháp của các môn phái khác.

Do đó, Lữ Lân đối với việc nhận xét kiếm pháp hay dở tỏ ra rất sáng suốt và rất chính xác, vì thế khi trông thấy ba người đàn ông ấy vừa vung kiếm lên, Lữ Lân đã biết ngay kiếm pháp của họ có một trình độ thâm sâu đáng sợ.

Ba người đàn ông ấy sau khi vậy chặt được Tề Phúc vào giữa ba thanh trường kiếm, sắc mặt cũng liền sa sầm ngay.

Nhưng Tề Phúc vẫn một mực tươi cười lên tiếng nói:

- Ba vị vậy chặt lấy tại hạ là có ý chi? Ba người đàn ông ấy đều cất tiếng cười nhạt đồng thanh nói:

- Gã họ Tề kia, ngươi thật sự chẳng phải họ Tề đâu, trái lại chính là Tôn Sơn, tức Huyền Hương Đường Đường chủ trong phái Hoa Sơn. Vậy chúng ta có nói sai không? Khi Tề Phúc từ trong xe nhảy ra đến giờ, lúc nào sắc mặt cũng tươi cười, nhưng giờ đây khi nghe qua câu nói của ba người ấy thì sắc mặt không khỏi khẽ biến đổi, nhưng hiện tượng ấy chỉ thoáng hiện qua trong giây lát, y lại giữ vẻ bình tĩnh và ung dung như trước ngay, lên tiếng nói:

- Tại hạ may mắn giữ chức vụ Huyền Hương Đường Đường chủ trong phái Hoa Sơn chỉ trong vòng một ngày liền thoát ly khỏi môn phái ấy ngay, thế mà ba vị vừa nhìn qua là đã nhận ra được ngay tại hạ, thực là đáng khâm phục lắm.

Ba người đàn ông ấy đồng thanh cất tiếng cười to nói:

- Mười hai vị Đường chủ của phái Hoa Sơn có một địa vị khá cao trong võ lâm vậy chẳng hiểu vì lẽ gì hôm nay ông lại hạ mình làm một tên gia nô như thế? Tề Phúc thản nhiên đáp:

- Con người ai có phận nấy, vậy xin ba vị chớ nên tò mò làm gì.

Ba người đàn ông ấy lại đồng thanh cười to nói:

- Ngươi chớ nên giở trò nhằm phỉnh gạt ai nữa, vị chủ nhân của ngươi là ai? Có phải chính là lão già Liệt Hỏa trong phái Hoa Sơn ấy không? Nói mau.

Lữ Lân nghe đến đây đã quả quyết ba người đàn ông ấy chính là Võ Đang Tam Kiếm chứ không còn ai khác, vì chủ nhân của phái Hoa Sơn là Liệt Hỏa Tổ Sư, thuộc loại người có địa vị rất cao trong võ lâm. Thế nhưng qua lời nói của ba người đàn ông ấy, chứng tỏ họ chẳng hề xem Liệt Hỏa Tổ Sư vào đâu cả.

Lúc ấy Tề Phúc đã lên tiếng nói:

- Ba vị lại nói sai nữa rồi, vì gia chủ tuyệt đối chẳng phải là Liệt Hỏa Tổ Sư.

Thì ra người đàn ông đang đứng giữa trong bọn ấy, không ai khác hơn là Mạc Bá Vân, tức người anh cả trong Võ Đang Tam Kiếm.

Trong khi Mạc Bá Vân định lên tiếng hỏi thêm nữa, bỗng thấy Mạc Trọng Phong, tức người em thứ hai trong Võ Đang Tam Kiếm đang đứng ở cạnh phía trái lộ vẻ sốt ruột nói:

- Đại ca chớ nên nói dài dòng với hắn ta làm gì nữa, trong phái Hoa Sơn môn nhân hết sức phức tạp, kẻ giỏi người dở không đều nhau, vậy chúng ta nên trừ quách hắn đi, rồi nói chi thì sẽ tính sau.

Người em thứ ba trong Võ Đang Tam Kiếm là Mạc Quý Vũ cũng lên tiếng nói:

- Phải đấy, hắn ta nào có chủ nhân chi đâu, đây chẳng qua là do hắn giở trò, hơn nữa món vật được cất giấu bên trong chiếc hộp gỗ ấy chắc chắn là chẳng phải vật tầm thường, vậy chúng ta lại để rơi vào tay người khác hay sao? Mạc Bá Vân bèn đưa mắt nhìn về phía hai người em ra hiệu một lượt, gằn giọng nói:

- Ngươi đã nghe rõ hay chưa? Tề Phúc cười lơ đễnh nói:

- Nếu ba vị muốn ra tay đánh nhau thì tại hạ thực chẳng còn biện pháp nào khác hơn, nhưng tại hạ xin nói trước là nếu gây sự đánh nhau bằng võ lực và khi ba vị chịu thiệt thòi to, chừng ấy chớ nên trách tại hạ.

Tề Phúc vừa nói dứt lời, gã đàn ông có diện mạo hung tợn đang ngồi trước cỗ xe bỗng cất giọng lạnh lùng cười to lên khanh khách, tiếng cười của hắn đã nối tiếp theo sau câu nói của Tề Phúc, nên vừa nghe qua mọi người có thể lầm tưởng đó là chính là tiếng cười của chính gã Tề Phúc.

Trong khi tiếng cười của gã đàn ông hung tợn ấy vẫn còn bay lâng lâng giữa bầu trời đen tối, Võ Đang Tam Kiếm đã bắt đầu mở cuộc tấn công, do đó ba thanh trường kiếm chiếu ánh thép chói ngời ấy liền xoay tròn nhanh về phía người của Tề Phúc một lượt. Hành động của họ quá nhanh nhẹn không làm sao tưởng tượng nổi, và sau khi xoay quanh Tề Phúc một vòng cả ba liền đưa chân bước lùi ra xa ngay.

