Chương 215: 215: Kết Thúc 6

Edit: Bonnie

Ngày nghỉ kết thúc, hai vị luật sư đều nhận không ít vụ án, đi đi về về, chân không chạm đất.

Nhất là Yên Tuy Chi.

Ngoại trừ án của Nam Lư, anh còn phải để ý chuyện bên đại học Metz, đến mức căn bản không tìm thấy thời gian nhàn rỗi đi dạo trong hoa viên, càng đừng nói đến việc tưới nước tỉa cành.

Điều này lại khiến đám hoa hoa cỏ cỏ kia tránh được một kiếp.

Trong khoảng thời gian này, sân trước sân sau của biệt thự bên hồ luôn luôn bật máy kiểm soát.

Độ ẩm, nhiệt độ tất cả đều làm theo đề nghị của Cao Lâm.

Thế là đám cây cỏ hắn ta đưa tới mọc lên rất biệt nhanh, chỉ trong một tháng đã thành hình.

Mới đầu, Yên Tuy Chi cũng không ý thức được cái gì.

Anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem tài liệu vụ án, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn qua cửa ra phía xa, chỉ cảm thấy vườn hoa xum xuê tươi tốt, có nhiều loại hơn trước kia, vô cùng náo nhiệt.

Mãi đến một buổi chiều đầu tháng 4 anh mới phát hiện, trong vườn hoa còn giấu tấm lòng rất sâu của Cố Yến.

Đó là một ngày trước khi hội nghị của Hiệp hội Luật sư hạng nhất mở ra, anh và Cố Yến tranh thủ lúc rảnh rỗi, chuẩn bị hành trình cả một buổi chiều.

Nhưng trên thực tế hai người đều là con người bay trên không trung, đi công tác đã là chuyện thường ngày, thu dọn hành lý chỉ tốn mười mấy phút, sau đó cả một buổi chiều đều rảnh.

Trùng hợp là Cao Lâm gửi tin đến, nói là cây đậu khấu trắng và đậu khấu hai màu rất yếu ớt trong mùa này, dễ dàng sinh bệnh.

Boả bọn họ có rảnh thì ghi chép tình hình sinh trưởng của chúng gửi cho hắn ta, hắn ta sẽ căn cứ vào đó để điều chế phân bón mới, cuối tuần đưa tới.

Vừa vặn bây giờ có thời gian cũng có hứng thú, Yên Tuy Chi liền vào phòng chứa đồ, lôi thước đo mà Cao Lâm tặng ra.

Cố Yến không quá yên tâm về bàn tay ma của viện trưởng nào đó, định cũng đi theo, kết quả lại bị ấn xuống bàn trà trong vườn hoa.

“Đừng có dáng vẻ như gặp kẻ địch thế chứ, nếu thật sự bị tôi chạm vào lá cây hai lần đã chết, chẳng phải bạc hà tinh như cậu sẽ đứng mũi chịu sào ư?” Viện trưởng chân thành nói

Cố Yến: “???”

Yên Tuy Chi lắc lắc thước đo, nói: “Tôi đi đo, cậu ở chỗ này ghi chép, sau đó gửi cho Cao Lâm là được.”

Đương nhiên, viện trưởng cũng không muốn gây hoạ cho đám cây kia thật, mà anh biết tối hôm qua Cố Yến làm việc đến khuya, không được ngủ mấy, cho nên muốn cho Cố Yến đỡ tốn sức.

Yên Tuy Chi cầm thước đo đi xuyên qua những cành cây, phân biệt đám cây cối sắp trưởng thành kia.

Đậu khấu, phúc bồn tử, da^ʍ bụt, hoa sen cạn, hoa huệ…

Mấy chủng loại hiện lên trong đầu, vừa qua hai khúc quanh, anh đã dừng chân lại.

Bởi vì anh phát hiện những cây này quá quen thuộc…

Trong căn nhà anh ở thời thiếu niên, trong vườn có trồng những cây này.

Nếu như có thêm táo và kiwi, vậy thì không khác chút nào.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ánh mắt của hắn anh quét đến góc sân cách đó không xa.

Chỉ thấy nơi đó thật sự có một gốc cây táo, cành cây kiwi rắn chắc bò quanh thân cây, vắt lên trên tường.

Yên Tuy Chi sửng sốt thật lâu trong vườn hoa, bỗng nhiên quay người nhanh chân chạy về phía bàn trà.

“Cố Yến—”

Tiếng nói của anh bỗng im bặt lúc trông thấy Cố Yến qua chỗ ngoặt, nhẹ nhàng nuốt vào.

Bởi vì người ngồi ở chỗ đó, không biết lúc nào đã lặng lẽ ngủ thϊếp đi.

Trước mặt hắn là màn hình quang não, một cái bảng dùng để ghi chép thông tin về đậu khấu vừa được lập xong, lẳng lặng dừng ở đó.

Mà hắn đang chống đầu, hô hấp nhẹ nhàng.

Yên Tuy Chi đứng đó nhìn hắn cực kỳ lâu, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười.

Anh lặng lẽ kéo một cái ghế dựa khác ra, ngồi xuống đối diện Cố Yến, chuyển số liệu về đậu khấu đã đo đạc lên trên bảng của hắn, sau đó vẽ một bức tranh lên trên máy thông minh của mình…

Cố Yến bị máy thông minh chấn động đánh thức.

