Trường học, căn tin.
A Cửu nhìn thấy bóng dáng Nam Hâm, lập tức bưng khay đồ ăn qua đó, thấy Nam Hâm buồn bã ỉu xìu liền hỏi: ""Có phải là đồ ăn không hợp khẩu vị hay không? Chú nhà cậu nuôi dạ dày cậu thành kén ăn mất rồi.""
Giờ phút này Nam Hâm thật sự không muốn nói đùa, dùng đũa kẹp lấy đùi gà trong khay của A Cửu, tức giận cắn một miếng, cho vào trong miệng, nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi nói: ""Không gặp được chú Kiều, tôi gọi điện thoại cho chú ấy mà chú ấy cũng không nhận.""
Đây là đang trốn tránh cô sao? Hôm qua khi đi mua thức ăn cô nên phát hiện ra chú Kiều không được vui mới phải.
Đêm qua cô đi tắm, đến khi ra ngoài đã không nhìn thấy chú Kiều, cô liền gọi điện thoại cả buổi tối, cả đêm cũng không chợp mắt.
""Thảo nào hôm nay cậu lại đến tìm tôi."" A Cửu lập tức hiểu ra, nhẹ gật đầu.
Nam Hâm liếc mắt nhìn cậu ta.
A Cửu cười nói: ""Có lẽ là chú Kiều nhà cậu có chuyện gì gấp, sau đó đi máy bay nên không nghe được điện thoại, cho nên mới không gọi điện cho cậu để báo một tiếng.""
Nam Hâm tự an ủi bản thân: ""Chỉ mong là giống như cậu nói.""
A Cửu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện có chút trùng hợp: ""Nam Hâm, hôm nay Lam Huyên Huyên cũng xin nghỉ, không tới trường học. Có phải là ở cùng với chú Kiều của cậu không?""
""Gần đây Lam Huyên Huyên với Tô Nghị không ổn sao?"" Nam Hâm nghi ngờ.
""Dạo này Lam Huyên Huyên vẫn luôn hỏi tôi có nhìn thấy Tô Nghị hay không, mỗi ngày chị ta đều kể khổ với tôi, nói chị ta rất thích Tô Nghị, vậy mà Tô Nghị lại đối xử với chị ta lúc xa lúc gần.""
Điều này khiến cho Nam Hâm vô cùng tức giận, liền lập tức gọi điện thoại cho Tô Nghị để chất vấn một phen.
Ở đầu bên kia Tô Nghị nói: ""Hâm Hâm à, anh thật sự rất cảm động nha, cuối cùng thì em cũng nhớ tới anh trai Tô Nghị của em rồi. Thật là trùng hợp, có phải là chúng ta tâm linh tương thông không, anh cũng đang nhớ tới em, bây giờ còn đứng ở trước cổng trường học của em nữa, đang chuẩn bị tới thăm em một chút đây.""
""Anh ở yên đó đừng nhúc nhích, em sẽ tới tìm anh."" Nói xong, Nam Hâm liền nhanh chóng cúp máy.
A Cửu cảm thấy không ổn, Nam Hâm sắp nổi điên rồi. Lần trước cậu ta uống rượu say làm loạn không ít, đến nỗi tỉnh lại cũng không dám tìm Nam Hâm, sợ bị cô hành hạ.
Thấy vậy, cậu ta liền đi xem thử.
Ai nghĩ đến Nam Hâm vừa nhìn thấy Tô Nghị, đã gặp cảnh anh ta phơi phới như gió xuân, trêu hoa ghẹo nguyệt. Cô liền đi qua đạp mạnh vào cửa kính xe thể thao Lamborghini của anh ta.
Tô Nghị nhìn chiếc xe yêu quý, đau lòng hỏi: ""Anh với em có thù oán gì, tại sao em lại đối xử với anh như vậy chứ?""
""Tô Nghị! Vì sao anh trêu chọc Lam Huyên Huyên mà còn không coi trọng chị ta!""
Lam Huyên Huyên đã quỳ dưới quần tây của Tô Nghị rồi.
Có loại con gái bị câu dẫn tùy tiện đến như vậy sao? Cút, thật là không xứng với chú Kiều!
Nhéo nhéo thái dương, Tô Nghị vẫn bảo trì nụ cười tươi như cũ: ""Chuyện này em còn nhỏ, em sẽ không hiểu đâu. Nghe anh nói cho em biết, khi đàn ông cùng phụ nữ ở bên nhau, nếu như muốn đối phương luôn chung tình với mình thì phải như vậy, nếu không, đối phương sẽ không thể không biết được cô ấy quan tâm em đến cỡ nào, đến cuối cùng cũng không thể rời khỏi em.""
Có vẻ như nghe thì rất có đạo lý, thế nhưng mà sự thật vẫn là chú Kiều cùng Lam Huyên Huyền đều bỏ trốn rồi!
Cô trừng mắt nhìn Tô Nghị, mặt mũi tràn ngập vẻ không tin tưởng.
Sợ xảy ra chuyện, A Cửu liền nói chen vào: ""Nam Hâm, thực ra đàn chị Lam rất thích anh Tô Nghị của cậu, còn nói chị ta rất hối hận vì đã đính hôn, nói chú Kiều nhà cậu không quan tâm chị ta, vô cùng lạnh nhạt, một chút cũng không để chị ta vào trong lòng.""
""Thật sao?"" Nam Hâm khẽ nhíu mày.
Nhận được câu trả lời của A Cửu, cô lại cảm thấy mình càng ngày càng thích chú Kiều rồi.