Chừng ấy ai nấy đều trông thấy tại thân trên giữa và dưới của Tề Phúc, mỗi nơi đều có một vết thương to, máu tươi tuôn ra dầm dề.

Nhưng Tề Phúc vẫn đứng điềm nhiên như thường, chẳng có ý muốn phản công trả lại đối phương, vì thật ra dù cho Tề Phúc có muốn chống trả lại vẫn không làm sao có đủ thời gian để phản công trước thế kiếm nhanh nhẹn tuyệt vời của đối phương cả.

Lữ Lân đứng cạnh đấy trông thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy bất bình.

Vừa rồi khi gã đàn ông có diện mạo hung tợn ngồi trước cỗ xe kia đã ra tay đánh thẳng vào người cậu ta mấy roi đau thấu xương tủy, hơn nữa Tề Phúc là người có dính dấp đến vụ sát hại một tiêu sư trong Phi Hổ Tiêu Cục và trong khi đó Võ Đang Tam Kiếm lại có cái ơn giải vây cho cậu ta, thế nhưng cậu ta là người có tính tình ngay thẳng hào hiệp, nên không khi nào lấy tình cảm cá nhân để xét đoán sự việc chung quanh.

Chính vì vậy, khi cậu ta thấy ba người bao vậy đánh một thì trong lòng hết sức bất bình, cậu ta không hề suy nghĩ gì hơn buột miệng quát to lên rằng:

- Ba người mà tính đánh một người vậy còn ra thể thống cái chi nữa? Nếu muốn đánh nhau, một chọi một cho rõ ràng hầu phân định ai cao ai thấp.

Võ Đang Tam Kiếm quay đầu nhìn về phía Lữ Lân, đôi mắt tràn đầy tức giận.

Trong khi đó thì Tề Phúc trái lại, mỉm cười nói:

- Ông bạn nhỏ kia, tôi xin cảm ơn lời nói ngay thẳng và đầy nghĩa khí của ông bạn, nhưng nên nghe theo lời tôi, tránh ra xa khỏi nơi này mau.

Lúc ấy Lữ Lân nhìn thấy thái độ bình thản của Tề Phúc trong lòng hết sức khâm phục, và tin chắc rằng hắn ta chính là một con người vô cùng cứng cỏi, không biết khϊếp sợ trước mọi hiểm nguy.

Lữ Lân dù sao hãy còn nhỏ, nên nào có thể biết được vốn dĩ Tề Phúc tỏ ra bình tĩnh như vậy là vì đoán biết trước được nếu mọi việc diễn biến thêm, tất sẽ có lợi cho mình.

Do đó, Lữ Lân lắc đầu đáp rằng:

- Tôi không tránh đi đâu cả.

Tề Phúc thấy thế, nhìn về phía gã đàn ông đang ngồi trước cỗ xe rồi liếc mắt ra hiệu một lượt, tức thì gã đàn ông ấy cất tiếng cười, và bất thần phi thân bay bổng lên không, nhào lộn thân người một vòng bắt đầu từ trên sa thẳng xuống phía mặt đất, nhưng trong khi thân người hắn ta vẫn còn lơ lửng giữa khoảng không đã rút ngọn roi ngựa vung nghe xoạc xoạc quét nhắm về phía Lữ Lân.

Thân pháp của gã đàn ông ấy trông xinh đẹp tuyệt vời, đồng thời thế võ của hắn ta cũng hết sức nhanh nhẹn, quả là chưa từng thấy, chưa từng nghe trong đời.

Lữ Lân vừa rồi đã bị hắn vung roi ngựa đánh đau điếng, nên giờ khi trông thấy hắn ta lại tràn về phía mình vung roi đánh tới, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng điểm nhẹ hai bàn chân lên đất rồi nhảy lùi ra xa để tránh.

Trong khi đó tiếng roi rít trong gió nghe vèo vèo và đầu ngọn roi không ngớt cách trước mặt cậu ta độ ba bốn tấc mộc, khiến Lữ Lân phải thối lui liên tiếp hai trượng mới tránh khỏi thế công của đối phương. Chừng ấy gã đàn ông hung tợn mới vọt người nhảy lùi trở ra sau và chỉ qua ba lần vọt lên rơi xuống, thân hình của hắn ta lại nhẹ nhàng rơi trở lại đầu cỗ xe, trông chẳng khác chi một độn khói.

Lữ Lân thở phì ra một hơi dài dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, đứng yên đưa mắt chăm chú nhìn về phía trước, cậu ta trông thấy ba mũi trường kiếm trong tay Võ Đang Tam Kiếm đang chĩa thẳng về người Tề Phúc, nhưng Tề Phúc vẫn đứng bình tĩnh một cách lạ lùng.

Lữ Lân đoán biết được vừa rồi gã đàn ông cao lớn kia sở dĩ tràn tới vung roi tấn công về phía mình, thật sự là chẳng có ý muốn sát hại mình chi cả mà chỉ là tuân theo mệnh lệnh của Tề Phúc đuổi mình ra khỏi vòng chiến của họ mà thôi.

Giờ đây Lữ Lân trông thấy Tề Phúc lại lọt vào vòng vây của ba người đàn ông nọ thì trong lòng vẫn tỏ vẻ hết sức bất bình, do đó khi ngọn roi của đối phương vừa thu trở về, cậu ta lại có ý muốn đưa chân tràn tới trường, nhưng bất thần trong lúc ấy cậu ta đã nghe thấy tiếng đàn vui tai và hết sức du dương nổi lên.

Lữ Lân nghe thế không khỏi giật mình, vì ngay lúc ấy cậu ta đã nghĩ đến cây đàn hết sức quái dị trong cỗ xe ngựa kia, cũng như đã nhớ đến việc vừa rồi mình dùng sức khảy mạnh vào sợi dây đàn to nhất trên chiếc đàn ấy khiến nó ngân lên những âm thanh vang rền làm cậu ta phải kinh hồn khϊếp vía.