Mở ra liền thấy hai tin nhắn.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Hắn vuốt mũi tỉnh táo lại, mở tin nhắn ra.

“Không lâu lắm, chưa tới một giờ.” Yên Tuy Chi ngồi ở đối diện, cầm bút điện tử không biết đang tô tô vẽ vẽ thứ gì, “Tên không có mắt nào gửi tin cho cậu vào lúc này thế? Làm phiền giấc mơ bình yên của cậu.”

“Bản ghi nhớ.” Cố Yến nói, “Nhắc nhở nửa giờ sau chúng ta nên ra cảng.”

Hắn lại mở một tin khác, lần này nét mặt của hắn đã hòa hoãn hơn rất nhiều: “Còn có một tin đến từ Joshua · Dasle, cậu ta nói giảng đường của viện mồ côi Vân Thảo đã thuận lợi thành lập, tháng sau bắt đầu, cậu ta lại có thể đi học.”

Yên Tuy Chi cười nói: “Đó là một tin tức tốt.”

Cố Yến khẽ gật đầu, vừa thu hồi giao diện tin nhắn đã nhìn thấy Yên Tuy Chi gác lại bút điện tử.

“Đang viết cái gì?” Hắn hỏi.

“Chuẩn bị cho cậu một phần quà đáp lễ.” Yên Tuy Chi nói.

“Quà đáp lễ?”

Không đợi Cố Yến kịp phản ứng, màn hình máy thông minh đã nhảy ra một thông báo:

Nhận được một thư mới.

Hắn mở thư, nhìn thấy Yên Tuy Chi vẽ chính mình…

Trong nháy mắt, thời gian dường như trở về mười năm trước, cũng là dưới ánh nắng rực rỡ, cũng là bình yên thanh tĩnh, cũng chỉ có hai người.

Hắn chống đầu ngủ một giấc, lại đột nhiên bừng tỉnh trong tiếng thông báo thư mới.

Từ nay về sau, hòm thư của hắn có thêm một mục riêng, trong đó có một bức tranh được cất giữ vĩnh cửu.

Bên trên là một câu nói đùa không có ý nghĩa, phía dưới là chữ kí tiêu sái của Yên Tuy Chi.

Hắn đã từng nghĩ rằng, thư mục và bức thư đó sẽ bị chôn vùi trong thời gian mênh mông, mười năm, trăm năm… mãi đến khi đến tài khoản được đưa vào danh sách di sản, bị chuyển giao hoặc là bị gạch bỏ, cũng sẽ không đổi mới nữa.

Không ngờ rằng, trong một buổi chiều tương tự, hắn lại nhận được bức thư thứ hai.

Bên trên bức kí hoạ này cũng có một câu viết tay, chỉ là không hề mang tính giải trí như trước nữa.

Nơi đó viết:

Chàng trai vụиɠ ŧяộʍ ngủ gật kia, cậu có đồng ý cùng hưởng vườn hoa này với tôi thật lâu dài không? Kiểu mà đến cục dân chính đóng dấu kí tên ấy.

Cố Yến nhìn hàng chữ kia, mãi sau mới trả lời thư:

Lâu dài là bao lâu?

Máy thông minh của Yên Tuy Chi ở đối diện rung lên, anh cười khẽ, nhưng không lên tiếng.

Qua mấy giây, trên màn hình của Cố Yến lại nhảy ra một bức thư mới:

Cậu hy vọng bao lâu?

Cố Yến:

Đến khi nào sinh mệnh bị xoá khỏi cuộc đời này.

Yên Tuy Chi ngẩng đầu lên, cong mắt nói: “Được.”

Đây là ngày 13 tháng 4 năm 1257 lịch Ema, một ngày xuân tươi đẹp ở khu Pháp Vượng Decama, cũng là ban ngày kép của hành tinh Hồng Thạch.

Dòng sông sao nhỏ sẽ vòng quanh hành tinh Hồng Thạch một tuần;

Cục dân chính Liên Minh sẽ mở ra 60 giờ không ngừng nghỉ;

Hội nghị Liên hiệp Luật sư hạng nhất sẽ diễn ra trong nửa ngày.

Xưởng sản xuất vinh dự sẽ chế tạo xong một nhóm áo luật sư và huy chương dát vàng trong ngày đó;

Uỷ ban thẩm tra sẽ thông báo ra toàn Liên Minh cùng ngày, huy chương trên tường đã có thêm tên mới, luật sư Cố Yến của luật sở Nam Lư sẽ chính thức đứng vào hàng ngũ đó.



Buổi chiều 2 giờ đúng, cuối cùng cánh cửa của Liên hiệp Luật sư hạng nhất đã mở, đám người tượng trưng cho tầng lớp cao nhất của pháp luật toàn Liên Minh lần lượt đi ra, bước từng bước xuống theo những bậc thang dài.

Dòng sông ánh sao lướt qua bầu trời, ánh sáng giữa trưa rực rỡ nhất xuyên qua lớp kính trong veo, chiếu vào huy chương màu vàng trong nhà.

Tấm huy chương kia sẽ sừng sững ở đó 157 năm, sự tồn tại của nó đại diện cho một câu:

Tôi là Luật sư hạng nhất của Liên Minh, tôi sẽ lấy danh nghĩa pháp luật tối cao của thời đại vũ trụ lớn, tận tuỵ bảo vệ tất cả quyền lợi mà bạn được có.

Phía dưới công lý, chính nghĩa bất diệt.

HOÀN