Chương 29

Lâm Ngâm Quyền cảm giác mình càng ngày càng có xu hướng trở nên biếи ŧɦái.

Anh vậy mà lại cảm thấy thích thú khi nhìn vào mắt cá chân của một người đàn ông.

Hàn Kỳ Dục ngồi trên ghế, thoải mái nhấc cái chân bị thương lên, chờ Lâm Ngâm Quyền đến giúp cậu tắm rửa.

Nhưng cậu càng tỏ ra hào phóng và tự nhiên thì Lâm Ngâm Quyền càng ngày càng cảm thấy trái tim của mình vừa đen tối vừa mờ mịt.

Đôi bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp đó duỗi ra cầm lấy vòi hoa sen, làm ướt từng chút một cơ thể cần phải tắm rửa.

Nhưng anh vẫn không vượt quá giới hạn, anh sử dụng lưới tạo bọt lướt trên cơ thể trơn bóng kia…

...

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Ngâm Quyền nhìn đối phương quấn khăn tắm, anh chỉ đơn giản cầm lấy qυầи ɭóŧ của đối phương rồi dùng tay giặt sạch.

Sau khi nhìn thấy điều đó thì trong lòng Hàn Kỳ Dục cảm thấy vui vẻ.

Cậu không cần phải vò quần áo, vui quá đi.

Hai con người thông minh đều cố tình lảng tránh câu hỏi liệu điều này có kỳ lạ hay không.

Lần này, cuối cùng tổng giám đốc Lâm cũng lấy lại được sự bình tĩnh trong một lúc, giúp cậu mặc một chiếc quần đùi thoải mái rồi đưa cậu trở vào nhà.

Sau khi đi ra ngoài, Lâm Ngâm Quyền chuyển toàn bộ số đồ ăn vặt vào phòng ngủ, đồng thời còn mang cho cậu một chiếc kệ để đồ ăn vặt và đặt toàn bộ số đồ ăn vặt lên một cách ngay ngắn, sau đó anh dọn dẹp căn phòng một lượt rồi mới trải giường cho cậu.

Quả thực anh là một thiên thần được bao phủ bởi ánh sáng.

Trong lúc trải giường, Lâm Ngâm Quyền cảm thấy chăn và ga trải giường mang lại một cảm giác cực kỳ thoải mái.

Thật đáng tiếc vì anh không thể hiểu được cái gì gọi là tơ tằm, cái gì gọi là axit axetic, nếu không anh sẽ phát hiện ra càng nhiều khuyết điểm.

Có đôi khi, bạn tự cho rằng bạn đã hiểu được một ai đó thì bạn sẽ tự mình đưa ra nhiều loại bổ sung khác nhau ở trong đầu, rồi hoàn thiện hình ảnh về người đó.

Bây giờ, Lâm Ngâm Quyền đã rơi vào sự hiểu lầm đó.

Sau khi trải ga giường xong, Lâm Ngâm Quyền đứng dậy tăng nhiệt độ của điều hòa cho cậu, sau đó xoay người lại dặn dò: “Nhiệt độ vào ban đêm vẫn khá thấp, Tiểu Ngư đừng có lúc nào cũng mở điều hòa quá thấp. Đợi hai ngày nữa tôi hết bận sẽ dẫn cậu đến hồ Thiên Nguyệt chơi. Tôi nghe nói có đài phun nước và bàn phím nhạc có thể đạp lên.”

“Anh Lâm làm việc vất vả mỗi ngày, lại còn phải chăm sóc tôi. Anh Lâm có cảm thấy tôi phiền không?”

Hàn Kỳ Dục nhìn anh rồi đột nhiên hỏi câu này.

Lâm Ngâm Quyền mỉm cười dịu dàng rồi nói: “Cậu muốn nghe lời thật hay nói dối?”

“Anh nói lời thật trước đi, sau đó nói dối sau.” Ngón tay của Hàn Kỳ Dục gõ nhẹ lên tay vịn của xe lăn, tay trái chống cằm chờ câu trả lời của anh, đôi mắt hơi híp lại không thể hiện rõ vẻ mặt của cậu, chỉ có đôi môi đang nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

Vào lúc này, bất kể là ai trong đám bạn thời thơ ấu với tình bạn plastic của cậu đang ở đây thì họ đều sẽ ngay lập tức né ra xa: Đây là một dấu hiệu điển hình trước khi ác quỷ tức giận.

Chỉ cần câu trả lời tiếp theo không vừa ý thì sau đó người kia sẽ phải chấp nhận sự trêu chọc để trả thù của cậu.

Sau đó, sẽ có tin đồn người nọ bị ba mẹ đánh, hoặc là những chuyện mà người đó đã làm bị vạch trần, dù sao không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Hàn Kỳ Dục.

Mà điều quan trọng nhất là Hàn Kỳ Dục còn có thể thêm dầu vào lửa bằng hình thức khuyên can, cậu sẽ khiến cho cơn giận của ba mẹ người kia bùng cháy dữ dội hơn rồi đứng bên cạnh xem trò vui, nở một nụ cười ranh mãnh sau lưngba mẹ người kia.

Lâm Ngâm Quyền cũng không kiêng dè gì, nói: “Lời thật là tôi đã phản đối vào lúc vừa mới ở chung, bây giờ tôi cảm thấy rất vui vì có thêm một người ăn cơm cùng. Còn lời nói dối là… "