Giờ đây, Lữ Lân nghe tiếng đàn du dương như từ trên trời cao vọng đến, song vì cậu ta trông thấy chung quanh đấy không còn ai khác hơn nên biết chắc chắn tiếng đàn ấy là từ trong cỗ xe vọng ra chứ không còn đâu nữa.

Căn cứ vào sự thực đó, chứng tỏ ngoài Tề Phúc ở trong xe, còn một người thứ hai chưa lộ diện.

Lữ Lân vừa nghĩ ngợi nhưng cũng vừa đưa mắt chú ý theo dõi mọi việc đang diễn ra trước mắt mình, cậu ta trông thấy tiếng đàn vừa nổi lên thì ba thanh trường kiếm trong tay của Võ Đang Tam Kiếm cũng liền được vung lên sáng ngời, bắt đầu mở cuộc tấn công ngay.

Bởi thế Lữ Lân không khỏi lo ngại cho số phận của Tề Phúc, nhưng khi cậu ta nhìn kỹ lại thì cơ hồ không còn tin vào đôi mắt mình nữa.

Thì ra, lúc bấy giờ không rõ Tề Phúc đã làm cách nào mà thoát được ra khỏi vòng vây của ba thanh trường kiếm và đến ngồi ung dung sát bên cạnh gã đàn ông hung tợn trước đầu cỗ xe.

Bởi thế ba thanh trường kiếm của Võ Đang Tam Kiếm đang múa vun vυ"t, dùng toàn những thế võ cao sâu kỳ tuyệt, song chẳng phải để tấn công vào kẻ địch mà chính là đang cùng đánh nhau giữa bọn người mình.

Lữ Lân là một cậu bé có trình độ nhận xét kiếm thuật, nên nhìn qua những diễn biến của ba người, thấy rõ cả ba đều sử dụng những đường kiếm hiểm hóc nhất, ác độc nhất nhằm sát hại người trước mặt mình chẳng hề nương tay chút nào.

Do đó, Lữ Lân không khỏi cảm thấy hết sức kinh dị, có thể nói sự kinh dị lúc ấy trong lòng cậu ta là một sự kinh dị chưa từng có từ trước đến nay.

Vì Võ Đang Tam Kiếm là ba anh em ruột thịt, hành động lúc nào cũng dính liền với nhau, chẳng khác chi cùng chung một cơ thể, như vậy chắc chắn không khi nào họ tự ra tay tương tàn với nhau như thế cả.

Nhưng giờ đây mọi việc đang diễn ra trước mắt chính là một sự thực hoàn toàn, cả ba người họ đang sử dụng thế kiếm lợi hại nhất để đánh nhau quyết liệt. Do đó ánh thép lóe lên sáng ngời nơi nơi, lưỡi kiếm rít gió nghe vèo vèo, khi lướt sang trái, khi cuốn sang phải, kiếm hoa lên làm hoa cả mắt người chung quanh nên đến hình bóng ba người họ cũng không thể nhìn rõ được nữa.

Đấy quả là một cuộc ác chiến hy hữu trong võ lâm.

Lữ Lân đứng trơ người ra một lúc khá lâu, bỗng nghe tiếng đàn dồn dập hơn, âm thanh sầm sập chẳng khác nào có thiên binh vạn mã đang tiến quân, khiến tâm trạng của Lữ Lân cũng khỏi Chương hộp kinh hoàng.

Cùng một lúc với tiếng đàn dồn dập ấy, ba thanh trường kiếm trong tay Võ Đang Tam Kiếm cũng được sử nhanh hơn, do đó Lữ Lân không khỏi giật mình thầm nghĩ: "Chả lẽ tiếng đàn ấy lại có thể làm cho Võ Đang Tam Kiếm mất hết trí khôn mà hành động điên dại như thế sao?" Nếu sự thực đúng như vậy, tiếng đàn ấy là một thứ võ công chi mà lại có vẻ tà môn đến vậy? Giữa lúc Lữ Lân đang nghĩ ngợi, bỗng nghe một tiếng xoảng ngân dài, tức thì một trong Võ Đang Tam Kiếm đã vuột tay đánh rơi kiếm ra xa, đồng thời vì thế cả bọn ba người cũng dừng tay lại trong phút chốc.

Và trong phút chốc ngắn ngủi ấy, người vừa bị đánh rơi thanh kiếm kia liền nhanh nhẹn thối lui ra sau một bước, trong khi hai người còn lại đã đưa chân dõng dạc bước tràn tới vung thanh trường kiếm sáng ngời lên, rồi kẻ tả người hữu cùng nhắm ngay l*иg ngực của người kia đâm thẳng tới.

Thế là gã Mạc Quý Vũ, tức người em thứ ba trong Võ Đang Tam Kiếm, cũng là người vừa vuột mất thanh kiếm ấy đã gào lên một tiếng thảm thiết, khiến ai nghe lọt tai cũng kinh hồn thất sắc, rồi ngã xuống đất chết tốt ngay.

Hai người còn lại sau khi rút thanh trường kiếm ra khỏi xác của Mạc Quý Vũ lại cùng đánh nhau một cách dữ dội, do đó chẳng mấy chốc sau kiếm thế của hai người chậm lại, có lẽ cả hai đã bắt đầu kiệt sức.

Lúc ấy, tiếng đàn dồn dập từ cỗ xe ngựa phát ra ấy cũng im hẳn, rồi cỗ xe ấy bỗng nhanh nhẹn lướt thẳng về phía trước.

Mặc dù tiếng đàn đã im, nhưng hai người trong Võ Đang Tam Kiếm vẫn tiếp tục đánh nhau thêm mấy thế kiếm hiểm hóc nữa và mãi đến lúc cỗ xe ngựa đã lẩn khuất giữa màn đêm thì hai người mới dừng tay lại.

