Vì để cho Kiều Mộ Bắc thích cô, cô đã vẽ ra rất nhiều kế hoạch.
Cô học được câu muốn chinh phục được đàn ông thì phải chinh phục được dạ dày của họ trước, nhưng kết quả phòng bếp bị cháy, toàn bộ mạch điện bị đứt mất. Cho nên cô liền yên lặng hai ngày, đến hôm nay dự định sẽ dùng nhan sắc để dụ hoặc.
Lúc đầu định mua đồ cosplay, nhưng mà người bán lại chuyển hàng cho cô chậm hơn thời gian dự kiến.
Nhẹ nhàng khoan khoái ra trận, đây mới là thời điểm thử thách thật sự của cô.
Ý chí chiến đấu sục sôi khiến cô không cẩn thận làm đổ sữa tắm, hơn nữa còn tự mình đạp phải, kết quả tất nhiên là ngã bịch một phát.
Nước mắt đau đớn nhanh chóng tuôn rơi.
""Chú!"" Nam Hâm kêu một tiếng thê thảm.
Kiều Mộ Bắc đang bận rộn trong phòng bếp, còn chưa làm xong bữa tối, lập tức giật tạp dề xuống, chạy đi bế Nam Hâm.
""Em có thể đừng khiến tôi lo lắng nữa được không."" Kiều Mộ Bắc ôm cô trở lại phòng, dùng chăn mền quấn cô lại.
Việc này có thể trách cô sao? Đúng là chưa ra trận đã hi sinh rồi!
Nam Hâm động đậy trong đống chăn một chút, đau đớn nhe răng trợn to đôi mắt thanh tú: ""Chú, tôi không động đậy được, lúc ăn cơm đành làm phiền chú phải đút cho tôi rồi.""
Quả nhiên chú là một chính nhân quân tử, phải thay đổi chiến lược, không thể quá gấp gáp.
Kiều Mộ Bắc nhíu mày, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Mở cửa ra, là Lam Huyên Huyên xách một chút hoa quả tới thăm Kiều Mộ Bắc, giọng nói ngọt ngào mang theo vài phần phàn nàn cất lên: ""Anh tới thành phố A công tác mấy ngày rồi mà vẫn chưa tới thăm em đó.""
Nam Hâm ở trong phòng vội vã xuống giường, trốn vào trong tủ quần áo.
Vừa rồi cô bị ngã đến mức gần như không thể nhúc nhích được, hiện giờ phải chịu đau đớn đến cỡ nào mới có thể đứng dậy mà trốn đi.
Thân thể không nhanh nhạy, lúc đóng tủ quần áo lại cũng phát ra âm thanh.
Lam Huyên Huyên nghi hoặc đi vào trong phòng: ""Nhà của anh còn có người sao?""
Cửa phòng bị mở ra, trên giường đã không còn bóng dáng của Nam Hâm, ngay cả chăn mền cũng không có: ""Anh không ở phòng này sao?"" Dừng một chút, rồi lại cười nói: ""Vừa rồi em nghe thấy trong phòng có động tĩnh, chẳng lẽ là em nghe nhầm rồi?""
Ngữ khí của Lam Huyên Huyên giống hệt như vợ đang tra khảo chồng mình.
Kiều Mộ Bắc nhíu mày không vui, nhìn Lam Huyên Huyên rồi nói: ""Đã muộn rồi, em đi về trước đi.""
""Anh không đưa em về sao?"" Huyên Huyên mấp máy khóe môi.
Không đến thăm cô ta còn chưa tính, giờ cô ta chủ động tới thăm anh, vậy mà thái độ của anh lại lạnh nhạt như vậy.
""Đón xe ở cổng tiểu khu này rất thuận tiện."" Kiều Mộ Bắc trả lời một câu, đưa túi xách Huyên Huyên vừa mới để xuống cho cô ta.
Huyên Huyên có chút tức giận, xấu hổ, cô ta nhận lấy túi xách rồi lập tức đi ra cửa.
Kiều Mộ bắc nhìn chiếc chăn đã rơi xuống mặt đất, ánh mắt chuyển tới tủ quần áo, anh đưa tay mở tủ quần áo ra: ""Em không đau sao?""
Nam Hâm lúng túng cười cười, sau đó trận đau nhức truyền đến khiến cô rơi xuống một giọt nước mắt: ""Làm sao mà tôi có thể không đau chứ! Cái này cũng không phải là tại chú sao? Nếu như vị hôn thê của chú thấy tôi ở trong nhà, vậy thì nhất định sẽ cãi nhau với chú.""
Xem xem cô ta quan tâm nhiều chưa kìa! Thực ra, cô đã tính toán ở trong lòng hết rồi.
Anh đưa tay bế cô lên, lại đặt lên giường một lần nữa, khẽ nhíu đôi lông mày sắc: ""Em nằm yên, không được động đậy lung tung nữa.""
Trương Nam Hâm ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của anh, chú tức giận rồi!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chú tức giận, nhất định là vừa rồi Huyên Huyên đã nói gì đó chọc tức chú rồi, Nam Hâm phủi sạch quan hệ, sự tức giận của Kiều Mộ Bắc tuyệt đối không liên quan đến cô!
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô cứng đờ, Kiều Mộ Bắc trầm ngâm nói: "Để tôi đi lấy đồ ăn cho em.""
Anh tính tình tốt vậy mà lại bị cô ép đến mức phát cáu rồi.