Chương 38

Vì được xem livestream quá hứng khởi, người ta đã quên mất tính chất thực tế của Khu bảo tồn là gì. Nếu ban đầu họ xem là để xác nhận tin tức và sự an toàn của người thân, thì bây giờ livestream đã trở thành một món ăn tinh thần mà họ nghiện! Theo dõi hướng đi của nhân viên cứu hộ, được quan sát rừng nguyên sinh và động vật hoang dã trong khoảng cách gần, thỉnh thoảng còn được nhận thêm một vài kiến thức lạ lùng về rừng rậm.

Đang vui là thế, một kẻ tự xưng là người quản lý Khu bảo tồn không đâu nhảy ra, kéo người xem trở về hiện thực. Livestream mà họ xem không phải là ở nền tảng giải trí, mà đang được xem những báo cáo thực tiễn của nhân viên cứu hộ của Khu bảo tồn về tình hình trong rừng.

Bình luận: Người quản lý… hình như là ngài Samuel?

Bình luận: Tự tin lên, bỏ cái hình như đi.

Bình luận: Tức là, vừa rồi tôi mới được nghe giọng Thân vương Samuel?!

Người thấy kinh dị không chỉ có khán giả bình thường, mà còn một cơ số những nhân vật trong giới thượng lưu trà trộn vào đây, một vài người từng may mắn được gặp Samuel, nhưng đa số vẫn như dân thường, không biết mặt mũi Thân vương ngoài đời ra sao. Người từng gặp cũng không khỏi khϊếp sợ, cái chính là vì trong ấn tượng của họ, Samuel như thần tiên chưa bao giờ xuống trần, không có liên hệ gì với người trần mắt thịt như họ cả. Vì vậy mà nghe được giọng anh trong livestream của Lộ Bạch mang lại cảm giác thật không chân thực.

Chasel cũng thấy vô tưởng, trong suy nghĩ của hắn, người chú này đối diện với núi thây biển máu cũng không chớp mắt, là động vật máu lạnh hàng thật giá thật, chỉ có mấy cặp mắt cộng thêm vài cụm ma trơi dù sao cũng không thể đạt đến mức độ khủng khϊếp. Thứ có thể làm Samuel thấy đáng sợ thì nó quả thực là rất kinh dị, người thường khó mà tưởng tượng ra được. Vậy nên, mấy câu vừa rồi nghĩa là gì? Thái tử trầm tư. Lẽ nào ông chú này cũng giống hắn, đang lo lắng cho sự an toàn của nhân viên cứu hộ?

Lộ Bạch đôi khi rất biết nắm bắt trọng tâm, ví dụ như nếu sếp gọi điện cho mình vào buổi tối để nói như vậy, cậu sẽ không cảm thấy đó là cảnh cáo, mà là quan tâm! Có lẽ vì anh cảm thấy hoàn cảnh xung quanh cậu quá nguy hiểm, người bình thường dù sao cũng không thể chịu được việc ngồi trong vực núi nhìn đám ma trơi và mấy cặp mắt xanh lập lòe. Riêng Lộ Bạch thì thấy không sao cả, cậu không sợ chút nào.

“Được rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không chọn nơi này để qua đêm nữa, ngài yên tâm.” Lộ Bạch vẫn khá tự hào, đáp: “Thật ra tôi không sợ những thứ này đâu, chỉ cần quanh đây không có rắn…”

Tiêu rồi, nhắc đến rắn, Lộ Bạch lập tức thấy cổ lạnh toát, da gà da vịt nổi lên ầm ầm. Hình như là ở hẻm núi giữa đêm khuya có rất nhiều rắn…

Khán giả xem livestream thấy được sắc mặt của nhân viên cứu hộ thay đổi, từ lúc cậu nhắc đến rắn. Phải rồi, thì ra cậu sợ rắn.

Bị trí tưởng tượng của chính mình dọa sợ, Lộ Bạch đột nhiên nhảy dựng lên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, rồi co cụm ngồi trên ghế đẩu: “Trời ạ, Trứng Đen nhanh về đi…” Trứng Đen là cao thủ bắt rắn, Lộ Bạch đành nói thật: “Then Cửa không cho tôi cảm giác an toàn.”

