- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Chủ Thụ
- Luật Sư Hạng Nhất
- Chương 40: Tiệc rượu (4)
Luật Sư Hạng Nhất
Chương 40: Tiệc rượu (4)
Đảo Yaba cách Decama còn xa hơn cả Tửu Thành, nhưng phi cơ của Joe cũng nhanh hơn tàu con thoi bình thường không ít.
Mười hai giờ sau, mọi người đáp xuống đảo Yaba là thắng cảnh nghỉ ngơi lớn nhất Cầm tinh.
Nơi này có bãi biển xinh đẹp và rừng thông với diện tích lớn nhất, chỗ mà Joe sắp xếp là trên sườn núi cạnh rừng thông, đây là chỗ ngắm toàn đảo tốt nhất.
Đảo Yaba cũng có mùa khác với Decama, giờ đang đầu mùa hè, lại là buổi trưa, mấy người bọn họ mặc áo choàng dài tới, thiếu chút nữa thì bị nóng chết trên đường đến biệt thự.
Có hai vị tiên sinh tính cách khá tùy ý vừa đi vừa cởi, áo choàng dài lông cừu đều lột hết xuống, chỉ còn lại áo sơ mi và quần dài.
“Đúng là muốn mạng những người sợ nóng như tôi mà.” Một người trong đó nắm cổ áo sơ mi run lên, “Áo sơ mi cũng là cmn dành cho mùa đông, tôi ở trần thì các cậu có để ý không?”
Một người khác nói: “Chúng tôi khẳng định không ngại, cho dù cậu có trần như nhộng thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cậu phải suy nghĩ đến cảm nhận của Laura và Elena chứ. Cậu nhất định muốn để cho hai bạn nữ nhìn thấy bụng bia của mình sao?”
Laura cũng cởϊ áσ khoác, vừa dùng tay quạt vừa cười nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Elena, “Vậy chúng ta cần phải đi rửa mắt rồi.”
Tay cầm áo choàng của Cố Yến dừng một chút, nhấc mắt nhìn về phía bọn họ.
“Không không không, chúng tôi không lên tiếng nữa.” Laura cười hì hì, làm một động tác kéo khóa trên miệng, “Cậu cứ tiếp tục đi, đừng để ý chúng tôi.”
Yên Tuy Chi ở một bên nhìn bọn họ đùa giỡn Cố Yến, chọc một chút lại vội vàng lùi về, chốc lát nữa lại chọc một chút, không biết là cuồng ngược hay là cái gì.
Cố Yến không quan tâm đến bọn họ, vắt áo khoác cởi xuống lên khuỷu tay, quay đầu liếc Yên Tuy Chi, thấp trầm hỏi một câu: “Cười cái gì?”
Bạn học Cố hiếm thấy nói chuyện tử tế, Yên Tuy Chi dĩ nhiên sẽ không dẩu mỏ lại. Anh nhíu mày, mượn bức tường kính bên cạnh soi một chút, “Tôi đang cười? Nhìn từ chỗ nào thế?”
Cố Yến dùng ngón tay chỉ khóe mắt mình, “Chỗ này.”
Hắn nói vô cùng tùy ý, giọng nói còn mang theo chút lười biếng, không biết là nóng hay là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh nơi này nữa.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, không nói nữa.
Một đường bọn họ đi tới chỗ ở cũng không nhìn thấy những du khách khác, toàn bộ đảo yên tĩnh lại an nhàn, đây là cảnh không thể nào tưởng tượng được ở đảo Yaba. Có thể thấy vị nhị thế tổ này đã bao hết đảo trong mấy ngày nay rồi.
Chỗ ở là một dãy biệt thự nhỏ, không giống với những chỗ khác là giữa những biệt thự này đều có hành lang kính nối với nhau. Thời tiết đảo Yaba hay thay đổi, thường xuyên có mưa như thác đổ, có hành lang thì có thể tránh khỏi bi kịch bị biến thành ướt như chuột lột lúc đi qua các biệt thự.
Bởi vì có những hành lang mà gàng biệt thử nhỏ này hợp thành một cái chỉnh thể, chợt nhìn giống như kiểu lâu đài hiện đại.