Lúc ấy Lữ Lân tuy đứng cách xa họ, nhưng vẫn có thể trông thấy họ được. Cả hai sau khi dừng tay buông rơi thanh trường kiếm trên đất, vội chạy đến ôm chầm lấy nhau nhưng cũng liền sau đó cả hai bỗng lảo đảo đôi chân, rồi té khụy luôn xuống đất! Lữ Lân biết mọi việc mình chứng kiến hôm nay là một việc vô cùng trọng đại, song cũng vô cùng quái dị chưa từng có trong võ lâm. Do đó, cậu ta vừa thấy hai người đó ngã khụy xuống đất vội vàng chạy bay lại đến nơi.

Khi Lữ Lân đưa mắt nhìn kỹ hai người, thấy ở dưới nách họ đều có một vết thương to, vô cùng nặng, có lẽ vừa rồi qua những thế hiểm hóc sau cùng, cả hai đã gây thương tích cho nhau, nhưng kiếm pháp họ quả tuyệt vời nên Lữ Lân không trông thấy mà thôi.

Khi Lữ Lân phát giác được họ đang bị trọng thương nặng nề thì không khỏi kinh hoàng, đứng sững người như pho tượng.

Giữa lúc đó một người trong bọn họ gắng gượng lên tiếng nói:

- Người... bạn... nhỏ... xin vui lòng báo tin... cho quần hùng của Võ Đang... nói ba chúng tôi...

Người ấy vừa nói đến đây đã trợn to đôi mắt và cả hai đều tắt thở chết tốt.

Lữ Lân trông thấy thế không khỏi cảm thấy kinh hãi, vì cậu ta thấy rằng Võ Đang Tam Kiếm là số người rất có tên tuổi trên võ lâm, thế mà giờ đây lại bị chết đi một cách hết sức mờ ám và nếu chẳng phải chính mình được mục kích mà chỉ nghe người khác nói lại cũng không làm sao dám tin được.

Tuy lời trối trăn cuối cùng trước lúc lâm chung của họ chưa được giãi bày đến nơi đến chốn, nhưng Lữ Lân vẫn đoán biết được ý họ là muốn mình tìm đến quần hùng phái Võ Đang báo tin về cái chết ngày hôm nay của họ.

Lữ Lân đứng bên cạnh xác chết của ba người một lúc thật lâu, thầm nghĩ rằng: "Việc đến phái Võ Đang để báo tin là việc tất nhiên ta phải đi rồi, song giờ đây, ta nào có thể để xác chết của ba người họ phơi mãi giữa rừng hoang như thế này được?" Bởi thế cậu ta bèn dùng ngọn đao Miến Điện moi huyệt để chôn xác chết, song cậu ta vừa mới moi được một cái bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa chạy đến nơi, cứ mỗi lúc một gần và khi tiến sát bên cạnh cậu ta liền dừng đứng yên lại.

Lữ Lân vội quay đầu nhìn về phía ấy, thấy trên lưng ngựa có một gã đàn ông mặc y phục ngắn, hối hả từ trên nhảy xuống rồi chạy bay đến bên cạnh ba xác chết nhìn qua một lượt.

Sau đó gã đàn ông ấy bất thần lao thoắt về phía Lữ Lân nạt to rằng:

- Khá khen cho tên tiểu tặc, tại sao ngươi dám sát hại ba vị sư bá của ta? Cùng một lúc với tiếng quát gã đàn ông ấy đã vung ngọn đại đao lên nhắm ngay đầu Lữ Lân chém vυ"t tới.

Lữ Lân trông thấy thế không khỏi tức giận, nhưng cũng vừa tức cười, cậu ta không thể ngờ được là trong một môn phái to lớn như Võ Đang mà lại có những phần tử ngờ nghệch như thế này, tuy nhiên vì quá cấp bách nên cậu ta cũng nhanh nhẹn vung ngọn đao thép Miến Điện lên, dùng thế Song Phong Thám Vân đỡ thẳng tới.

Thế là sau một tiếng xoảng, hai ngọn đao thép đã va thẳng vào nhau. Ngọn đao trong tay của Lữ Lân là một ngọn đao rèn bằng thép Miến Điện thứ tốt, mặc dù chưa sắc bén đến mức chặt đứt nổi những loại thép thông thường, nhưng nó vẫn vô cùng rắn chắc.

Bởi thế khi hai ngọn đao va vào nhau, thì chẳng những gã đàn ông nọ bị hất lùi ra sau ba bước, mà lưỡi đao của hắn ta cũng bị thanh đao của Lữ Lân chém mẻ đi một miếng to.

Gã ấy không khỏi kinh hoàng, thối lui liên tiếp đến sát bên cạnh con ngựa, rồi nạt to rằng:

- Tiểu tặc ngươi danh hiệu là chi thế? Lữ Lân đáp:

- Tôi họ Lữ, tên chỉ có một chữ Lân.

Gã đàn ông ấy tỏ ra ngơ ngác trong giây lát, vì hai tiếng Lữ Lân thật ra trong giới giang hồ chẳng ai biết tới. Do đó, hắn ta lại lên tiếng hỏi:

- Thế phụ thân của ngươi tên gọi là gì? Lữ Lân thẳng thắn đáp:

- Gia phụ là Phi Hổ Lữ Đằng Không.

Gã đàn ông ấy quát to một tiếng, rồi phi thân vọt thẳng lên lưng ngựa nói:

- Thì ra lão tặc đã sát hại ba vị sư bá của ta.

Câu nói chưa dứt, hắn đã giật mạnh cương ngựa, khiến con tuấn mã liền co bốn vó chạy bay về phía trước.

