Chương 7

Đau đến mức choáng váng.

Và sau đó... Cậu được đưa vào bệnh viện.

Bên trong một phòng bệnh viện.

Khuôn mặt ưa nhìn của Hàn Kỳ Dục ủ rũ, lông mi dày mảnh khảnh vẫn còn vương nước, trông vô cùng đáng thương.

Sau khi bó thạch cao xong, ông cụ làm cậu bị thương ở bên ngoài phòng bệnh chờ con trai đến, để lại một mình cậu trong phòng bệnh.

Điều đáng ghét nhất là điện thoại của cậu không còn pin.

Hàn Kỳ Dục cảm thấy mình có thể làm phim vì sự đặc sắc của ngày hôm nay.

Gần một giờ sau, ông cụ dẫn một người chàng trai có vẻ tinh anh mặc vest và thắt cà vạt vào phòng bệnh, chàng trai rất tuấn tú, mắt mày sâu, sống mũi cao, đeo kính gọng vàng, khiến chàng trai vốn đã đẹp trai và cao lớn trông trưởng thành và ổn định hơn một chút.

Anh nhẹ nhàng nhìn Hàn Kỳ Dục, ánh mắt chuyển từ gương mặt sang chiếc chân bị thương của cậu.

Một giọng nói dễ nghe vang lên: "Xin chào, tôi tên là Lâm Ngâm Quyền, tôi là con trai của ông cụ đã làm gãy chân cậu, xin hỏi chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này riêng hay công khai."

Chàng trai đến đây khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đôi mắt ẩn dưới lớp kính mắt càng lúc càng sâu giống như vực thẳm, không thể dò thám suy nghĩ bên trong của anh ta.

Hàn Kỳ Dục lập tức lấy lại tinh thần, người này có vẻ hiền lành dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế lại khó dây vào.

Anh cúi mắt xuống, ném câu hỏi cho đối phương: "Cậu muốn thế nào, hay là định bù đắp cái gì?"

Lâm Ngâm Quyền đẩy mắt kính, cười dịu dàng: "Tôi muốn đưa ra quyết định theo yêu cầu của cậu, dù sao chuyện này đúng thật là trách nhiệm của chúng tôi."

Hàn Kỳ Dục sững sờ, dùng ánh mắt trìu mến nhìn anh, lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này." Giọng nói trong trẻo vô thức trở nên ấm ức.

"Hay là cậu gọi phụ huynh đến đây?"

Tuổi của Hàn Kỳ Dục vốn không lớn, thêm việc gương mặt tương đối non nớt nên dễ bị coi như học sinh.

Cặp kính của Lâm Ngâm Quyền phản chiếu dưới ánh đèn phòng, chờ cậu bé trên giường trả lời, nhưng không ngờ cậu bé lại cúi đầu với vẻ mặt thất vọng, vệt nước trên hàng mi dài khiến người ta muốn lau đi một cách khó hiểu.

Bàn tay cậu bé nắm lấy chăn bông, gân xanh trên bàn tay gầy nổi lên, khiến người ta có cảm giác lúc này cậu rất bất lực.

Sau một lúc lâu, người trên giường bình tĩnh nói: "Người nhà tôi không còn nữa."

Ông Lâm làm người ta bị thương, hít một hơi thật mạnh, vỗ vào đầu con trai: "Thằng oắt, hỏi vớ vẩn cái gì đó!"

Sau khi chàng trai bị đánh, anh cúi mắt xuống nhàn nhàn liếc nhìn ba mình, khoảnh khắc tiếp theo ông cụ hơi sợ hãi lùi lại một bước.

Như thể cảm thấy xấu hổ trước mặt người ngoài, anh thẳng lưng, ho một tiếng rồi nói: "Còn không mau xin lỗi cậu bé."

Cậu bé...

Khóe miệng Hàn Kỳ Dục giật giật khi nghe thấy cách gọi này.

Trong lòng lóe lên một ý nghĩ táo bạo, cậu ngẩng đầu nhìn quần áo của Lâm Ngâm Quyền.

Bộ đồ trên người anh là Single, có lẽ là kiểu của năm ngoái, nhưng cũng có giá tầm hơn hai mươi vạn nhân dân tệ.

Là một người giàu có, nhưng không đủ giàu đến mức có thể tiếp xúc với giới của họ, rất tốt.

Nơi ở của cậu có hy vọng rồi.

Hàn Kỳ Dục híp mắt ra vẻ ngoan ngoãn, trong lòng ngầm lên kế hoạch.

Lâm Ngâm Quyền nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn được ba bảo ngồi vào ghế sofa trong phòng khách, đôi mắt sâu thẳm dưới kính bối rối một lát, không phải mình đi thảo luận vấn đề bồi thường sao?

Sao mà lại đưa người ta về nhà thế này.

Hàn Kỳ Dục vẫn đang giả vờ ngoan ngoãn, vẻ mặt ngượng ngùng không biết phải làm sao, không biết nên đặt tay vào đâu, lo lắng nghịch ngón tay, giống như lần đầu tiên về nhà với người lạ, có chút hoảng sợ.

Thấy cậu như vậy, Lâm Ngâm Quyền khẽ thở dài, đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước, rồi rửa sạch cà chua bi là món duy nhất trong nhà, bưng ra: "Cậu ngồi đây trước đi, tôi sẽ đi xem giường của cậu được chuẩn bị thế nào rồi."