Bên trong phòng riêng của quán bar, Trương Nam Hâm vẫn không ngừng dùng điện thoại gửi tin nhắn đi.
Tô Nghị đoạt lấy điện thoại di động của cô: ""Nam Hâm, ông chú kia có gì tốt chứ? Sau này anh sẽ giới thiệu cho em người trẻ tuổi hơn anh ta, nhiều tiền hơn anh ta.""
Chú Kiều đã không liên lạc với Nam Hâm ròng rã ba ngày, thật sự là khiến Nam Hâm canh cánh trong lòng.
Mỗi ngày vẻ mặt mất mát đó để lọt vào mắt Tô Nghị, hại cho tâm tình của Tô thiếu này cũng trở nên khó chịu.
""Chân ái là vô giá, có hiểu không!" Nam Hâm đè anh ta, nhanh chóng xoay tay.
Lúc cô nói lời này còn tặng kèm thêm vài câu, người quen biết với Tô Nghị thì có thể có mấy người là chung tình chứ? Còn không phải đều là không biết đã từng chơi bao nhiêu phụ nữ sao!
Cho nên, chú Kiều nhà cô vẫn là tốt nhất!
""Em thì biết yêu là cái gì chứ! Đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành này."" Tô Nghị đứng lên, lập tức cao hơn Nam Hâm một cái đầu, tay trái cầm điện thoại di động giơ lên cao, tay phải nhéo khuôn mặt mọng nước của Nam Hâm, mềm mềm không thể dứt ra được.
Nam Hâm hung hăng cấu anh ta một cái: ""Tô Nghị đáng chết, anh còn bắt nạt em sao! Em chỉ còn hai tháng tám ngày nữa thôi là thành niên rồi!""
Mỗi ngày Nam Hâm đều đếm đến sinh nhật, cô quyết tâm vào ngày trưởng thành đó sẽ bổ nhào lấy chú Kiều.
Chiều cao chênh lệch quá lớn, Nam Hâm phải chịu thiệt thòi, cô tức giận, đột nhiên bổ nhào về phía Tô Nghị, há miệng cắn mạnh một phát.
Tô Nghị đau đến mức gân xanh thái dương lập tức nổi lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói một cách hưởng thụ: ""Em dùng sức thêm chút đi, đừng quá nhẹ nhàng như vậy chứ!""
Cửa bỗng nhiên mở ra, A Cửu cười nói: ""Nam Hâm, xem xem ai tới này.""
A Cửu vừa rồi đi toilet thì gặp phải Kiều Mộ Bắc, liền nói với Kiều Mộ Bắc rằng Nam Hâm cũng ở đây.
Cô quay mặt lại, thấy Kiều Mộ Bắc đang đứng ngoài cửa, Kiều Mộ Bắc nhàn nhạt nói một câu: ""Tôi đi xã giao ở phòng bên cạnh.""
Rõ ràng là giọng nói có trầm có bổng, thế nhưng mà toàn bộ người anh lại toát ra luồng khí lạnh, khiến cho Nam Hâm cảm giác bây giờ không phải mùa hè mà là mùa đông.
Đột nhiên phát hiện ra tư thế của mình cùng Tô Nghị quá mờ ám, cô lập tức giữ khoảng cách với Tô Nghị, đi tới kéo tay Kiều Mộ Bắc: ""Chú, mấy ngày nay chú đi đâu vậy? Vì sao lại không nghe điện thoại của tôi, báo cho tôi biết một tiếng?"" Vẻ hậm hực lại không giấu nổi niềm vui trong lòng, cô ngoài miệng không ngừng hỏi, còn mang theo chút phàn nàn.
Tô Nghị trừng mắt liếc nhìn Nam Hâm, ý muốn nói cái cô gái nhỏ này thật sự không có lương tâm, trong mắt cũng chỉ có mình chú Kiều của cô.
Anh ta đứng dậy, khăng khăng giữ lấy phong độ quý công tử của mình, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: ""Không bằng cùng nhau chơi đi?""
Kiều Mộ Bắc đẩy bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của cô: ""Không được rồi, các người cứ chơi đi.""
Nhìn thấy anh bỗng nhiên xoay người để lại bóng lưng cao lớn, trong lòng Nam Hâm nóng như lửa đốt, chú Kiều hiểu lầm rồi, cô trong sạch nha!
Cô liền đuổi theo giải thích: ""Chú, chú đừng hiểu lầm, anh ta là anh họ của tôi.""
""Tôi không hiểu lầm.""
Câu trả lời của anh là để Nam Hâm yên tâm, nhưng nổi lên trong lòng cô lại là nỗi mất mát, cô lúng túng hỏi: ""Tại sao chú lại trốn tránh tôi?""
Kiều Mộ Bắc cúi đầu nhìn Nam Hâm: ""Tôi chỉ là nể mặt cha em mà chăm sóc em mấy ngày.""
Nhắc nhở giữa bọn họ không có quan hệ gì, cũng chỉ là anh nể mặt cha cô mà chăm sóc cô, anh càng không cần phải báo cáo tung tích của mình cho cô biết.
Kiều Mộ Bắc cất bước đi về cửa phòng khách, Nam Hâm nhanh chóng kéo lấy cổ tay áo tinh xảo của anh, cúi đầu không chịu nhúc nhích.