Chương 4

Ông bà Hàn rất hiểu và vô cùng tự hào về đứa con trai mà mình tự tay nuôi nấng.

Nếu không phải vì giấc mơ đêm qua, e rằng cách làm của Hàn Kỳ Dục sẽ thật sự giống với những gì bọn họ suy đoán.

Thật đáng tiếc khoảnh khắc tỉnh dậy từ giấc mơ, Hàn Kỳ Dục đã cảm thấy cảm giác luôn bị trói buộc bao trùm lấy mình đã hoàn toàn biến mất.

Hàn Kỳ Dục thoải mái đi ra khỏi khu biệt thự, nếu là lúc trước cậu không thể tưởng tượng được mình có thể nổi loạn như vậy, không quan tâm đến hình tượng mà nhảy khỏi cửa sổ lầu hai chạy trốn.

Bây giờ mới sáu giờ, ông bà Hàn vẫn đang trên đường đi đón cậu chủ thật, người hầu nhà họ Hàn cũng đang dọn dẹp nhà cửa để đón cậu chủ thật về.

Không ai biết tin cậu chủ giả đã bỏ trốn.

Sau khi Hàn Kỳ Dục đi ra ngoài, cậu lo lắng bị người khác nhìn thấy nên tìm một chỗ khuất rồi ngồi trên vali, gọi xe mấy lần nhưng không bắt được xe, nên đầu nhảy số trực tiếp đặt người chạy vặt giá cao có thể chạy đến đây trên Meituan.

Một giờ sau.

Trong phòng khách của tòa nhà số 3, nơi nhà họ Hàn ở.

Đám bạn từ nhỏ giả tạo sẵn sàng đến xem trò hề của Hàn Kỳ Dục đang ngồi ngay ngắn ở đó, ai nấy đều giống như một cậu bé ngoan lịch sự, một chàng trai trong số đó làm ra vẻ lo lắng và nhẹ giọng hỏi: "Dì, Kỳ Dục vẫn chưa dậy sao?"

Cậu ta vừa nói xong, một thanh niên bên cạnh cướp lời: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, phải để Tiểu Ngư bình tĩnh lại đã, e rằng đêm qua ngủ không ngon."

Nghe thấy cậu ta nói thế, nhóm bạn từ nhỏ giả tạo gần như muốn giơ ngón tay cái lên với cậu ta.

Trà quá rồi!

Không uổng bọn họ nghiên cứu tiểu thuyết cậu chủ thật giả ở KTV cả đêm qua, cậu ta đã nắm bắt được hết tinh túy.

Bước đầu tiên trong việc gieo rắc bất hòa phải là đâm chọt sau lưng.

Tối hôm qua ngủ không ngon, tại sao ngủ không ngon? Chắc chắn là bởi vì cậu chủ thật đã trở về, cậu không nỡ từ bỏ thân phận của mình, khiến ba mẹ Hàn có cảm giác cậu không chào đón cậu chủ thật.

Tuyệt! Quá tuyệt!

Đám bạn từ nhỏ giả tạo rất ngạc nhiên trước thành quả của chính mình.

Ông bà Hàn không nghĩ nhiều, nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi liếc nhìn lên lầu với ánh mắt hơi lo lắng.

Nhìn đứa con trai vừa mới đón về, họ cắn răng ngồi ở trong phòng khách không đi lên.

Bà Hàn nói với quản gia: "Chú Lý, chú lên lầu xem sao Tiểu Ngư không xuống."

Có phải bị bệnh không, nếu không tại sao tên nhóc đó không ăn mặc chỉn chu ngồi chờ họ trong phòng khách, với sự hiểu biết của họ về con trai, đứa trẻ này chắc hẳn đã biến mình thành một con công và ngồi đợi họ từ sớm.

Bây giờ đã gần tám giờ mà vẫn chưa xuống, chắc chắn có vấn đề.

Bà Hàn không nói ra lời sau đó, vì sợ làm cho con trai vừa trở về cảm thấy khó chịu.

Ngược lại, đám bạn từ nhỏ giả tạo đến xem kịch lại nghĩ rằng bà Hàn đang tức giận, chúng có chút đắc ý.

Hàn Kỳ Dục, xem chút nữa cậu sẽ xử lý như thế nào!

Thời gian trôi qua, chân của một thanh niên trong số đó bắt đầu run nhẹ.

Cậu ta bị Hàn Kỳ Dục mách lẻo, buổi tối về nhà thì bị chú nhỏ phạt quỳ gối trên bàn phím cả đêm, bây giờ chân vẫn còn sưng, nếu không phải muốn xem Hàn Kỳ Dục bị bẽ mặt thì hôm nay cậu ta cũng sẽ không thèm rời giường.

Chịu đựng đau đớn, Lý Tiếu híp mắt, nhẹ nhàng giới thiệu bản thân với cậu chủ thật: "Tôi tên là Lý Tiếu, tôi lớn lên cùng Tiểu Ngư, không ngờ lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, cậu vất vả rồi, nhưng Tiểu Ngư không có tội, hy vọng cậu có thể chấp nhận để cậu ấy ở lại."

Nói xong, cậu ta thở dài nói tiếp: "Thật giống tiểu thuyết, quá khó tin."

Ánh mắt tiếc nuối như cảm thấy có thương xót cho Mạc Trình Nghiêu, lời nói như đang nói thay cho Hàn Kỳ Dục, nhưng trên thực tế, ánh mắt vẫn cứ nhìn lên lầu, mong đợi có người xuống xem màn kịch hay của cậu ta.