Lữ Lân trông thấy thế không khỏi giật mình, nghĩ rằng: "Nếu việc này không giãi bày cho minh bạch thì phụ thân mình và phái Võ Đang tất sẽ sinh mối oán thù và sẽ không biết đến chừng nào mới thanh toán được." Do đó Lữ Lân hối hả điểm mạnh đôi chân xuống đất, rồi vọt người truy đuổi theo thật gấp, cậu ta nhanh nhẹn thò tay ra nắm lấy đuôi ngựa, kêu to rằng:

- Võ Đang Tam Kiếm vừa rồi đã tự tàn sát lẫn nhau mà thiệt mạng.

Nhưng người ngồi trên lưng ngựa đã nhanh nhẹn quay đao lại chặt xuống nghe một tiếng roạt, khiến đuôi ngựa bị chặt đứt lìa.

Lữ Lân vốn đang nắm chặt đuôi ngựa của đối phương nên khi đuôi ngựa vừa bị chặt đứt và con ngựa phi nhanh về phía trước thì không khỏi té đánh bịch xuống đất một cách đau điếng.

Trong khi đó người ngồi trên lưng ngựa to tiếng:

- Ngươi chớ nên nói bá láp, ngươi hãy bảo Lữ lão tặc đợi yên đấy mà chờ các cao thủ Võ Đang rồi đây sẽ tự tìm đến lão ta.

Lữ Lân mặc dù bị té xuống đất, nhưng nhờ cậu ta lanh lợi nên đã kịp thời nhảy vụt trở lên, song khi ấy con ngựa đã chạy bay đi thật xa rồi, không làm sao đuổi theo kịp nữa.

Lữ Lân biết gã đàn ông ấy gọi Võ Đang Tam Kiếm là sư bá, tất võ công rất tầm thường, vì chắc chắn y là lớp tiểu bối trong phái Võ Đang mà thôi. Nhưng nếu hắn vuột đi khỏi nơi này, từ đây về sau sẽ có lắm chuyện rắc rối xảy ra.

Bởi vậy cậu ta không khỏi thầm hối hận về chỗ vừa rồi mình mới gặp đối phương lần đầu mà đã nói rõ lai lịch của mình và cha cho đối phương nghe.

Lữ Lân đứng ngây người ra một lúc, rồi mới quay lại hối hả đào huyệt chôn cất Võ Đang Tam Kiếm thực chu đáo. Cậu ta nghĩ rằng: "Việc cấp bách nhất là phải trở về nhà, để nói lại mọi việc đã xảy ra cho cha mẹ mẹ nghe, rồi sẽ định cách đối phó sau." Lúc bấy giờ đêm đã khuya, nhưng Lữ Lân vẫn không ngại đường xá nguy hiểm, nhắm hướng thành Nam Xương chạy bay đi.

Cậu ta chạy chẳng được bao lâu, bất thần trông thấy ở phía trước mặt có bóng người đứng lố nhố chắn ngang giữa đường, nhưng những bóng người ấy trước sau vẫn im lặng và không hề nhúc nhích.

Suốt nửa đêm qua cậu ta đã gặp bao nhiêu chuyện lạ lùng xảy đến với mình, thế mà giờ đây không ngờ lại gặp thêm chuyện rắc rối nữa, do đó khi vừa trông thấy bóng người lố nhố giữa màn đêm, cậu ta không khỏi giật mình kinh hãi. Nhưng vì sức lướt của cậu ta quá nhanh nên chỉ trong chớp mắt sau là đã lướt sát đến bên cạnh số người ấy rồi.

Giữa lúc Lữ Lân định lướt mắt nhìn lên để xem cho kỹ đấy là số người nào, bỗng những bóng đen ấy hối hả tránh ra hai bên vệ đường, đồng thời lại nghe có tiếng rơi rào rào, như có vật chi sa từ trên cao xuống ngay đầu cậu ta...

Lữ Lân biết nguy, nên vội vàng rút thanh đao thép Miến Điện ra vung lên đỡ, nhưng cậu ta cảm thấy ngọn đao lướt đi nhẹ nhàng như chẳng hề đυ.ng phải vật chi, cho nên lại càng kinh hãi hơn.

Và ngay lúc ấy thì cậu ta đã cảm thấy đôi mắt tối sầm lại vì tựa hồ đã bị một vật chi trùm kín cả đầu lẫn người.

Bởi thế Lữ Lân buột miệng kêu rằng:

- Bằng hữu ở phương nào mà lại ra tay ám toán tại hạ như thế? Tiếng kêu của cậu ta vừa dứt, liền nghe khắp tám phương bốn hướng có giọng cười âm u lạnh lùng không ngớt nối tiếp nhau nổi lên, giữa những tiếng cười ấy tựa hồ có lẫn những tiếng khóc ai oán, nghe thực ghê rợn. Tiếp đó cậu ta lại nghe có người lên tiếng nói rằng:

- Chừng về đến nơi ngươi sẽ biết, giờ đây ngươi sốt ruột làm gì? Lữ Lân cảm thấy hết sức tức giận, nhưng vì lúc ấy cậu ta cảm thấy khắp người mình như có một vật chi trùm kín lấy, tựa hồ đấy là một mảnh lưới dùng để lưới cá, nên vội vàng cố sức giãy giụa. Nhưng chỉ mới giãy được mấy lượt, cậu ta lại cảm thấy dưới nách tê buốt và huyệt đạo đã bị đối phương khóa cứng rồi.

Tiếp đó, Lữ Lân lại nghe có tiếng người nói:

- Thằng bé này đã lọt vào tay chúng mình thì còn sợ chi ông già nó không mang chiếc hộp gỗ ấy ra để đánh đổi.

Câu nói vừa dứt lại nghe có tiếng người khác nói tiếp rằng:

- Đấy là lẽ tất nhiên, nhưng theo ý kiến của Giáo chủ thì tốt nhất mình nên mang nó về Quỷ Cung ở Bắc Mang Sơn đã, rồi muốn tính sao thì tính.