“Đã từng thấy cây thông đèn chưa?” Lúc sắp xếp chỗ, Joe hỏi Yên Tuy Chi một câu.
Hắn không hề có một chút vẻ kiêu ngạo nào của nhị thế tổ, hoặc có lẽ hắn rất nhiệt tình với người mà Cố Yến dẫn đến.
Yên Tuy Chi cười một tiếng, lắc đầu nói: “Chỉ thấy trên văn bản điện tử thôi.”
Joe: “Vậy cũng bình thường, dẫu sao đây là loại thông độc nhất ở đảo Yaba, nghe nói chỗ khác cũng không có.”
Loại cây thông này đến ban đêm sẽ tản ra một mùi thơm đặc biệt thoang thảng, còn có chút hơi lạnh, tóm lại đối với đại đa số người mà nói đây cũng được coi như một mùi rất dễ ngửi. Đối với một loại côn trùng thì chính là tình yêu lớn nhất thế gian.
Loại côn trùng đó tên là sâu đèn, hơi giống với đom đóm đã từng xuất hiện ở một tinh cầu xa xưa, chỉ là thể tích lớn hơn một chút, hơn nữa số lượng túi đèn không cố định. Nhiều thì có ba cái mà ít thì chỉ có một cái nho nhỏ.
Mỗi khi đêm về, thông đèn phát ra loại mùi thơm đó, sâu đèn giống như vô căn cứ từ trong rừng chui ra vậy, bay lượn quanh thông đèn.
Một cây thông đèn có thể thu hút ba mươi đến bốn mươi con sâu đèn, nếu như có một rừng thông đèn, vậy thì quá đẹp.
Mà đảo Yaba là nơi có rừng thông đèn lớn nhất trên hành tinh này, trong ban đêm, đẹp đến mức có thể rung động toàn thế giới.
Tất nhiên là Yên Tuy Chi đã từng ngắm được cảnh đẹp này rồi, anh đã từng có một kì nghỉ ngắn ở đây, vô cùng thích cây thông đèn này. Sau đó trở lại Decama, anh tâm huyết dâng trào muốn trồng hai cây thông đèn trước cửa biệt thự của mình làm thần giữ cửa, còn nhờ người mang không ít về.
Nhưng mà loại thông đèn này rất khó sống ở Decama, phải chăm sóc cực kì cẩn thận. Yên đại giáo sư cũng không có thời gian như vậy. Mấy ngày đầu anh còn ung dung thong thả nhớ đúng giờ tưới cây, không bao lâu đi một chuYên công tác chính là nửa tháng, lúc anh trở lại lần nữa, thông đèn đã cưỡi hạc về tây mất rồi.
Sau đó anh trồng ba đợt, cuối cùng mới đàng hoàng thu tay, không hãm hại những cây thông đèn kia nữa.
Nhờ phúc của bạn học Cố và nhị thế tổ, lần này anh có thể đến một chuYên nữa, tâm trạng cực kì tốt.
“Vậy các cậu ở nhà số 3 đi, bên kia cũng yên tĩnh.” Joe vỗ bả vai Cố Yến một cái, chỉ căn nhà nhỏ gần rừng thông nhất, chỗ kia cách mấy nhà khác hơi xa một chút, hành lang kính cũng dài hơn.
“Hai ngày này chỉ có hai người các cậu thôi, những người khác còn chưa tới, nhà rất trống, hoàn toàn đủ hai người một nhà. Chờ ngày mai những người khác đến, có thể phải ba bốn người một nhà đấy.”
“Không sao.” Cố Yến gật đầu một cái.
Dù sao tối mai bọn họ đã ở trên tàu bay về rồi, ở chung không hề có liên quan gì đến họ hết. Nhưng Cố đại luật sư vẫn mặt không đỏ thở không mạnh mà đáp lại.
“Đói không? Muốn ăn gì không?” Joe hỏi.
“Nửa giờ trước vừa ăn xong.” Laura tức giận nói, “Tôi cảm thấy sau này không thể tùy tiện ngồi phi cơ của cậu nữa, một đường cứ như nuôi heo vậy, mười hai giờ ăn mười hai bữa, mỗi giờ một bữa, ngồi một chuYên bay toa mà nặng thêm năm cân, một tháng rưỡi vận động của tôi cứ như vậy mà ném đi mất.”
