Chương 37

Lộ Bạch mỉm cười, nhân cơ hội này kể cho sếp về việc mà cậu không quyết định được, là chuyện khoảng rừng đầy cây ăn thịt cừu kia. Bình thường người ta phát hiện loại cây này sẽ chặt bỏ nó, hoặc nhổ cả gốc lên, vì đây là một loài thực vật có hại rất dễ gây ra hỏa hoạn. Nhưng Khu bảo tồn không hoàn toàn là vùng hoang dã, ý nghĩa tồn tại của nó rất khó xác định.

Lộ Bạch chần chừ, hỏi: “Vậy chúng ta có cần chặt bỏ nó không?”

Vừa rồi Samuel có xem Lộ Bạch livestream, cũng đã đi tra thông tin về cây ăn thịt cừu này. Anh trầm ngâm: “Khoảng 15-20 năm nó mới nở hoa một lần, tuy có tính nguy hiểm nhất định, nhưng chặt bỏ thì không cần thiết.”

Cấp trên đã ra quyết định, nhân viên cứu hộ nhỏ bé đương nhiên ủng hộ cả hai tay: “Được.”

Thảo luận công việc xong, Lộ Bạch bắt đầu cuộc sống về đêm của mình. Xem phim rồi chuẩn bị đi ngủ, trước đó, cậu xuống xe kiểm tra tình trạng của cừu non đang ngủ cùng với gấu. Gấu đen đã ngủ say sưa, hai chân trước đặt trên ngực, giữ chặt một viên kẹo chưa ăn xong. Lộ Bạch vươn tay lấy kẹo đi, nếu để nó ở ngoài gặp nhiệt độ thấp của ban đêm sẽ khô lại và dính hết lên lông gấu, rất khó vệ sinh.

Cừu non cuộn mình ngủ say trong ổ cỏ khô cạnh gấu, nó nho nhỏ trắng tinh, bốn chân co lại để giữ ấm, rất đáng yêu.

Xem bọn chúng xong, Lộ Bạch cẩn thận rời khỏi đó, đến cạnh báo đen đang nghỉ ngơi trên tảng đá. Báo đen đang quan sát hành động của cậu trong màn đêm.

“Trứng Đen…chúc ngủ ngon.” Lộ Bạch thì thầm, kề sát mặt lại chỗ vệ sĩ đáng tin cậy này, đặt lên trán nó một nụ hôn. Giữa rừng trong đêm, cậu ngủ ngon được đều là nhờ nó.

Báo đen dùng mõm cọ lại, cái đuôi vểnh cao sau lưng, cong lại thành nửa vòng tròn.

Lộ Bạch cười, vươn tay lên xoa cái cổ rắn chắc của nó, sau đó về xe nghỉ ngơi.

Khi đã quen với cuộc sống trong rừng, những âm thanh kỳ quặc không còn làm phiền giấc ngủ của họ nữa. Nhân viên cứu hộ ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Lũ chim thuộc đủ mọi loài bắt đầu ồn ào giữa cây cối từ lúc trời tờ mờ sáng. Nắng tháng 7 rọi xuống những dòng suối nhỏ vẫn còn hơi lạnh của buổi đêm, nhưng đến trưa, nước suối cũng phải nóng lên.

Then Cửa dựa vào cành cây, cúi đầu liếʍ mớ lông trắng trước ngực, không phải vì nó thích sạch sẽ, mà vì phần lông này vẫn còn dính chút vụn đường của kẹo. Nó còn nhớ đêm hôm qua mình có viên kẹo lớn bằng bàn tay, ngủ một giấc tỉnh lại hóa ra chỉ là mơ.

Cừu non đã tỉnh ngủ, vừa vẫy đuôi vừa gặm cỏ dọc bờ suối.