Câu nói ấy vừa dứt, nghe có nhiều người đồng thanh nói:

- Phải đấy.

Tức thời, Lữ Lân cảm thấy thân người mình đã bị một gã đàn ông lực lưỡng kẹp lên, rồi chạy bay về phía trước. Cậu ta mở mắt nhìn ra, thấy đâu đâu cũng tối đen, không làm sao nhận được phương hướng và cũng không làm sao nhận được người đang kẹp mình lướt đi là kẻ có diện mạo như thế nào.

Nhưng Lữ Lân sau khi được nghe ba tiếng Bắc Mang Sơn, trong lòng không khỏi giật mình vì Bắc Mang Sơn chính là nơi cư trú của Quỷ Thánh Thạnh Linh, một nhân vật số một số hai trong tà phái.

Qua một lúc khá lâu, Lữ Lân lại mở mắt nhìn, trông thấy bên ngoài đã trở thành màu sáng, chứng tỏ trời đã bắt đầu sáng. Cậu ta cố sức vận chuyển chân lực nhưng vẫn không làm sao tự giải trừ huyệt đạo cho được, do đó cậu ta chỉ còn cách nằm yên nghe theo số mệnh mà thôi.

Suốt ngày hôm ấy, Lữ Lân bị đối phương kẹp cứng tiếp tục chạy bay về phía trước.

Đến tối, bọn chúng vẫn tiếp tục hành trình, nhưng bỗng có một người lên tiếng nói:

- Chớ để thằng bé ấy chết vì đói, vậy chúng ta nên giải trừ huyệt đạo cho nó đi.

Một người khác đáp:

- Hãy yên lòng, với số người đông như thiên la địa võng chúng ta chắc chắn dù cho có giải trừ huyệt đạo nó cũng không làm sao trốn thoát được đâu.

Lữ Lân nghe thế không khỏi thầm vui mừng và liền đó cảm thấy có người vỗ mạnh vào lưng mình, tức thì cả thân người cậu ta liền nhẹ nhõm, tứ chi liền cử động lại như thường.

Do đó, Lữ Lân vội vàng vung hai cánh tay lên, nhưng vẫn không làm thế nào thoát được mảnh lưới đang trùm kín thân hình.

Bỗng cậu ta nghe có người lên tiếng nói:

- Thằng bé ngươi chớ nên giãy giụa, vì làm thế chỉ tự tìm cái khổ cho mình mà thôi! Lữ Lân cảm thấy không còn hy vọng nào để thoát thân được, nên chỉ mỉm cười đau đớn, nằm yên nghe theo số mệnh.

Cậu ta thầm nghĩ bụng rằng: "Đây chắc chắn là họa chớ không phải là phúc, mà đã là họa rồi thì không làm sao trốn cho thoát được. Vậy ta cứ nằm yên để chờ xem bọn chúng mang ta đến đâu cho biết." Chẳng mấy chốc sau, Lữ Lân cảm thấy có người nhét vào cho mình một mớ lương khô, nên vội vàng chụp lấy và ăn ngấu nghiến vì cậu ta đã quá đói bụng rồi, và sau đó cậu ta liền nằm yên ngủ một giấc dài suốt cả đêm.

Qua ngày thứ hai, khi Lữ Lân vừa cảm thấy khát nước liền được đối phương nhúng người mình vào một dòng nước trong nên há miệng ra uống một bụng no cứng. Sau đó, Lữ Lân vẫn thấy đối phương tiếp tục đưa mình đi tới, khi mở mắt nhìn ra thấy chung quanh màu xám cậu ta biết là ban ngày và khi thấy đâu đâu cũng tối như mực biết đấy là ban đêm mà thôi.

Cuộc hành trình ấy kéo dài đến bốn ngày liền.

Qua ngày thứ tư, Lữ Lân vẫn không biết đối phương đã thay đổi người nào mang mình đi và cũng không hiểu họ mang mình đi về đâu cả. Suốt bốn ngày liền cậu ta bị đối phương nhốt kín trong một túi vải, nên có cảm giác là mình hoàn toàn cách biệt thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên, Lữ Lân biết chẳng phải chỉ có một người mang mình vượt qua hành trình dài như vậy, trái lại số người ấy đã chuyền tay nhau đưa cậu ta đi. Nhưng giữa bọn họ chẳng hề nói chuyện chi với nhau nên Lữ Lân không thể nào tìm hiểu được một tí manh mối về họ.

Suốt bốn ngày liền, Lữ Lân chỉ đoán biết được là đối phương mang mình đi thực xa, có lúc cậu ta nghe tiếng bánh xe lăn ầm ầm, thân hình lắc lư tựa hồ như bọn chúng đã dùng xe để chuyên chở mình, song có lúc cậu ta lại nghe có tiếng vó ngựa lộc cộc và lại cảm thấy mình như đang bị đối phương để nằm yên trên yên ngựa. Trái lại, cũng có lúc cậu ta cảm thấy thân người mình được nằm yên trên một vật chi rất vững vàng, thỉnh thoảng lại lắc lư, chứng tỏ đối phương đang chuyên chở mình bằng thuyền.

Nhưng đặc biệt là ngày cuối cùng, Lữ Lân luôn cảm thấy thân người mình luôn luôn chao động, tựa như đối phương đang kẹp cậu ta đi trên con đường núi hết sức gồ ghề.

Lúc ấy Lữ Lân hoàn toàn không còn ý nghĩ tìm cách thoát thân nữa, mà chỉ nhắm mắt đánh liều cho số mạng mà thôi.

Mãi đến tối ngày thứ tư, Lữ Lân bỗng thấy đối phương dừng yên lại không tiến tới nữa, đồng thời sát bên tai cậu ta lại nghe có tiếng gió thổi ào ào và tiếng gió ấy có vẻ hết sức lạnh lùng và buồn thảm.

