Liên quan tới chỗ ở, Tô Nghị kiên quyết muốn Nam Hâm tiếp tục để anh ta ở trong nhà trọ của Kiều Mộ Bắc, đây là yêu cầu duy nhất để anh ta đồng ý làm việc.
Tóm lại Tô Nghị chỉ có thể tay làm hàm nhai, Nam Hâm thật sự rất vui.
Trên đường về nhà trọ, bọn họ tới tiệm ăn nhanh mua một chút đồ ăn, mở một bữa tiệc nhỏ chúc mừng một chút.
Thời tiết này, đồ ăn mang về đã nguội mất, cho nên nhất định phải làm nóng.
Nam Hâm mặc tạp dề, mở lò vi sóng, đảm bảo mối nối của nguồn điện không bị nước bắn vào, thận trọng cho đồ ăn vào, cô còn ra vẻ cầm cái xẻng lật qua mấy lần, những đồ ăn khác vẫn còn ổn, duy chỉ có một con cá, khi mang ra khỏi nồi, đuôi cá đã bị rơi mất.
Kiều Mộ Bắc bước vào cửa, nhìn thấy Nam hâm vừa khẽ hát, vừa xào rau, nụ cười tươi trên mặt khiến anh có chút hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, Nam Hâm mới phát hiện ra có người tiến đến, cô híp mắt lại cười: "Tô Nghị, anh nhìn xem..." Em có giỏi không?
Một khuôn mặt chờ đợi khích lệ quay lại, nụ cười trên khóe môi lập tức đóng băng lại, không nói được câu nào, cúi đầu không dám nhìn Kiều Mộ Bắc.
"Chú, tại sao chú lại trở lại rồi?" Nam Hâm quá mức kinh ngạc, cô cho rằng chí ít là trong khoảng thời gian gần đây sẽ không gặp được anh.
Kiều Mộ Bắc hơi nhíu mày: "Tôi không thể trở về sao?"
Ném lại câu hỏi này cho Nam Hâm, đây là nhà trọ này của anh, anh trở về là chuyện bình thường.
Anh sải bước chân dài, tiến vào phòng tắm.
Nam Hâm ngơ ngẩn, đứng tại chỗ, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, lúc đi không biết đi hay không đi thì lúng túng hơn.
Nam Hâm cởi tạp dề ra, đóng gói lại đồ ăn trên bàn, vừa mới chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của anh.
"Lấy khăn tắm giúp tôi."
Tô Nghị ở đây, Nam Hâm sợ anh ta đυ.ng linh tinh vào đồ của chú Kiều, cho nên đã cất đi toàn bộ đồ chuyên dụng của chú Kiều, bao gồm cả khăn tắm.
Nam Hâm đưa khăn tắm cho Kiều Mộ Bắc.
Còn chưa kịp quay lưng đi, Kiều Mộ Bắc đã mở cửa phòng tắm bước ra.
Cơ bụng sáu múi, vòng eo thon gọn, cơ bắp rõ ràng, thẳng một đường xuống dưới...
Trương Nam Hâm lập tức đỏ bừng mặt, giống như con tôm bị luộc chính, cứng họng giải thích: "Chú, không phải là tôi... Cố ý muốn... Nhìn."
"Ừm, lần này công bằng rồi." Kiều Mộ Bắc nhận lấy khăn tắm trong tay đô, che lại thân dưới.
Nam Hâm đang gặm nhấm câu "Lần này công bằng rồi" của chú Kiều.
Không đúng, lần này không công bằng! Lần trước cô còn có quần áo che chắn, chú Kiều hiện giờ mới gọi là thật sự bị cô nhìn thấy hết.
Sờ soạng khuôn mặt nóng bừng, thầm than, quả nhiên là cô còn có liêm sỉ.
Cô cúi đầu, đứng sang một bên, một lúc lâu sau mới đi tới bên cạnh Kiều Mộ Bắc một cách khó khăn. Cô nói xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, đã quấy rầy rồi."
Dù sao cô cũng chưa nhận được lời cho phép đã vào ở, còn mang theo Tô Nghị, hoàn toàn đã xem nơi này thành nhà của chính bọn họ.
Kiều Mộ Bắc nhìn chằm chằm cô: "Em còn không đi ra sao, chẳng lẽ còn muốn nhìn tôi mặc quần áo?"
Nam Hâm hận đến cắn chặt răng, tại sao cô lại đi vào theo rồi?
Hiện giờ chú Kiều đối xử với cô giống như một sắc nữ, đối với chú Kiều, cô vốn dĩ chính là sắc nữ, luôn ham muốn có được chú Kiều. Nhưng hôm nay cô hoàn toàn không có ý định đó, tại sao lại cảm thấy giống như bị người ta vu oan vậy chứ?
Cô gấp gáp đi ra bên ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.