Joe: “Cậu có thể chọn không ăn, Cố và thực tập sinh của hắn cũng chỉ ăn ba bữa kìa.”
Cố Yến không khách khí uốn nắn: “Thực tập sinh của tôi ăn năm bữa.”
Yên Tuy Chi: “…” Sao lúc này cậu lại nói nhiều thế nhở.
“Nếu không ai đói, vậy thì trở về phòng của mình đổi quần áo đi, lần trước ai la hét muốn đi câu đấy? Dụng cụ lặn tôi đã chuẩn bị hết rồi.” Joe hét lên.
Mọi người liền giải tán.
Yên Tuy Chi đi theo Cố Yến vào nhà số 3.
Nói là nhà nhỏ, trên thực tế diện tích cũng không coi là nhỏ, số phòng tầng trên tầng dưới đủ để một nhóm bọn họ vào ở hết được.
Yên Tuy Chi treo áo khoác vắt trên tay vào trong phòng thay quần áo. Anh phát hiện trong đó cũng đã chuẩn bị xong đồ để thay, mới tinh và rất thích hợp với mùa hè.
“Còn thật chu đáo.” Yên Tuy Chi lầu bầu một câu.
Cố Yến nói: “Mỗi một quý, cậu ta đều chuẩn bị quần áo mới ở đây, thuận tiện cho việc lúc nào cũng có thể kéo người tới.”
Ban đầu Joe để bộ mùa hè là áo sơ mi hoa và quần xà lỏn, không có ý tốt muốn bắt Cố Yến mặc như vậy, sau đó toàn bộ phòng quần áo đều bị Cố đại luật sư đạp hỏng luôn.
Nếu mà cứ như vậy nữa, tiếp theo rất có thể Cố đại luật sư sẽ đạp lên người Joe thiếu gia lắm.
Sau hai lần, Joe đàng hoàng đổi thành quần áo bình thường.
“Anh ở phòng nào?” Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến nói: “Rất muốn xem rừng thông đèn?”
Yên Tuy Chi: “Cũng hơi.” Thật ra thì nếu như có thể ở tầng ba, thẳng ngay rừng thông đèn, anh vẫn là vô cùng cam tâm tình nguyện. Nhưng Yên đại giáo sư rất dè đặt, không nói thẳng mà chỉ nhìn xem năng lực lĩnh ngộ của bạn học sinh trước mặt này có thể đạt tiêu chuẩn hay không.
Cố Yến gật đầu một cái, một bộ dáng hiểu rõ, sau đó nhìn lướt qua các phòng rải rác rồi chỉ vào gian phòng đối diện rừng thông tùng kia: “Tôi ở đó.”
“…”
Đạt tiêu chuẩn cái rắm, 0 điểm.
Yên đại giáo sư gật đầu cười, lòng nói tôi ghim rồi đấy.
Mọi người nghỉ dưỡng sức một lát, thay quần áo mùa hè mà Joe đại thiếu gia đã chuẩn bị trước rồi lục tục đi ra bãi biển.
Từ cửa chính biệt thự đi ra, bọn Laura mới chú ý tới hai bên cổng khu biệt thự dựng hai cổng kiểm tra, thoạt nhìn không quá thu hút, hơn nữa tạm thời còn chưa được bắt đầu sử dụng.
“Ở đây còn để cửa kiểm tra an ninh sao?” Mọi người nghi vấn hỏi.
Cố Yến giao thiệp với Joe nhiều hơn người khác một chút, biết cũng không ít, “Không đơn giản là cửa kiểm tra an ninh.”
Mọi người sửng sốt một chút: “Đó là cái gì?”
Lại qua mấy giây, Laura kịp phản ứng đầu tiên: “A tôi biết rồi! Là cái đó có đúng hay không? Có thể kiểm tra dấu vết điều chỉnh gen?”
“Từ bệnh viện Xuân Đằng đưa đến à?”
“Lần trước tới còn không có đây.”
Những bạn học này đều vô cùng rõ ràng với chuyện khi đó, cũng biết Joe đại thiếu gia cực kỳ nhạy cảm với vật này.
Người ta tra đồ nguy hiểm, hắn tra thay đổi gen.