Người nhà của Louis: “…” Cả nhà chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ biết âm thầm xin lỗi nhân viên cứu hộ, xin lỗi QAQ! Then Cửa đã gây thêm nhiều phiền toái cho cậu rồi!

Samuel cau mày: “Cậu thấy rắn à?”

“Chưa thấy.” Lộ Bạch nói theo kinh nghiệm của mình: “Nhưng quanh đây 100% là có.” Điều này không cần phải nghi ngờ, nên cậu bổ sung thêm một câu: “Chỉ có khi nào Trứng Đen trở lại tôi mới yên tâm.”

Cậu nhớ Trứng Đen từng bắt rắn giúp cậu những hai lần!

Có thể thấy được nhân viên cứu hộ rất ỷ lại vào Adonis, nhưng Adonis sắp rời khỏi đó rồi, chỉ còn lại một Louis chờ cơm đến há miệng, đúng là rất đáng lo.

Samuel gật đầu: “Ở cạnh đống lửa, rắn và thú hoang sẽ không đến gần.” Thú hoang mà chấp nhận được đồ nướng cũng chỉ có vài con đang theo chân Lộ Bạch thôi.

“Vâng, được.” Lộ Bạch cũng nghĩ vậy, có lửa là an toàn: “Lần sau tôi sẽ không chọn những nơi thế này nữa, vừa lạnh vừa ẩm ướt.”

Samuel thấy khá bất ngờ về việc Lộ Bạch không sợ xác động vật, mà lại đi sợ rắn và gián, nhưng đúng là cậu dũng cảm hơn rất nhiều người bình thường.

“Chờ Bé Quần Bó lớn lên, để nó theo cậu.” Cú mèo là thiên địch của rắn, những con rắn thuộc dạng nhỏ đều sợ cú mèo.

Hai mắt Lộ Bạch sáng rực lên: “Được.” Đúng vậy, sao cậu lại quên mất Bé Quần Bó chứ? Nhưng rồi cậu lại không dám chắc: “Bình thường Bé Quần Bó rất bám ngài, cũng chưa chắc nó sẽ chịu đi cùng tôi.”

“Nó sẽ đi.” Samuel khẳng định: “Rừng mới là nơi mà nó nên sinh sống.”

“Cũng phải.” Lộ Bạch gật đầu như gà mổ thóc, dù sao thì chim chóc cũng không thể từ chối bầu trời tự do!

Hai người cứ thế tán gẫu mãi không hết chuyện, chủ đề làm người nghe có cảm giác họ rất thân thiết, lại còn có một…Bé Quần Bó ở giữa? Đây là thứ gì chứ! Khán giả xem livestream ngây người tập thể, phản ứng đầu tiên là người ngầu phải chơi với nhau là đúng rồi. Hình tượng của nhân viên cứu hộ trong lòng họ lập tức thăng liền mấy cấp, dù sao cậu cũng là người có thể nấu cháo điện thoại với ngài Thân vương. Ngữ điệu tự nhiên ấy, vẻ mặt sinh động ấy, sự thân thiết giữa từng câu chữ ấy, có lẽ cả Đế quốc này không có mấy ai làm được.

Chasel cũng kinh ngạc… Thì ra chú mình và nhân viên cứu hộ quen thân như vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Lộ Bạch có năng lực xuất sắc, Khu bảo tồn cần dựa vào cậu trong rất nhiều nhiệm vụ, Samuel quản lý Khu bảo tồn sẽ phải thường xuyên trao đổi với cậu.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Lộ Bạch trò chuyện với cấp trên hết việc này đến việc khác, lúc thì về Bé Quần Bó, lúc thì lại về những trải nghiệm trong rừng. Mãi cho đến khi báo đen tha con mồi về , Thân vương Samuel mới chủ động chấm dứt cuộc gọi: “Nhanh đi ăn tối đi, nghỉ ngơi cho sớm.”

Lộ Bạch: “Được! Chúc ngủ ngon!” Đến lúc này rồi, cậu cũng đã hiểu ra mục đích thực sự của sếp khi gọi điện, chính là để cùng cậu vượt qua khoảng thời gian mà báo đen đi săn mồi, phân tán sự chú ý của cậu, để cậu không còn sợ nữa. Sếp tuyệt vời!

