Trong phòng bao có bốn người đàn ông, vừa trái ôm phải ấp vừa hút thuốc lá, khói thuốc vương vít lượn lờ khắp phòng.
Với loại trường hợp này, giải pháp nhất quán của Kiều Mộ Bắc chính là lấy cớ đi vệ sinh, sau đó thì về nhà. Nếu không phải A Cửu nói cho anh biết Nam Hâm cũng đang ở đây, thì anh cũng sẽ không ở lại.
Nam Hâm cũng đi theo vào phòng bao, ngồi ở bên cạnh Kiều Mộ Bắc.
Có một người đàn ông mặt vuông, có chút mập mạp, tầm khoảng bốn mươi tuổi, vừa trông thấy Nam Hâm đã cảm thấy hứng thú, liền dập tắt điều thuốc trong tay. Ánh mắt nhìn Nam Hâm nóng rực đầy vẻ tham lam, một lúc sau gã ta mới nhìn về phía Kiều Mộ Bắc, hỏi: "Đại luật sư Kiều cũng thích cỏ non sao?"
"Cô ấy là cháu gái của tôi." Kiều Mộ Bắc cầm lấy ly rượu uống một ngụm, liếc qua Nam Hâm rồi nói.
Nam Hâm cúi đầu thầm chép miệng, gọi anh là chú, vậy là chú thật sự coi cô là cháu gái sao!
"Ồ." Người đàn ông mập mạp kia cười không ngừng, ý vị sâu xa.
Sau đó bọn họ tiếp tục chơi game, Kiều Mộ Bắc cũng tham gia. Nam Hâm đứng ở bên cạnh, không thích hợp với đám người ở trong này.
Kiều Mộ Bắc không biết chơi game, cho nên bị phạt uống rất nhiều rượu.
"Luật sư Kiều, anh cứ thua như vậy, mà chỉ có một mình anh uống. Như vậy đi, lần này chúng tôi tha cho anh một mạng, anh dùng miệng đút ly rượu này vào miệng bất kỳ cô gái nào trong phòng bao này, chúng tôi sẽ không để cho anh uống nữa." Người đàn ông mập mạp nói, dáng vẻ như đang muốn xem kịch vui.
Trong số những người đàn ông ở phòng bao này thì Kiều Mộ Bắc chính là người đẹp trai nhất, đã có một cô gái to gan chủ động dán vào.
"Luật sư Kiều, anh đút cho tôi có được không?"
Nam Hâm kéo cô gái vừa dính sát vào kia qua một bên, hô hào: "Để tôi thay chú Kiều uống!"
Rồi đoạt lấy ly rượu trong tay Kiều Mộ Bắc, nhanh chóng uống hết sạch, mắt bắt đầu ngập nước, chóng mặt, gương mặt thì đỏ bừng lên.
Người đàn ông mập mạp lại châm một điếu thuốc, nhìn Nam Hâm: "Quy tắc cũng không phải như vậy."
Ý là Kiều Mộ Bắc vẫn còn phải thực hiện.
Kiều Mộ Bắc uống một hớp, quay lại ôm lấy eo Nam Hâm, cúi đầu rót rượu vào trong miệng cô, lưỡi khuấy động khoang miệng cô.
Mùi rượu tràn ngập khoang miệng, còn có mùi xạ hương nam tính. Kiều Mộ Bắc cướp lấy không khí của cô, hơi thở quyện lấy trở nên trầm đυ.c, thân thể dần dần nóng lên.
Nam Hâm say rồi, cô không thể nghĩ rằng chú Kiều sẽ chủ động hôn cô như vậy.
Trường hợp như này thật sự rất nồng đậm, kí©h thí©ɧ thị giác. Người đàn ông mập mạp nói tục: "Cháu gái của anh mà anh cũng có thể xuống tay được, quả nhiên luật sư chính là cầm thú khoác áo văn hóa nhỉ!"
"Luật sư thật sự đúng là mặt người dạ thú!" Mọi người phụ họa nói theo, cả gian phòng tràn ngập hương vị tình ái, dưới sự kí©h thí©ɧ của cồn cùng cảnh tượng trước mặt, đám người trong phòng đều lần lượt ghép đôi lại với nhau.
Tràn ngập mùi vị thối nát.
Để phối hợp với Kiều Mộ Bắc, Nam Hâm đưa cánh tay bám chặt lấy cổ anh, nhón chân lên. Bỗng dưng, Kiều Mộ Bắc buông Nam Hâm ra, trong đáy mắt hoàn toàn không có vẻ say xỉn.
"Lần này em hài lòng rồi chứ!" Khóe miệng nhướng lên, mang theo vẻ mỉa mai.
Đầu óc Nam Hâm choáng váng, nhìn khóe mắt mang theo khí lạnh rùng mình của anh, cô hơi nghi hoặc không hiểu nổi, nháy mắt nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt to ngập nước, lông mi chớp chớp.
Kiều Mộ Bắc cúi đầu tựa vào bên tai của cô, hơi thở ấm áp lập tức phả lên mặt cô, âm thanh trầm thấp vang lên: "Nếu như em chưa hài lòng, vậy thì chúng ta chuyển tới nơi khác, cởϊ qυầи áo ra, tiếp tục."