Yên Tuy Chi liếc mắt sang bên kia một cái, lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, thật giống như vật kia không có chút quan hệ nào với anh vậy.
“Làm sao không mở chứ?” Laura lại nói.
“Nhàn rỗi không chuyện gì mở cái đó đo lường làm gì?”
“Chưa được đo bao giờ, muốn thử một chút.”
Mọi người hi hi ha ha trò chuyện.
Joe vừa vặn đi theo Kha Cẩn từ bên kia bãi biển tới, nghe bọn họ nói chuyện thì bảo, “Không đo được, vừa chở về thì bị tôi làm hỏng rồi, buổi chiều có người sẽ tới sửa. Huống chi sửa xong cũng sẽ không để ở nơi này, là đặt ở cổng vào đảo, bạn tốt của tôi thì có gì mà phải tra.”
Dụng cụ lặn Joe đều đã chuẩn bị xong, mọi người thay xong lại được Joe đặc biệt mời huấn luyện viên hướng dẫn xuống nước.
Kha Cẩn an tĩnh ngồi xuống ở bên bãi biển. Cảnh tượng đầy sức sống này dường như có thể khiến gã yên tâm. Hai nhân viên bảo hộ không xa không gần đi theo, vừa cho gã đầy đủ tự do, vừa có thể thuận lợi chăm sóc.
“Lặn xuống nước không?” Joe sắp xếp cho Kha Cẩn ổn thỏa rồi mới tới hỏi Yên Tuy Chi một câu, “Ngồi không ở bãi biển mà không nhàm chán sao? Tuổi trẻ cần vận động nhiều.”
Yên Tuy Chi hất cằm với Cố Yến, cười nói: “Sao không hỏi anh ta?”
Joe: “Tôi đã từ bỏ cậu ta rồi, tài nghệ lặn xuống nước của cậu ta rất ghê gớm, không muốn chơi cùng chúng tôi, cậu nói xem loại bạn như cậu ta thì có ích lợi gì?”
Yên Tuy Chi thoải mái dựa vào ghế nằm phía sau: “Đúng vậy, đừng nghĩ nữa.”
Joe cười ha hả, “Cố, thực tập sinh này của cậu thật biết điều.”
Cố Yến ngồi xuống bên bờ biển cũng không quên dùng máy thông minh xử lý công chuyện, căn bản lười để ý đến hai người. Hắn đang truyền tin cho đối phương: “Được, để tôi xem một chút, tối sẽ phản hồi lại sau.”
“Trước đây đã lặn bao giờ chưa?” Joe hỏi.
Yên Tuy Chi nói: “Từng có một thời gian đam mê, đã từng học.”
Anh rất ít khi đàm luận về chuyện đã qua của mình, cho nên lúc anh nói xong câu này, hàng cao cấp Cố Yến lại ngước mắt lên khỏi máy thông minh của mình.
Joe: “Nghe giống như là trong quá khứ ấy, bây giờ không nóng à?”
Yên Tuy Chi: “Bây giờ lười rồi.”
Trên thực tế là bởi vì từng gặp tai nạn khi lặn nên sau đó anh cũng không thường xuống nước nữa.
“Được rồi.”
Joe cũng không dừng lại lâu ở chỗ bọn họ, ngay lúc hắn đang chuẩn bị đồ xuống biển, bác Thường quản gia đi theo hắn đột nhiên chạy tới.
“Tiên sinh, có mấy vị khách tới trước lịch hẹn.”
“Tới trước lịch hẹn?” Joe sửng sốt một chút.
Khách đến trước là một đám bạn Joe biết khi còn bé, giữa cha chú cũng có lui tới, cũng coi là có quan hệ.
Mặc dù Joe vẫn nhiệt tình hi hi ha ha. Nhưng có thể nhìn ra được, hắn không quan tâm những người này bằng bọn Cố Yến.
Chỉ là giới thiệu sơ lược một chút, uống một ly rượu với nhau rồi cùng xuống biển.
Không biết tại sao Yên Tuy Chi ngồi ở trên bờ nhìn bóng từng người biến mất trên mặt biển, lại có chút không thoải mái khó hiểu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Chủ Thụ
- Luật Sư Hạng Nhất
- Chương 40: Tiệc rượu (4)