Bình luận: !!!!

Nghe cuộc đối thoại từ đầu đến cuối, cuối cùng mọi người mới định thần lại.

Bình luận: Điện hạ thật dịu dàng, lời đồn là xạo đó!

Bình luận: Trò chuyện ấm áp như vậy, giọng nói lạnh nhạt như vẫn quan tâm thế là sao, tôi chết!

Bình luận: Sao tôi cứ thấy ngài Thân vương gọi cho nhân viên cứu hộ chỉ là để tán gẫu thôi nhỉ?

Không thể không nói, hành động này do người quản lý Khu bảo tồn – Điện hạ Samuel thực hiện đúng là khiến người ta khó lòng kiềm chế, ấm áp quá chừng. Nhiều năm trước sự tích Điện hạ đánh trận đã lan truyền khắp vũ trụ, đến đứa bé ba tuổi cũng biết có bao nhiêu sinh mệnh đã chấm dứt trong tay anh. Hình tượng của ngài Thân vương đi cùng với chiến tranh đã ăn sâu vào suy nghĩ của mọi người, ngoài ra cuộc sống riêng tư của anh không có bất cứ tin đồn nào, cũng khiến cho người dân mỗi lần nhắc đến anh chỉ nhớ đến lạnh lùng và cái chết.

Khi một người quá đỗi hùng mạnh, thì người ta sẽ chỉ có thể kính ngưỡng, nhưng đồng thời cũng sợ hãi.

Nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi lại tràn ngập hơi thở của cuộc sống, thoáng chốc kéo gần khoảng cách giữa người bình thường và Samuel, thì ra ngài Thân vương cũng sẽ nói lảm nhảm với người thân quen của mình!

Chasel: Thì ra ông chú không để ý đến mình không phải vì tính cách lạnh nhạt!

Con mồi của báo đen hôm nay trông hơi giống hươu, nhưng không, hình như nó là một con hoẵng Siberia. Không biết nó đã đi bao xa mới tìm được, mà khi trở về thì phải thở hổn hển, âm thanh vang dội trong bóng đêm. Với báo đen có tính cách giác rất mệnh, nếu không quá mệt, nó sẽ không bao giờ thở như vậy.

“Mày vất vả rồi, uống nước đi.” Lộ Bạch vội lấy nước cho báo đen, sau khi vận động mạnh thì bắt buộc phải bổ sung nước. Hệ tiết niệu của động vật giống đực rất yếu, phải đảm bảo lượng nước nạp vào mỗi ngày, mới có thể kéo dài tuổi thọ.

Lộ Bạch lấy dao ra, yên tâm ngồi xử lý con mồi. Lúc này cháo đã nấu xong rồi, cậu lấy thêm rau khô và hạt báo đông lạnh cho vào, thế là thành một nồi cháo rau thơm ngào ngạt. Buổi tối mà ăn cháo đặc vừa tốt cho dạ dày vừa đảm bảo no bụng, cớ gì mà không ăn?

Gấu rất vui sướиɠ quơ lấy thịt mà ăn, hình ảnh hết sức hung bạo, ăn xong còn liếʍ sạch cả chậu, gớm muốn chết.

Chasel: “…” Chỉ mới xem livestream hai lần, hắn đã biết được bản tính làm gì cũng không xong, chỉ có ăn là nhất của con gấu này. Hắn không dám tưởng tượng những ngày mình ở trong rừng, có phải cũng từng giống như Adonis bây giờ, cam chịu đi săn mồi về nuôi con gấu lười này.

Đám đông đã ăn xong đâu đấy, bây giờ ngồi xem nhân viên cứu hộ và hai cục lông ăn tối. Món cháo chay đến nổi bật của Lộ Bạch khiến mọi người đều phải ngước nhìn. Thế này thôi à? Nhân viên cứu hộ ăn có thế thôi á? Một nồi cháo không có nửa miếng thịt, dù là con gái ở nơi này cũng không ăn ít đến vậy! Xem livestream từ trưa đến giờ, bọn họ chắc chắn cậu không hề ăn vặt, không thể nào không biết đói được.

Bình luận: Muốn gửi tiền cho nhân viên cứu hộ! Bảo cậu ta đi mua chút đồ ngon đi! Gấu còn ăn ngon hơn người đó!