Do đó, Lữ Lân thấy rằng có lẽ nơi đó chính là một vùng đất heo hút gió, vì nếu chẳng phải thế thì tiếng gió đâu lại nghe thảm não đến mức đó.

Lữ Lân trong lòng đang phập phồng lo sợ là mình sẽ lại gặp biến cố chi khác xảy ra nữa chăng, nên nằm yên lắng tai nghe không hề dám nhúc nhích.

Tiếp đó cậu ta bỗng thấy thoáng trước mặt mình có một vầng ánh sáng lóe lên, ánh sáng ấy chẳng phải có màu xám mông lung như ánh sáng giữa ban ngày mà trái lại có màu vàng nhợt nhạt, xem như là một bó đuốc.

Lữ Lân tuy trông thấy trước mặt mình đã có ánh sáng hiện lên, nhưng cậu ta vẫn không làm sao nhìn rõ được cảnh vật chung quanh.

Chẳng mấy chốc sau cậu ta nghe thấy tiếng sắt thép chạm nhau thực to, tựa hồ có một quả búa lớn đang nện thẳng vào một cái chuông nghe boong boong, âm thanh ấy làm cho ai nghe lọt vào tai cũng không khỏi phập phồng kinh hãi.

Lữ Lân không hiểu chuyện chi xảy ra và cũng không biết việc ấy ảnh hưởng chi đến bản thân, do đó cậu ta chỉ còn cách nằm yên lắng nghe và chờ đợi mọi biến cố mà thôi.

Lại trải qua một lúc lâu Lữ Lân bỗng nghe có tiếng kêu kèn kẹt nổi lên liên tiếp rồi cậu ta lại cảm thấy thân người hình như được nhấc bổng lên cao bước tới mấy bước. Và trước mắt cậu ta vẫn đen tối mịt mù rồi nghe như có tiếng gió lạnh thổi vi vu khắp châu thân làm cho cậu ta không khỏi rùng mình mấy lượt.

Sau khi đối phương nhấc bổng cậu ta bước về phía trước chẳng bao lâu bỗng cậu ta nghe một tiếng ho rất lạ lùng lọt vào tai.

Lúc ấy Lữ Lân có cảm giác là chung quanh mình khung cảnh hết sức âm u lạnh lùng, tựa hồ như đối phương đưa mình vào một sơn động tối tăm ẩm thấp, thế mà bỗng nhiên cậu ta lại nghe có tiếng người ho nên không khỏi có một cảm giác sợ hãi khó tả.

Vì tiếng ho ấy chẳng những lạnh lùng đến khiến người nghe phải rùng mình rởn óc, mà có vẻ trống rỗng vô vị không thể tả, chính vì vậy đã khiến cho Lữ Lân bất giác rùng mình mấy lượt.

Kế đó, Lữ Lân bỗng lại thấy như thân người mình bị đối phương bỏ yên xuống đất và phía da mặt tiếp xúc với mặt đất, thấy lành lạnh như chạm trúng vào giá băng.

Kế đó Lữ Lân nghe thấy tiếng bước chân đi thực khẽ, rồi sau đó chung quanh lại im phăng phắc, bởi thế Lữ Lân đoán biết hiện giờ chỉ còn một mình mình ở tại đó mà thôi. Và khi cậu ta nghĩ tới đó, trong lòng không khỏi tràn ngập sự sợ hãi.

Lữ Lân tuy còn nhỏ tuổi nhưng bình nhật thường được cha mẹ kể lại những chuyện về các bậc anh hùng hào kiệt trong võ lâm, thêm nữa hàng ngày cậu ta luơn tiếp xúc với những người làm việc tại Phi Hổ Tiêu Cục, tức những nhân vật thuộc hàng cao thủ võ lâm nên ý nghĩ rất cứng cỏi, lòng dạ vô cùng can đảm, khác những đứa trẻ tầm thường.

Chỉ căn cứ vào việc Lữ Lân dám mang thanh đao Miến Điện rời khỏi tiêu cục để tìm hung thủ sát hại Tần tiêu đầu thì cũng đủ thấy lòng can đảm và ý chí cứng cỏi của cậu ta.

Vì thế nên suốt mấy ngày hôm nay mặc dù cậu ta đã gặp bao nhiêu biến cố hãi hùng, lọt vào tay của kẻ địch nhưng không lúc nào cậu ta tỏ ra khϊếp sợ cả.

Thế nhưng giờ đây Lữ Lân lại có cảm giác sợ hãi.

Tiếng ho lạnh lùng và cả tiếng trống rỗng vừa rồi cũng như cảm giác cho rằng xung quanh đây là một nơi tối đen ẩm thấp chính là nguyên nhân đã làm cho Lữ Lân phải sợ hãi.

Cậu ta thậm chí có ý nghĩ chẳng lẽ mình đã chết thật rồi hay sao, nơi này chắc là âm ty địa phủ đây chăng? Cảm giác sợ hãi ấy mỗi lúc một xâm chiếm tâm hồn của Lữ Lân mạnh mẽ hơn, nên cậu ta không thể nằm yên được nữa, trái lại cậu ta cố ngoi người đứng thẳng lên.

Lúc bấy giờ Lữ Lân vẫn đang bị đối phương trùm kín thân người bằng một chiếc túi vải, song chẳng hề bị khóa cứng huyệt đạo nên cậu ta vẫn có thể cử động dễ dàng.

Bởi thế Lữ Lân vừa đứng thẳng thân người lên, bỗng thấy chiếc túi vải trùm kín thân người mình tự nhiên tuột xuống mặt đất.

Tức thì Lữ Lân đưa chân bước tới một bước là đã ra khỏi chiếc túi vải ấy thật dễ dàng, đứng trước hiện tượng đó Lữ Lân không khỏi cảm thấy vô cùng quái dị và vô cùng mừng rỡ.