Vào mùa này, chỉ có những nơi gần nguồn nước mới có cỏ non xanh mượt. Còn nơi khác đã bước vào mùa khô, nơi có cỏ mọc dày đã bị những đàn động vật ăn cỏ lớn chiếm lĩnh. Mà nơi có loài ăn cỏ thì ắt sẽ có loài ăn thịt, hình thành một chuỗi thức ăn, ngày nào cũng diễn ra một vòng tuần hoàn của thế giới tự nhiên, tàn nhẫn nhưng cũng rất bình thường.

Báo đen là một tay thợ săn xuất sắc của rừng rậm, có phương thức sinh tồn đặc biệt để đối phó với mùa khô. Nó luôn có thể ngoạm con mồi trở về vào sáng sớm, đảm bảo bữa ăn cho cả gia đình này.

Lộ Bạch rất sợ nó sẽ đi săn một con cừu trưởng thành về, như vậy thì cũng hơi lúng túng. Tỷ lệ này còn khá lớn, vì gần đây đã có cừu non bị dính bẫy cũng có nghĩa là có đàn cừu, chúng sẽ không đi xa trong thời gian ngắn. Báo đen chạy cực nhanh, đuổi kịp bầy cừu cũng là chuyện trong tầm tay. Nhưng may mắn nó không biếи ŧɦái như vậy. Hôm nay nó săn về một con hươu nước không quá lớn, chỉ đủ cho họ ăn vừa no.

Một bên là thú dữ đang ăn thịt, bên kia là cừu non đang gặm cỏ, hai bên chung sống hòa bình, không màng đến thực đơn của phe đối diện.

Cừu non ăn no rồi thì vui vẻ chạy đến bên cạnh Lộ Bạch, dùng cái đầu còn chưa có sừng của mình để húc cậu. Lộ Bạch khẽ cười, cúi người xuống dùng tay chơi trò “đấu sừng” với nó. Đương nhiên nếu cậu đủ chân thành thì phải bò xuống chơi, nhưng cậu còn xấu hổ, vì bên kia có báo đen và gấu đang nhìn kìa.

Cừu non chơi với Lộ Bạch một lúc rồi đột nhiên đổi hướng, lao thẳng về phía Then Cửa, cái đầu nhỏ húc luôn vào tấm lưng đầy lông dày của gấu đen.

Then Cửa bị húc thì sửng sốt, quay đầu lại xem thử sau mông mình là thần thánh phương nào. Khi thấy là cừu, nó không thèm nhìn đến nữa. Hiển nhiên, dù nó không coi cừu non là con của mình, thì cũng xem như là đồng bọn rồi. Khi bị húc chịu không nổi, nó mới nhe răng gầm gừ, tìm cách hù dọa cừu.

Dù vậy, con cừu này có lẽ EQ hơi thấp, không biết sợ mà còn vui sướиɠ húc tiếp.

Then Cửa tủi thân, bò đến cạnh nhân viên cứu hộ để trốn con cừu điên kia.

“Khi con nhỏ cừu rất thích chơi đùa, mày chơi với nó chút đi.” Lộ Bạch xoa cái tai gấu của Then Cửa, rồi tiếp tục công việc của mình là lọc nước uống, vì cậu không chắc đoạn đường tiếp theo từ đây đến nơi có nguồn nước dài bao nhiêu. Lỡ trên đường mà có chuyện gì, cậu chỉ có thể làm phiền đồng nghiệp, vậy thì không hay lắm.

“Trứng Đen! Lại uống nước, chúng ta sắp lên đường rồi.” Lộ Bạch gọi xong thì cho tất cả đội viên uống đủ nước, rồi mới xuất phát.

Báo đen vẩy móng vuốt dính nước của mình, xoay người chạy về phía bờ suối, chóp đuôi vẽ một vòng tròn trên không trung, hoạt bát đầy sức sống cho người ta cảm giác tâm trạng của nó đang rất tốt.

Sáng sớm, đội ngũ của Lộ Bạch đã lên đường. Cừu non vừa chạy vừa nhảy theo sau gấu, bởi vì gấu rất lớn nên nơi nó đi qua đã tạo thành một con đường mòn. Đương nhiên, gấu cũng đi theo đường mà xe địa hình đã chạy qua, vì nó lười.