Người nhà của Louis: “Orz…” Xin đừng cue nữa, gửi tiền cho nhân viên cứu hộ ngay đây.

Người nhà của Adonis: “Con gấu này không ra gì, cũng may mà Adonis sắp được về rồi.” Adonis vào rừng khoảng cuối tháng 4, nên đến cuối tháng 7 sẽ rời khỏi đó, chỉ còn lại hơn 10 ngày bị gấu nô dịch thôi. Adonis, cố lên!

Phụ huynh nhà gấu và phụ huynh nhà báo đen đều không biết những mãnh thú khác là ai, chỉ có thể đoán mò rằng Trường Thọ đã ra khỏi rừng chính là Thái tử. Người duy nhất biết tất cả hình thú chỉ có Chasel đã đi cửa sau, nhưng hắn không thể tiết lộ ra ngoài, càng không được lấy việc công để trả thù riêng, dạy dỗ con gấu chỉ biết ăn kia.

Cũng như ngày thường, đến giờ ngủ thì Lộ Bạch tắt livestream.

Sáng hôm say trời vừa lờ mờ sáng, cậu thức dậy sớm, đến nỗi Then Cửa vẫn đang ngủ, còn báo đen chưa đi săn.

“Hắt xì!” Cửa xe vừa mở ra, gió lạnh đã thổi vào, Lộ Bạch vừa xoa mũi vừa nói: “Trứng Đen, hôm nay chúng ta ăn thịt dự trữ đi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này đã.” Cậu thấy ở dưới hẻm núi này là cả người đều khó chịu, quá âm u đáng sợ, làm cậu ớn lạnh.

Báo đen rất nghe lời, thấy Lộ Bạch lấy thịt ra rồi thì không đi nữa. Gấu càng nghe lời hơn, ngủ dậy đã có thức ăn, còn cần phải đi đâu.

Cứ thế, đội ngũ ăn sáng xong thì Lộ Bạch lên xe, quay đầu rời khỏi hẻm núi, không tiếp tục đi sâu vào trong nữa.

Rừng nguyên sinh đâu đâu cũng như nhau, đi đường vòng là điều thường thấy, có thể vượt qua hay không chỉ có thể dựa vào vận may. Điều tốt của việc đi về theo đường cũ chính là thuận lợi suôn sẻ, về đến gần vị trí của cây ăn thịt cừu, cậu chọn rẽ sang một hướng khác.

Mục tiêu tiếp theo của đội là điểm cứu hộ khác. Bình thường giữa các điểm cứu hộ sẽ có một con đường tương đối dễ đi. Chắc là thế nhỉ, điểm cứu hộ tiếp theo mà Lộ Bạch chọn được xây trên vách núi. Vị trí của họ hiện giờ thì khá thấp, cứ tiếp tục đi lên thì khoảng cách so với mực nước biển sẽ càng lúc càng tăng. Quãng đường này rất dài, có thể mất 10 ngày, hoặc nửa tháng, cũng có thể lâu hơn.

Dù vậy, Lộ Bạch cũng không vội, xe địa hình của cậu cứ chầm chậm di chuyển về trước, trong thùng xe thì đang mở đài phát thanh của trạm, nếu không có sự kiện nào đặc biệt thì nội dung sẽ khá thư giãn, hoặc là phổ cập một số kiến thức. Trong một vài thời điểm nhất định, các đồng nghiệp sẽ biểu diễn khả năng cá nhân, rồi chia sẻ những thứ mình muốn cho mọi người. Tất nhiên không phải ai cũng thích nói về công việc, có khi là một đoạn chuyện cười nào đó, hoặc một vài tin xấu khiến người ta tội nghiệp như giẫm phải phân động vật, ngã vào trong đầm lầy, hoặc bị mãnh thú đáng sợ rượt đuổi.

Thế mà Lộ Bạch chưa hề gặp phải những điều này lần nào. Nên cậu cũng không chia sẻ gì cả, team sợ xã hội không thích tự thể hiện bản thân. Lộ Bạch chỉ có thể chấp nhận việc livestream không phải đọc bình luận, chỉ cần thấy tiền, không ngờ trên đồi này lại có chuyện tốt như thế. Người Sao Thần Vương thật đáng yêu.