Cậu ta sở dĩ cảm thấy quái dị bởi vì không hiểu số người đã đưa mình đến đây tại sao lại bỏ rơi mình lại nơi này đi đâu mất hết cả, đồng thời cậu ta cảm thấy vui mừng vì cho rằng mình thoát khỏi chiếc túi vải này, sẽ khôi phục lại sự tự do cá nhân hay ít nhất cũng có thể tự tìm hiểu được nơi đây là nơi nào.

Bởi thế cậu ta cố trấn tĩnh tinh thần, đưa tay sờ vào sườn, tuốt lấy ngọn đao thép Miến Điện siết chặt giữa lòng bàn tay, quét mắt nhìn khắp bốn bên quan sát, nhưng cậu ta chỉ cảm thấy gió lạnh đang từ phía ngoài thổi nhẹ nhàng tới khiến khắp châu thân đều bị giá rét, tựa hồ đang đứng giữa một vùng tuyết băng mà thôi.

Ngoài ra, khắp bốn bên đâu đâu cũng tối đen như mực, không còn trông thấy một vật chi nữa cả.

Lữ Lân bèn cất tiếng gọi to lên mấy lượt để tự trấn tĩnh tinh thần, và cũng dựa vào đó để củng cố thêm lòng can đảm của mình. Song cậu ta chỉ nghe thấy tiếng Chương âm vọng về không ngớt, chứng tỏ nơi cậu ta đang đứng chính là một sơn động trống không.

Qua một lúc khá lâu sau, đôi mắt của Lữ Lân cũng quen dần với bóng tối nên có thể nhìn thấy mập mờ cảnh vật gần chung quanh, do đó sau khi cậu ta quay người nhìn kỹ về phía sau, mồ hôi lạnh bất giác toát ra khắp cả người, khiến toàn thân đều cứng đờ, cơ hồ không còn nhúc nhích được nữa.

Thì ra lúc ấy Lữ Lân trông thấy khắp bốn bên đều có bóng người đứng sừng sững, dày đặc cao thấp không đều nhau và cách mình cũng chẳng bao xa.

Lữ Lân vốn đinh ninh nơi mình đang đứng chính là một cái sơn động trống không, ngoài mình ra không còn ai nữa, nên vừa rồi cậu ta mới sợ hãi như vậy.

Nhưng giờ đây khi phát giác được khắp chung quanh mình lại còn có vô số người đang đứng sững, im lặng không nói một tiếng, mà cũng không hề cử động, cậu ta lại còn sợ hãi hơn gấp trăm ngàn lần.

Bởi thế khắp cả người của Lữ Lân bỗng nóng ran lên, đôi tay mềm nhũn khiến cậu ta có cảm giác thanh đao thép Miến Điện tựa hồ nặng đến hàng ngàn cân, không làm thế nào cầm vững trong tay được nữa. Đồng thời quả tim cậu ta cũng nhảy dồn dập, cơ hồ sắp tung khỏi l*иg ngực thoát ra ngoài.

Qua một lúc sau, Lữ Lân mới từ từ trấn tĩnh lại được, cậu ta bất thần quát to một tiếng, rồi vung mạnh ngọn đao thép Miến Điện trong tay ra, dùng thế Hoành Phong Tà Vũ, trước tiên quét ngang, rồi sau đó lại chém xéo về bóng người đứng gần nhất.

Ngọn đao thép Miến Điện của Lữ Lân có hình dáng hoàn toàn giống ngọn Tử Kim Đao của Lữ Đằng Không, song chỉ có điều nhỏ hơn một tí mà thôi. Hơn nữa đao pháp của cậu ta được sự chân truyền của người cha già mình, trình độ rất đáng kể nên đường đao đánh ra chẳng những vô cùng nhanh nhẹn mà còn vô cùng chuẩn xác.

Bởi thế nên thế đao Lữ Lân vừa chém ra là đã lướt sát tới trước mặt của bóng người ấy rồi.

Nhưng chẳng hiểu vì cớ gì bóng người ấy vẫn đứng trơ trơ, không hề nhúc nhích và tựa hồ không có ý định lách tránh.

Thế là chỉ trong một nháy mắt, Lữ Lân liền nghe một tiếng xoảng vang lên, vì ngọn đao thép Miến Điện trong tay cậu ta đã chém trúng thẳng vào bóng người ấy rồi.

Tiếp liền theo tiếng xoảng ấy, Lữ Lân lại trông thấy một chuỗi lửa lóe lên sáng ngời, tuy những đốm lửa ấy rất bé nhỏ, nhưng giữa khung cảnh tối tăm mịt mờ này nó cũng có thể soi sáng cảnh vật xung quanh.

Lữ Lân nhờ ánh sáng bé nhỏ ấy đã trông thấy bóng người đang đứng trước mặt, nên đôi tay mềm nhũn bất giác buông rơi ngọn đao thép nghe loảng xoảng, rồi té khụy luôn xuống đất.

Cậu ta đưa hai tay lên bụm mặt, gào to lên rằng:

- Cha ơi! Má ơi.

Tiếp đó, Lữ Lân hối hả đứng lên, thối lui ra sau liên tiếp mấy bước dài. Nhưng cũng liền ngay lúc ấy, cậu ta đã đυ.ng thẳng vào một bóng người cạnh đấy, nên lại hối hả quay phắt người lại, đưa hai tay sờ soạng để tìm lấy ngọn đao thép Miến Điện vừa đánh rơi.

Do đó, Lữ Lân đã tìm lại được ngọn đao của mình, siết chặt vào tay, song lúc ấy cậu ta hoàn toàn không đủ can đảm để đứng thẳng người lên nữa.

-oOo-

Hết chương 13
« Chương TrướcChương Tiếp »