Bọn chim kết bạn trên cành cây, cùng nhìn đội ngũ kỳ quặc này, chiêm chϊếp bàn tán với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà con người không hiểu được. Sóc thì luồn lách qua những tán cây, ôm các thứ hạt đi tìm nơi để cất giấu lương thực, bởi vì chúng nó phải chuẩn bị cho mùa đông.

“Chào buổi sáng Max.” Lộ Bạch vừa lái xe vừa liên lạc với giám sát viên.

“Chào buổi sáng Lộ Bạch!” Max được gọi thì rất kích động, ngoài ra còn hơi căng thẳng, vì bình thường Lộ Bạch sẽ không liên lạc với anh ta, phải chăng là trong rừng đã xảy ra chuyện gì mà họ không theo dõi được?

“Ừ, sớm thế này đã làm phiền anh thì ngại quá, tôi muốn nhờ anh xem thử vị trí hiện giờ của chúng tôi, tìm thử xung quanh có bầy cừu nào đang di chuyển không?” Lộ Bạch cười hỏi.

“Tôi thấy vị trí của cậu rồi, tìm bầy cừu đúng không? Chờ một lúc…” Anh ta phải tìm bằng vệ tinh, thường thì động vật di chuyển theo đàn sẽ rất dễ tìm. Chẳng bao lâu sau, Max đã thông báo: “Có, tôi sẽ gửi tọa độ cho cậu.”

“Cảm ơn Max.”

“Đừng khách sáo, chúng ta là một đội mà.”

Nhận được tọa độ, Lộ Bạch so sánh khoảng cách một chút, thấy bầy cừu kia đi rất nhanh, có thể phải mất một ngày mới đuổi kịp chúng. Máy định vị trên xe địa hình đã vạch ra con đường thích hợp nhất cho họ, hơi nguy hiểm, phải xuyên qua một khe núi.

Bầy cừu đang sống trên sườn dốc, ăn cỏ trên dốc núi để sống, địa hình này còn giúp chúng đề phòng mãnh thú đến săn mồi. Dù sao thì bọn chúng cũng rất chuyên nghiệp trong việc leo núi. Đối với động vật ăn cỏ, tuy dưới hẻm núi sẽ có nhiều thức ăn hơn, đủ nước và cỏ xanh, nhưng cũng là nơi rất nguy hiểm. Bầy sói và cáo thường hay nghỉ ngơi trong hẻm núi, sẵn đợi con mồi. Cáo là cơn ác mộng của cừu, những con mẹ nếu bất cẩn sẽ mất con vào miệng cáo ngay. Nhưng sói còn đáng sợ hơn, vì khả năng leo núi của chúng không kém ai, chẳng những là thiên địch của bầy dê cừu, mà ngay cả bò xạ hương cũng có khi khó trốn thoát.

Trước khi tìm được bầy cừu, Lộ Bạch phải đi ngang qua một vùng sườn núi với địa thế tương đối bằng phẳng, gặp một đàn bò xạ hương. Loài này có hình thể lớn hơn cả bò tót, tính tình cũng rất hung dữ, chúng có cặp sừng nhỏ nhưng rất nhọn, dễ dàng đâm thủng bụng sói và gấu. Cũng có nghĩa là, bò xạ hương nhằm trong thực đơn của gấu.

Ngửi thấy mùi bò xạ hương, Then Cửa hiển nhiên có ý định săn mồi. Nó dừng lại rồi nhìn ngó về phía đàn bò xạ hương, nhưng vì số lượng bò quá đông, một khi đoàn kết lại sẽ dễ dàng gϊếŧ được nó, nên gấu do dự trong chốc lát rồi quay đầu bỏ đi.

Từ bỏ nhanh thế này, thật không hổ danh là Then Cửa.