Lộ Bạch quyết định nếu gặp việc gì thú vị thì sẽ chia sẻ với khán giả nhiều hơn. Ví dụ như bây giờ, vào lúc hoàng hôn, họ đi giữa mảnh rừng nguyên sinh rồi bắt gặp những tảng đá lớn được sắp đặt không theo quy luật nào. Trên mỗi tảng đá đều có vết lõm hình tròn, bên cạnh còn một vài hòn đá nhỏ trông như được mài thành hình tròn, rõ ràng là có dấu vết của con người.

Vào thời điểm không ai ngờ đến, nhân viên cứu hộ quyết đỉnh mở livestream, đứng trước mặt khán giả làm động tác lắng nghe, còn thì thầm: “Mọi người nghe xem, đây là tiếng động gì?”

Khán giả vừa vào đều tỏ vẻ ngơ ngác, hỏi trong khu bình luận: “Chuyện gì? Có tập trước à?”

Những cư dân có kinh nghiệm: Không, Livestream mới mở thôi, không có tập trước.

Khán giả có lý trí: Nghe kìa, có tiếng đập đồ gì đó.

Bấy giờ mọi người mới tập trung lắng nghe, đúng là có tiếng ai đó đang đập đồ, ở ngay gần nhân viên cứu hộ, một cái… rồi lại một cái. Nói thật ra thì tiếng động này không quá đặc biệt, nhưng mà ở trong rừng sâu thì có vẻ hết sức quỷ quái.

Bình luận: Nhân viên cứu hộ! Lẽ nào cậu gặp đồng nghiệp? Nếu không thì còn lời giải thích nào cho việc có người chạy vào rừng đập đồ, còn đập theo nhịp đều đặn nữa chứ.

“Mọi người nhìn mấy tảng đá này.” Lộ Bạch nhỏ giọng nói tiếp, thân hình gầy gò chậm rãi tiến đến giữa những tảng đá, cậu dùng tay chỉ vào mấy cái lỗ: “Cái này không phải là tự nhiên có đâu.”

Nghe cậu nói vậy, khán giả xem livestream mới nhận ra sự tồn tại của chúng, nhìn kỹ lại thì trên đó đầy những vết lõm dày đặc, khiến người ta vô thức phải rùng mình ớn lạnh.

Bình luận: …

Rừng nguyên sinh, có dấu vết con người? Ai có trí tưởng tượng phong phú thì bắt đầu lo lắng, liệu có phải nhân viên cứu hộ đi lạc vào địa bàn của bộ lạc người rừng không? Có khi nào sẽ bị bắt về nướng lên không?

Lộ Bạch trông có vẻ không sợ hãi gì, tuy chính cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau một lúc im lặng, cậu lên tiếng: “Tôi dẫn mọi người đi xem thử nguồn gốc của âm thanh.”

Bình luận: Sao cậu lại to gan quá vậy? Rõ ràng là có thứ gì đó đang sống ở đây, cậu không chạy thì thôi, còn đòi đi xem?!

Đi được hai bước, Lộ Bạch dừng lại, lẩm bẩm: “Người ta nói tò mò hại chết mèo, hay là tôi không đi nữa?”

Bình luận: …

Bọn họ tán thành Lộ Bạch dừng chân, nhưng cái cảm giác bị cào tim cào phổi này là sao đây? Con người ai cũng có một chút cặn bã nhỉ.

Trong lúc Lộ Bạch do dự, có người bình luận: Sợ rồi? Còn tưởng giỏi lắm chứ, chậc chậc, cũng chỉ là đồ hèn thôi.

Bình luận: ? ? ?

Người luôn xem Lộ Bạch livestream đều biết cậu chưa bao giờ hèn cả. Lần này chẳng qua là vì sự việc quá kỳ dị, nhân viên cứu hộ chỉ đang suy nghĩ thận trọng mà thôi, sao lại thành hèn?

Bình luận: Cái tên này có biết ăn nói không vậy? Admin đâu rồi?! Admin đá hắn ra đi!

Bình luận: Chỉ biết nói như đúng rồi, ai hèn mà hèn, nhân viên cứu hộ nếu hèn thật thì cha mẹ mày chỉ là đồ ngu.

