Chương 13

Những hình ảnh kèm theo là những câu nói hài hước nhất của Tiêu Tu Trạch và Lý Tiếu.

Phương pháp của cậu rất quang minh chính đại, chính là tố cáo.

Cho dù trò trẻ con này mọi người đều biết rõ, cũng không có gì để chỉ trích.

Hy vọng chân của bọn họ vẫn ổn.

Hàn Kỳ Dục cười lạnh một tiếng, trực tiếp rời nhóm.

Trong khoảnh khắc cậu rời nhóm, Tô Cảnh Quang thân là trưởng nhóm cuống quít gửi vào trong nhóm: “Cậu ta rời nhóm rồi!”

Lý Tiếu: “???”

Tiêu Tu Trạch: “???”

Thời Tuyết: “Hàn Kỳ Dục rời nhóm á?”



Hàn Kỳ Dục tạo nên sự hoảng loạn trong nhóm, giờ phút này lại đang lười biếng tìm một nơi râm mát, cõng mặt trời ngủ bù.

Khoảng mười một giờ rưỡi trưa, Lâm Ngâm Quyền mang theo thức ăn chạy về nhà, mở cửa nhìn thấy chàng trai đang ngủ trên xe lăn, rón rén đặt đồ xuống, sau đó cầm chăn trên sô pha lên chuẩn bị đắp cho chàng trai.

Vừa mới tới gần chàng trai ngồi trên xe lăn đã mở mắt, khuôn mặt vốn sắc bén sau khi thấy rõ người trước mặt trong nháy mắt lại trở nên vô hại, thậm chí còn mang theo hơi nước do vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt mông lung khiến cho đôi mắt vốn đã đẹp nay lại càng xuất sắc hơn.

Lâm Ngâm Quyên đắp chăn xong ngẩng đầu lên phát hiện cậu đã tỉnh, đối diện với đôi mắt trong suốt như hổ phách, anh lập tức bị hớp hồn, mở miệng nói: “Bây giờ nhiệt độ chênh lệch trong ngày rất lớn, lúc ngủ vẫn nên đắp chút gì đó sẽ tốt hơn.” Nói xong đứng dậy, đẩy xe lăn của cậu về phía ánh mặt trời.

“Cậu ngồi đây phơi nắng trước, tôi đi nấu cơm.”

“Cảm ơn anh Lâm.”

Sau khi Lâm Ngâm Quyền xoay người, Hàn Kỳ Dục hờ hững nhìn lướt qua một chút.

Dáng người của Lâm Ngâm Quyền không tồi, vừa nãy khi anh khom lưng cổ áo bành ra cơ bắp căng phồng lên, chỉ tiếc là cổ áo quá nhỏ, không cho cậu thấy rõ phong cảnh bên trong

Phong cảnh bị quần áo gắt gao bao bọc, cảm giác còn đẹp hơn những gã đàn ông mà cậu thường xem trên mạng.

Cậu thích cơ ngực lớn, tốt nhất là một tay không nắm hết được.

Lâm Ngâm Quyền nấu cơm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, buộc tạp dề ở bên hông, nhìn thoáng qua phía sau, ánh mắt để ý tới cửa sổ chưa đóng kỹ.

Anh đi qua khép lại, bắt đầu nhặt rau rửa rau.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn động tác nhanh nhẹn thái rau nấu cơm, bận rộn đi tới đi lui trong căn bếp nhỏ, tạp dề buộc bên không chỉ không khiến cho người đàn ông trở nên quái dị, ngược lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ cho anh.

Hai sợi dây dài buộc ở bên hông, khiến thắt lưng của anh trông có vẻ nhỏ hơn, bờ vai rộng cùng eo thon, còn cặp chân thon dài kia nữa, có một loại sức hút không nói nên lời.

Chảo rau xào bị bao phủ trong ánh lửa lóe lên, ngón tay thon dài cầm chắc chảo đảo qua đảo lại, gân xanh hiển hiện trên mu bàn tay trắng nõn nhảy lên.

Đáng tiếc phong cảnh nơi này không ai nhìn thấy.

Lúc ăn cơm ánh mắt của Hàn Kỳ Dục không dấu vết nhìn anh vài lần, ngày hôm qua sao cậu không để ý dáng người của chủ nhà lại đẹp như vậy.

Lâm Ngâm Quyền sợ chàng trai ngồi bên cạnh mình không được thoải mái, mỉm cười gắp thịt thăn chua ngọt đặt vào trong bát cậu: “Cậu nếm thử xem thịt thăn chua ngọt tôi làm có hợp khẩu vị của cậu không, có ý kiến gì cứ nói.”

Hàn Kỳ Dục nhìn anh nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đẹp mắt nheo lại, khuôn mặt cực kỳ xuất sắc kia tràn ngập vẻ ngoan ngoãn, giọng nói cũng thanh thúy dễ nghe: “Món thịt thăn chua ngọt anh Lâm làm rất ngon.”

Còn lâu ấy!

Thịt thăn chua ngọt đã qua ba phần lửa, thời gian ướp quá dài, tỷ lệ giấm đường cũng không đúng, thịt heo cũng…

Chàng trai ngoan ngoãn nào đó chửi thề một đống trong lòng, trên mặt vẫn thể hiện cảm xúc vô cùng thỏa mãn với đồ ăn.

Giống như thật sự rất ngon.

Thấy vậy tâm trạng của Lâm Ngâm Quyền cũng không khỏi vui vẻ hơn vài phần, không có một người đầu bếp nào lại không thích người khác khen mình nấu ngon cả.