Gần đến trưa, Lộ Bạch dừng xe địa hình ở nơi râm mát, lấy ống nhòm ra quan sát đàn bò xạ hương.

Đàn bò đen kịt tụ lại với nhau, nhanh chóng tiêu diệt hết thảm cỏ xanh ở nơi này, rồi lại di cư sang nơi khác. Động vật ăn thịt đang chờ đợi cũng theo sát chân bọn chúng, nhưng không phải loài nào cũng là những tay săn mồi cừ khôi, vì vậy bị đói là việc thường tình.

Hai con sói xuất hiện trong tầm mắt Lộ Bạch. Hình thể của chúng có thể xem là tầm trung trở lên trong loài, lông cả người màu trắng, vì sống ở nơi hoang dã nên đã ngả sang màu xám. Chúng chạy qua lại trên sườn núi, tìm kiếm con non lạc đàn của bò xạ hương, vì bò trưởng thành có sức chiến đấu mạnh, thậm chí có thể lấy mạng chó sói.

Mặt trời chói chang làm đàn bò xạ hương không giỏi chịu nóng ngủ gà ngủ gật. Đây là cơ hội tốt để xuống tay, hai con sói bắt đầu tấn công con bê mà chúng đã chọn, nhào lên cắn một miếng thật mạnh vào da thịt con vật. Bò xạ hương non liền kêu ré lên, âm thanh này làm cả đàn bò rúng động. Nếu sói không thể thành công trong thời gian ngắn, chính chúng sẽ gặp nguy hiểm. Bản tính bò xạ hương đoàn kết và rất nóng tính. Chúng lập tức kết thành thành từng cụm lớn, rồi cùng nhau xông đến chống trả sói. Lúc này cả sói và con non đều có nguy cơ bị giẫm chết, thậm chí có khi sừng bò cũng đâm luôn cả bê con.

Dù vậy, con bê này khá là may mắn. Nó vẫn đứng thẳng, nên nhanh chóng được cả đàn vây vào giữa bảo vệ. Hai con sói chỉ đành nhả ra mà chạy. Cuộc đi săn kết thúc, sói không thể tấn công thêm lần thứ hai, vì năng lượng dự trữ của chúng chỉ đủ dùng một lần, mà dù có cố gắng cũng không thành công được. Hai con sói ôm bụng đói vội rời khỏi sườn núi, tiếp tục dành thể lực cho cuộc săn mồi tiếp theo.

Lộ Bạch đứng xem mà lòng rung động, đây mới là cuộc sống thực tế của động vật ăn thịt ở nơi hoang dã, đa số chúng đều rất túng quẫn. Còn trạng thái mập mạp đầy mỡ, thật sự chỉ tồn tại trong vườn thú. Lộ Bạch nhìn lại mấy cục lông bên mình, càng lúc càng khâm phục khả năng sinh tồn của báo đen.

Khi họ dừng chân nghỉ ngơi ở đây, có không ít những cặp mắt rình mò. Nhưng cừu non có mãnh thú ở bên thì hoàn toàn không nhận ra, vẫn tiếp tục thong thả dặm cỏ xanh ven đường. Nếu so với sườn núi thì đương nhiên là cỏ dưới hẻm núi ngon hơn nhiều, nhưng vì nguy hiểm nên nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ, động vật ăn cỏ sẽ không chạy xuống đây tìm thức ăn. Nếu không có hai con mãnh thú ở cạnh, cừu non một mình ăn cỏ ở đây sẽ nhanh chóng bị cáo hoặc sói tha đi mất. Chú cừu này được báo đen và gấu bảo vệ, đúng nghĩa là con cừu đứng ở đỉnh cao của cuộc đời, đồng loại của nó có lẽ 10 kiếp cũng không thể đạt đến. Nó ăn no rất nhanh, rồi lại ngoan ngoãn nằm cạnh gấu để nghỉ ngơi.