Bình luận: Nếu như ở đây có một đám người rừng, độ nguy hiểm còn cao hơn động vật nhiều, nhân viên cứu hộ không đi thì không phải là hèn, chỉ có ai đó sủa qua màn hình mới là hèn thôi.

Những người xem livestream lâu ngày đều còn ấn tượng rất mạnh trước sự dũng cảm của Lộ Bạch, sẽ không vì một lần lùi bước mà cho rằng cậu là kẻ nhát gan.

Bình luận: Quên chuyện ba Lộ chấn động lòng người thế nào rồi à, nhanh đi bệnh viện khám não đi!

Mỗi buổi livestream của Lộ Bạch đều có một vài admin đứng gác, tuy bình luận chạy rất nhanh nhưng họ vẫn làm hết trách nhiệm của mình, đá luôn tài khoản vừa mắng ra, đồng thời cảnh cáo: Lần sau tái phạm thì khóa tài khoản.

Khán giả không biết động tác của admin nhanh như vậy, còn đang bận ra sức mắng chửi. Dù mắng ai cũng không được chiếm sóng trong khu bình luận, chỉ có điều admin vừa mới đá một người, bây giờ mệt rồi không muốn làm nữa!

Lộ Bạch không hề biết hàng vạn người hâm mộ đang đứng ra giành lại công bằng cho mình trong khu bình luận. Cuối cùng cậu vẫn không thể chống lại lòng hiếu kỳ của mình, lại không muốn để cho khán giả thất vọng, bèn nói: “Hay là chúng ta cứ đi xem đi?”

Bình luận: Không cần thế đâu! Chúng tôi biết cậu không sợ, cậu mạnh mẽ nhất!

Lộ Bạch vẫn quyết định đi xem. Cậu đi men theo những tảng đá về phía trước, đi mãi đi mãi, đến cuối đường thì nhìn thấy một vách núi thật cao, bên dưới có những tảng đá lớn tương tự như vừa rồi. Không dám đến gần, nhân viên cứu hộ chỉ ở đằng xa nhìn thấy những cái bóng trông rất giống người in trên vách đá, họ giơ cao hai tay, nâng đá nhỏ lên quá đầu, rồi đập mạnh xuống những chỗ lõm trên đá lớn.

Cạch… Có tiếng thứ gì đó nứt vỡ.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong kênh livestream đều thở phào, thì ra là cái thứ này…

Những bóng người cao lớn in trên vách đá kia thật ra chỉ là một bầy khỉ cỡ trung, tên chúng là khỉ mũ mình dày, thường sống trong các hang động. Người ta thường nói rằng hắc tinh tinh có IQ rất cao, nhưng không biết trên đời này còn một loài khỉ tên là khỉ mũ mình dày có IQ cao không kém.

Lộ Bạch cũng không quá rõ ràng, nên khi cậu thấy một bầy khỉ đang dùng công cụ thì cảm thấy hết sức là mất mặt. Trí thức có hạn, trước kia chính cậu cũng cho rằng chỉ có hắc tinh tinh mới biết chế tạo và sử dụng công cụ, ai ngờ bị vả mặt rồi.

Nhân viên cứu hộ vờ như mình rất bình tĩnh, nhìn quanh một vòng, phát hiện ra cây cọ dừa thì bừng tỉnh: “…Chúng nó đang đập cọ dừa.”

Loài này không phải là cây dừa, cây cọ dừa rất lùn, quả mọc thành từng chùm lớn rũ trên đất, khỉ sẽ ngửi được mùi quả chín rồi hái nó xuống, xé lớp vỏ ra để phơi dưới nắng. Sau khi vỏ trái trở nên giòn thì sẽ bị đặt lên tảng đá để đập, cứ đập mãi theo tháng năm thì thành mấy lỗ hõm vào.

Hiểu đại khái tình hình rồi, Lộ Bạch nâng máy chụp hình lên ghi lại dấu vết sinh hoạt của bầy khỉ, sau đó không làm phiền chúng nữa, mà trở về theo đường cũ… Tuy nhiên, trước khi đi cậu còn chặt một chùm cọ dừa mang theo. Đúng là không chừa một chút nào, có bao nhiêu hốt bấy nhiêu!

