Trong bệnh viện, Kiều lão gia nằm ở trên giường bệnh, lôi kéo tay của Kiều Mộ Bắc.
""Cháu nội à, suốt đời này ông có hai điều tiếc nuối, một là không tìm được cô Miêu của con; hai là con vẫn chưa thành hôn sinh con."" Ánh mắt ảm đạm, thần sắc hậm hực, cách nói chuyện cũng có chút bất lực.
Cha Kiều đứng ở bên cạnh ngồi xuống trước giường bệnh Kiều lão gia: ""Cha, con nhất định sẽ tìm được manh mối.""
Kiều lão gia thở dài, lộ ra nụ cười hài lòng, một lát sau liền ngủ thϊếp đi.
Người một nhà lui ra ngoài, mẹ Kiều nóng nảy đến nỗi đứng không được mà ngồi cũng không xong: ""Lão gia để Mộ Bắc kết hôn sinh con, thế nhưng mà cháu ngoại của Tô lão ngoại vừa mới tròn mười tám thôi.""
""Để con thành hôn với con gái Lam gia."" Cha Kiều làm ra bộ dáng không cho thương lượng, giọng ra lệnh.
Như vậy làm sao được, mẹ Kiều nhìn cha Kiều: ""Viễn Chi...""
Lời đến khóe miệng nhưng vẫn là không dám nói ra.
Kiều Niệm Vũ nháy mắt, nghi ngờ không hiểu, hỏi một câu: ""Tại sao con không biết con còn có một cô Miêu chứ?""
""Đã tìm nhiều năm như vậy, sợ rằng chuyện này chỉ có thể khiến ông nội con phàn nàn cả đời thôi."" Cha Kiều thở dài một tiếng, giữa lông mày nhuốm vẻ sương gió.
""Thân thể của ông nội vẫn luôn rất tốt, lần này cũng chỉ là ăn cá, bị hóc xương cá mà thôi, lại sao lại cảm giác nghiêm trọng như thế?"" Kiều Niệm Vũ ở bên cạnh thầm nói một câu.
Lời này khiến cha Kiều tức giận muốn đưa tay đánh cô, cũng may mẹ Kiều tay mắt lanh lẹ cản lại, cha Kiều chỉ về phía cô, khiển trách: ""Ở trong nhà, người ông nội con thương nhất chính là con, vậy mà con lại có thể nói được những lời này!""
Kiều Mộ Bắc trầm ngâm ngồi bên cạnh, một lát sau mới mở miệng: ""Cha, để con đi tìm cô Miêu. Nhưng mà chuyện kết hôn của con, con muốn hoãn lại một chút.""
Biết rằng chuyện Kiều Mộ Bắc đã quyết định thì không thể nào sửa đổi, cha Kiều đành thỏa hiệp: ""Nếu tìm được cô Miêu của con, ông nội con nhất định sẽ rất vui. Chỉ cần tìm được cô Miêu của con, thì hôn sự của con sẽ để chính con làm chủ.""
Kiều Niệm Vũ từ phía sau lưng mẹ Kiều thò đầu ra: ""Anh trai, em cũng không biết cô Miêu này, năm tháng cô ấy mất tích cũng không biết đã dài hơn cả tuổi tác của em là bao nhiêu đâu. Đến cha cũng không tìm được, anh suy nghĩ lại thật kỹ đi!""
Lời này lại khiến cho cha Kiều không thích nghe.
""Mộ Bắc, con cùng Nam Hâm sắp xếp làm hộ tịch tới Mỹ, các con sớm kết hôn một chút, mẹ cũng muốn nhanh chóng ôm cháu trai rồi."" Mẹ Kiều càng nói càng phấn chấn, đắc ý nhướng lông mày: ""Mẹ thấy việc này còn đáng tin cậy hơn việc tìm cô Miêu của con!""
""Mẹ, anh cũng sắp ba mươi rồi, mẹ để anh kết hôn với Nam Hâm thì chẳng khác nào đang nuôi một đứa trẻ con cả. Mẹ lại để cho Nam Hâm sinh con, vậy thì anh sẽ phải nuôi hai đứa trẻ rồi."" Kiều Niệm Vũ lạnh nhạt nói, dội cho mẹ Kiều một gáo nước lạnh.
Kiều Mộ Bắc nhíu mày, nói: "Con còn có việc, đi về trước đây.""
""Đi đi, đi đi, dù sao hiện giờ ông nội con cũng không có việc gì, cha ở đây chăm sóc là được rồi."" Cha Kiều nói với Kiều Mộ Bắc, tiếp theo liền quay người, trợn mắt tròn xoe nhìn mẹ Kiều và Kiều Niệm Vũ: ""Hai người muốn tranh luận thì về nhà mà tranh luận, ở đây là bệnh viện, yên lặng một chút.""
Mẹ Kiều cười, dịu dàng nói: ""Tôi ở lại với ông, để hai đứa nó đi đi.""
Cha Kiều tính cách dữ dội, mẹ Kiều lại là mềm mại như nước, lấy nhu thắng cương, vừa đẹp.
Kiều Niệm Vũ chuồn đi, nhìn thấy Kiều Mộ Bắc trước mặt thì oán trách: ""Anh, anh cũng không chờ em gì cả.""
""Anh về thành phố A.""