Từ bỏ bò xạ hương, Then Cửa đã phát hiện ra một cái tổ kiến, bắt đầu gãi đầu gãi tai vì không ăn được. Sau đó Lộ Bạch bẻ cho nó một cành cây cắm vào trong tổ kiến, để kiến bò theo đó ra ngoài, rơi vào miệng gấu. Lũ kiến nhỏ bé dù có cả trăm ngàn con cũng không đủ lấp đầy bụng gấu, Lộ Bạch thật sự không hiểu vì sao gấu lại thích ăn kiến như thế?

Nhiệt độ trong hẻm núi hạ nhanh hơn so với đồng bằng, chưa đến 4 giờ chiều mà gió lạnh đã thổi ào ào. Đoán chừng trước khi mặt trời lặn có thể đuổi kịp đàn cừu, nhân viên cứu hộ nghĩ ngày hôm qua khán giả đều thấy cậu cứu con cừu non rồi, chắc cũng lo lắng cho cuộc sống sau này của nó, liệu có nên chia sẻ với họ không nhỉ?

Lộ Bạch nghĩ là làm, thế là bất thình lình mở livestream vào thời điểm 4 giờ chiều khá là khó xử này. Mọi người luôn theo dõi kênh lậm tức tràn vào, nhận thấy khung cảnh đã không còn là bên cạnh nguồn nước nữa, mà trông như ở trong hẻm núi hơi thiếu ánh sáng! Nhân viên cứu hộ lại đi đâu thế! Những người xem buổi livestream hôm qua cứ nhớ mãi không quên, rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với đội ngũ kỳ lạ này, hoặc nói trắng ra là bọn họ muốn biết con cừu non có bị gấu ăn thịt mất không.

Là một trong những khán giả tò mò, hôm nay Chasel đã đăng nhập rất nhiều lần, không phải vì quan tâm đến sống chết của cừu non, hắn muốn được thấy nhân viên cứu hộ, chỉ vậy mà thôi. Chuyện xấu hổ ngày hôm qua đã cho hắn một cú sốc rất lớn, vì ngài Thái tử thực sự rất là sĩ diện, cho nên hắn đã bí mật cho người đi thăm dò xem có ai dám bàn tán về mình không, để xem là những ai, có thể dạy dỗ một trận thì càng tốt.

Hiện giờ chưa có tin phản hồi, nhưng hắn lại nghe ngóng được việc Oliver bị thương phải xuất ngũ, ca mổ của Công tước Totle thì thành công ngoài mong đợi. Bệ hạ rất đau đầu vì chuyện của tập đoàn quân, có thể tưởng tượng được là sau khi Oliver rời khỏi, giao tập đoàn quân cho ai cũng thấy không thích hợp. Samuel hiện giờ đang tạm nắm quyền quản lý Thân vệ quân, còn Adonis tuy sẽ nhanh chóng trở về. Trong lúc bất đắc dĩ, bệ hạ đưa ra đề nghị để Thái tử chấp chưởng.

Điều này rất khó hiểu, vì Oliver chỉ bị thương ở chân, chưa đến mức độ phải xuất ngũ, dù rằng giai đoạn 10 năm trước khi đến tuổi 30 của họ là thời kỳ hoàng kim, sau đó thì khả năng chiến đấu sẽ bắt đầu giảm dần, nhưng nếu anh ta chịu chữa trị thì vẫn có thể dẫn quân thêm vài năm. Thực ra đã có vấn đề gì? Có lẽ phải gặp chính Oliver mới có được câu trả lời.

Ngài Thái tử vừa xem xét những việc xảy ra ở Đế quốc trong ba tháng qua, vừa quan sát nhân viên cứu hộ.

Mở livestream lên rồi, Lộ Bạch mới gỡ kính ra: “Sáng nay chúng tôi đưa cừu non đi tìm đàn, bây giờ đang ở dưới một hẻm núi, khoảng lúc mặt trời lặn là đuổi kịp đàn cừu…” Cậu vừa nói vừa thò đầu ra ngoài, nhìn về phía mấy cục lông xù đằng sau, đồng thời cho khán giả được chứng kiến một khung cảnh rất hiền hòa: “Rất thần kỳ đúng không, cừu non và nhóm Then Cửa ở chung với nhau trong hòa bình đấy.”