Gấu ngửi thấy mùi thơm của trái cây, bèn vui vẻ chạy theo sau lưng Lộ Bạch, tìm cách để được chia một miếng. Vì thế trọng trách kiếm bữa tối đúng như dự đoán rơi vào đầu báo đen.

Người nhà của Adonis: “Đếm ngược ngày gấu chết đói, còn 7 ngày!”

Giai đoạn này đã là thời kỳ phải quan sát báo đen, trong vài ngày tiếp theo, nó sẽ dần xuất hiện trạng thái mệt mỏi, không có tinh thần, rồi vô thức tìm cách trốn tránh. Khi động vật cảm nhận được tình trạng không khỏe của mình, chúng sẽ cẩn thận tìm nơi trốn đi, không để cho những loài thú dữ khác có cơ hội tấn công. Các nhân viên có nhiệm vụ theo dõi báo đen lại không thấy nó có tình trạng mất tinh thần, trông vẫn mạnh mẽ và điềm tĩnh như bình thường.

Mọi người đều nhớ lần trước khi Thái tử rời khỏi rừng, Điện hạ Samuel đã dùng một lý do khiến người ta sặc cơm để lừa gạt nhân viên cứu hộ. Vậy còn lần này không biết sẽ giải thích thế nào? Con vật vô duyên vô cớ biến mất trong 9 tháng, nhân viên cứu hộ chắc chắn sẽ rất buồn.

Thái tử bị chơi xỏ một lần, tò mò hỏi chú mình: “Lý do để Adonis trở về thì sao, chú đã nghĩ ra chưa?”

“Chưa.” Ông chú trả lời mà không thấy chột dạ chút nào!

Samuel quả thực vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ anh cần nghĩ đến việc làm sao để Lộ Bạch về căn cứ ở một thời gian, tiện cho họ lén đưa báo đen đi. Mỗi lần cậu Trạm cứu hộ nghỉ ngơi đều không vượt quá ba ngày. Thời gian càng lúc càng rút ngắn, mà báo đen vẫn không xuất hiện trạng thái trở về hình người, nếu Trạm cứu hộ không can thiệp, rất có thể báo đen sẽ biến thành người ngay trước mặt Lộ Bạch.

Samuel sẽ không để cho việc này xảy ra.

“Con cứ tưởng là mọi việc đều trong tầm tay của chú chứ.” Thái tử không thể không mừng thầm.

“…”

Tuy vậy, sau cùng hắn vẫn làm bộ làm tịch, đưa ra đề nghị: “Thật ra cũng không khó thế đâu. Chú có thể làm thế này, sắp xếp cho nhân viên cứu hộ nghỉ phép thời gian dài, tốt nhất là trên một tuần, chờ khi cậu ta về rừng thì nói báo đen đã đi tìm nơi khác nghỉ chân rồi. Khu rừng lớn như thế, không gặp lại được cũng là bình thường mà?”

“Xét theo quan hệ giữa Adonis và nhân viên cứu hộ, không từ mà biệt sẽ làm cậu ấy đau lòng.” Samuel cau mày, phủ quyết đề nghị của Chasel.

“Vậy thì đã sao chứ?” Chasel nói: “Chú không chịu dùng cùng một lý do mà.” Đây rõ ràng là phân biệt đối xử!

Samuel suy nghĩ về đề xuất của Chasel, làm thì vẫn được nhưng cần phải có một đối tượng gánh tội, để Lộ Bạch chấp nhận việc báo đen bỏ đi là một kết quả đương nhiên. Mà kẻ nào, không ai khác chính là gấu đen. Tập tính của báo đen là sống đơn độc một mình, nó sẽ không phân chia thức ăn của mình cho một con gấu trong thời gian dài, nhất là vào mùa khô khi các loài sinh vật đều gặp khó khăn. Khi nhân viên cứu hộ biến mất trong một thời gian, nó sẽ rời khỏi gấu đen, lý do này khá hợp lý.

Gấu đen đang ăn uống hăng say trong rừng bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh toát. “Hắt xì!” Thậm chí nó còn hắt hơi một cái thật to, thịt trên người rung lên bần bật. Mỗi một tế bào trên người nó đều cảm nhận được ác ý của loài người!