Lời nói của cậu làm bình luận bùng nổ: Đâu chỉ là thần kỳ! Đây đúng là kỳ tích của thế giới tự nhiên, a a a, tôi không tin vào mắt mình.

Bình luận: Tôi không tin con cừu này là loại cừu ăn cỏ, nó chắc chắn là động vật ăn thịt biến dị!

Bình luận: Cừu này quá lợi hại rồi, nhân viên cứu hộ lại lừa chúng ta nuôi cừu!

Khi cừu ở trong đàn của nó, người ta sẽ không thấy nó có gì đặc biệt, nhưng khi thấy một con cừu trắng như tuyết đi giữa đội thú dữ, nó sẽ trở thành đứa nổi bật nhất trong rừng! Không phục ai khác ngoài cừu non!

Nhưng vừa rồi nhân viên cứu hộ cũng có nói là sắp đuổi kịp đàn cừu, khi ấy con cừu non này sẽ phải trở về với đồng loại, cũng có nghĩa là đội ngũ lạ lùng này phải giải tán. Khán giả bỗng nhiên thấy rất đáng tiếc, sao lại không muôi thêm vài ngày nhỉ?

Đến hoàng hôn, họ đã thấy được đàn cừu đang thong thả gặm cỏ trên sườn núi, cố gắng đến giây phút cuối cùng để lấp đầy bụng. Sau khi mặt trời lặn, chúng sẽ phải đi tìm một nơi trú ẩn an toàn, co lại với nhau để qua đêm, có vậy mới chống lại bọn thú dữ tấn công được.

Nhân viên cứu hộ trẻ tuổi dẫn theo mãnh thú rất cẩn thận không gây hoang mang cho đàn cừu, cậu dừng xe ở khá xa.

“Trứng Đen, mày và Then Cửa ở đây chờ tao, đừng có đi theo.” Lộ Bạch lên tiếng làm khó bọn chúng.

Trên người cừu có lớp lông rất dày, vốn không nằm trên thực đơn của báo đen. Cừu chính là sự tồn tại đặc biệt, dùng lông của mình để chống lại thú dữ. Lộ Bạch vẫn không quên cảnh có sư tử cắn lông cừu, nhưng cừu vẫn thong thả gặm cỏ của nó.

Được nhân viên cứu hộ dặn dò, gấu và báo đứng yên tại chỗ nhìn theo, hai cặp tai vừa đen vừa tròn rung rung trong gió, như thể đang nghĩ: nhân viên cứu hộ ôm cừu non đi đâu đây?

“Be ~” Đàn cừu ở đằng xa khá cảnh giác, cất tiếng thông báo cho đồng loại là có nguy hiểm tới gần.

Cừu non trong lòng Lộ Bạch nghe thấy tiếng đồng loại, cũng lập tức cất giọng kêu: “Be… be…”. Nhưng có lẽ mẹ nó chính là con đã chết, trong đàn này không còn người thân của nó. Nếu may mắn, cừu non sẽ gặp được một con cừu mẹ đang còn sữa nhưng đã mất con non chịu nhận nuôi nó, vậy thì tỷ lệ nó sống sót đến khi lớn sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhân viên cứu hộ hy vọng cừu non sẽ tìm được mẹ nuôi của nó, thế là cậu thả nó ở cạnh đàn.

“Be ~” Dù đã rời đàn hai ngày một đêm, nhưng trí nhớ của cừu rất tốt, nó còn chưa quên cuộc sống bầy đàn trước kia. Cừu non vừa kêu thì cả đàn cũng kêu theo, tiếng be be ngân nga, ồn ào hết sức.

“Đi đi, bé cừu.” Lộ Bạch vỗ lưng nó, cổ vũ nó trở về đàn.

Cừu non cất vó chạy về trước, bóng dáng vui sướиɠ của nó khiến đám đông đang tập trung xem livestream muốn tan chảy. Tóm lại là cừu rất đáng yêu mà.

Trái tim Lộ Bạch cũng muốn tan ra, cậu hy vọng cừu non có thể tìm được một con mẹ đồng ý nhận nó, rồi bình yên lớn lên, sau này mọc thêm nhiều lông thì sẽ không rơi vào miệng thú dữ nữa. Nhân viên cứu hộ vỗ tay, đứng trên sườn núi chống hông nhìn quanh một lúc rồi quay người bỏ đi: “Bé cừu đã về rồi, nó theo đàn của mình vẫn tốt hơn theo chúng tôi.”

Nghe giọng điệu của cậu, khán giả đều biết cậu rất luyến tiếc, nhưng cũng vô cùng lý trí. Trong rừng, gặp nhau rồi chia tay là chuyện thường tình. Những nhân viên cứu hộ thật ra thường đóng vai trò người quan sát trong thế giới của động vật mà thôi.

Trong khu bình luận không thiếu gì người thông minh, viết rằng: “Ai nói nhân viên cứu hộ rất sướиɠ? Đúng là ngu xuẩn.” Công việc này rõ ràng là cần có tố chất tâm lý rất vững vàng mới được. Cả thể chất và tinh thần đều không thể thiếu, đứng tưởng nhân viên cứu hộ cười thế thôi, chứ không chừng cậu thật lòng muốn nuôi cừu đấy!

Bình luận: Lộ Bạch đừng đau lòng, cậu còn một con báo một con gấu để ôm mà! Người thê thảm chính là khán giả bọn họ, cả đời này cũng đừng mong chạm đến báo hay gấu.

Lộ Bạch thật ra cũng không nghĩ đến chuyện nuôi cừu, đưa nó về đàn rồi, cậu thấy rất vui mừng. Trở về bên xe địa hình, cậu xoa xoa hai cục lông nghe lời một lúc, nói: “Đi thôi, chúng ta tìm đâu đó để săn mồi.” Từ sáng sớm đến bây giờ, chúng đã không được ăn một thời gian dài rồi, lúc này hẳn đã đói meo.

Mỗi ngày luôn sẽ có con mồi mất mạng dưới hàm răng sắc nhọn của báo đen và gấu, nhưng điều này không cản trở Lộ Bạch thấy vui vì cứu được một con cừu. Cậu nghĩ rất thoáng.

Họ đến một khoảng đất khá rộng, xung quanh đã tối đen hết cả, cảm giác lạnh lẽo âm u chưa từng thấy, đủ khiến người ta sợ hãi đến tê hết cả da đầu. Gió thổi qua, đằng xa có ánh lửa lập lòe sáng màu xanh lam. Đoán chừng đó là xác động vật còn sót lại, phân hủy trên đất tạo thành ma trơi mà người ta thường nói.

Lộ Bạch nhìn thấy rồi, giới thiệu bằng giọng rất bình tĩnh: “Mọi người nhìn thấy ánh lửa màu xanh lam không?” Cậu vừa nói vừa mở cửa xuống xe. Giữa hẻm núi sâu, âm thanh phát ra xa xăm không chân thực, càng tăng thêm phần quỷ dị cho khung cảnh trước mặt.

Bình luận: Thấy từ lâu rồi! Ngồi ở nhà xem mà còn thấy da gà nổi hết lên, sao nhân viên cứu hộ không sợ chứ?!

Khán giả ngồi ở nhà lo lắng cho Lộ Bạch, còn người quen biết Lộ Bạch thì tâm tình thật phức tạp, muốn làm gì đó cho cậu… nhưng lại phát hiện mình không giúp gì được cả.