“Then Cửa, sợ hả?” Lộ Bạch lo lắng xoa đầu gấu, cùng với hai tay nó. Đệm thịt vừa dày vừa thô sờ lên vẫn rất ấm áp, không lạnh chút nào.

Then Cửa gào lên một tiếng, rồi tiếp tục ăn thịt.

Một nhà ba người chung sống trong không khí ấm cúng, khiến khán giả xem livestream thèm chảy nước dãi, chỉ có điều là mấy cục lông quá ít, nếu thêm vài con mãnh thú nữa thì càng hay!

Hôm nay là ngày nộp báo cáo tuần, tóm tắt những việc xảy ra trong vòng một tuần, quả nhiên giúp cho nội dung phong phú hơn nhiều, nhân viên cứu hộ càng dễ phát huy.

Sếp nhận báo cáo xong lại không kịp đọc, mà lập tức liên lạc với nhân viên cứu hộ đã nửa tháng không chịu về căn cứ.

Lộ Bạch nhận được thông báo, cuối tháng 7 khu rừng sẽ tiến vào giai đoạn nhiệt độ cao nhất, để đảm bảo an toàn cho nhân viên của Trạm cứu hộ, có quy định mỗi người không được làm việc liên tục quá nửa tháng.

Lộ Bạch: “???” Quả nhiên kiến thức của cậu vẫn quá ít, lại bị giục đi nghỉ rồi!

“Cậu đã vượt quá nửa tháng.” Cấp trên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lời nói ra lại khiến người nghe ấm lòng: “Từ ngày mai cậu nghỉ một tuần, có lẽ cậu nên ra ngoài tham quan, chi phí cho Trạm cứu hộ chịu.”

Nói trắng ra là đi du lịch bằng tiền công. Không hổ là cơ quan nhà nước của hành tinh siêu cường, phúc lợi cho nhân viên trong thời tiết nắng nóng quá là có lương tâm.

“Đi nghỉ một tuần? Được ra ngoài?” Lộ Bạch giật mình, cái chính là vì cậu nghe những đồng nghiệp người trái đất khác nói tính chất của cơ quan này rất đặc thù, nhân viên không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nên không được cho phép đi tham quan đây đó. Cậu còn tưởng phải ở trong Khu bảo tồn suốt 10 năm kìa.

Lộ Bạch động lòng, hỏi mãi không ngừng: “Tôi đi một mình sao? Có đồng nghiệp nào khác không?”

Vẻ kích động của cậu thu hút sự chú ý của báo đen: nhân viên cứu hộ gặp chuyện gì vui rồi, sao có vẻ hào hứng quá vậy?

Nếu người trái đất muốn hoạt động trong phạm vi của Sao Thần Vương thì phải có người giám thị đi cùng, nhưng sếp nói nghe có vẻ rất là êm tai: “Sẽ sắp xếp cho cậu một hướng dẫn viên bản địa.”

Lộ Bạch cười toe toét: “Cảm ơn sếp! Vậy… tôi có thể… yêu cầu hướng dẫn viên là một chị gái không?” Tốt nhất là kiểu người có tính cách ôn hòa.

Lộ Bạch đến đây đã vài tháng mà chưa từng gặp một cô gái nào, cậu cũng sắp quên mất lần cuối cùng mình nói chuyện với con gái là từ khi nào. Tội lỗi, tội lỗi.

Samuel nhướn mày, tiếp theo đó là từ chối yêu cầu của cậu nhân viên: “Không có chị gái nào đâu.” Trong chi phí công của cơ quan không bao gồm mục này.

Lộ Bạch: “!!”

Lộ Bạch cảm thấy hình như sếp hiểu sai ý mình, nhưng nghĩ lại thì lời cậu vừa nói đúng là dễ gây hiểu lầm.

“Không không, ngài đừng hiểu lầm, chỉ vì tôi thấy tính tình phụ nữ thì dịu dàng, đi cùng nhau cũng dễ trao đổi hơn thôi.” Có thể giảm bớt triệu chứng sợ xã hội của cậu!

“Dịu dàng?” Ngài Thân vương thông báo cho nhân viên của mình: “Nam giới trên Sao Thần Vương dịu dàng hơn nữ giới.”



Lời tác giả:

Bông Xù: Ví dụ như tôi.