“Cái đó là lửa lân tinh, xác chết phân hủy rồi tạo thành phốt pho bốc cháy, nó có độc, mọi người có gặp cũng đừng đến gần.” Lộ Bạch vừa nói vừa sờ tai báo đen. Cục lông này lặng lẽ đến bên Lộ Bạch, cùng cậu nhìn những đốm lửa đằng xa.

“Đi đi, tao và Then Cửa ở đây chờ mày.” Nhìn một lúc, Lộ Bạch vỗ vỗ báo đen.

Báo đen cắn nhẹ ngón tay của cậu, sau đó nhảy vọt lên sườn núi cạnh đó, thân hình màu đen nhanh chóng biến mất.

Gấu không nhìn thấy rõ, cách xa 2 mét đã không phân biệt được ai với ai. Nó không thấy được đồ vật ở xa, nhưng khứu giác có thể nhận ra những mùi rất nhạt trong không khí. Nếu như phán đoán được nguy hiểm, nó sẽ không tiến đến gần, đương nhiên cũng sẽ không để Lộ Bạch đi.

Con gấu nặng đến 200 kilogram ngồi phịch xuống trước mặt Lộ Bạch, bắt đầu gãi chân ngang ngược.

Biết nó đói, nhân viên cứu hộ lấy ra món đồ ăn vặt chứa nhiều chất xơ có vị ngọt, gọi tắt là bánh bắp phiên bản vũ trụ: “Then Cửa ăn đi.”

Gấu đã có bánh bắp là lên tinh thần, ăn vui vẻ, sau đó quên luôn việc Lộ Bạch đang làm! Nếu báo đen là con người, chắc nó sẽ bị đồng đội như thế này chọc tức chết. Cũng may là báo đen không biết, chứ nếu không thì chắc nó cắt luôn bữa tối của gấu mất.

Lộ Bạch nhặt một cành cây khô đi đào một cái hố để nhóm lửa, hôm nay cậu muốn ăn chay, thế nên lấy một nắm gạo cho vào nồi bằng thép không gỉ để nấu, nguyên liệu và nước đều đã có sẵn. Gác nồi lên bếp, điều chỉnh ngọn lửa, xong đâu đấy, cậu vừa ngồi sưởi vừa yên tâm chờ báo đen về.

Trong thời gian này, Lộ Bạch thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn sườn núi và dốc núi xung quanh, thấy được một vài đôi mắt đang phát sáng. Có thể là cáo, cũng có thể là sói, hoặc là loài động vật ăn thịt nào khác.

Củi cháy lách tách, Then Cửa thì gặm bánh răng rắc, trong hoàn cảnh này, chỉ có khu bình luận là sợ hãi.

Bình luận: Mấy đôi mắt đó, mọi người nhìn thấy không?!

Đôi mắt nào cũng xanh lè, bọn họ thật sự đã thấy rồi.

Bình luận: Đừng sợ, nhân viên cứu hộ có gấu bên cạnh, mấy con thú hoang đó mà tới là chỉ có chết.

Bình luận: Bọn chúng mà dám xuống thì coi như tặng cơm cho gấu!

Dưới ánh lửa, nhân viên cứu hộ trông rất nhỏ bé, khiến cho đám đàn ông cao to cường tráng đang xem livestream lo lắng khôn cùng.

Ngay cả Samuel khi nhìn thấy những đôi mắt như hổ rình mồi kia cũng không kìm được, nhấc máy gọi ngay cho Lộ Bạch.

Sếp gọi, Lộ Bạch nghe máy trong tích tắc! Sau khi nhận cuộc gọi rồi cậu mới sực nhớ ra mình còn đang livestream, không biết có cần phải tắt đi không nữa.

Samuel: “Lộ Bạch?”

“À vâng… Chào ngài, tôi đang livestream, xin hỏi ngài có chỉ thị gì không?” Lộ Bạch trả lời hết sức kín đáo.

“…” Đúng là có chỉ thị, Samuel nói bằng giọng bình thản: “Ừ, địa điểm qua đêm của cậu không đúng quy định, lần sau nhớ chú ý.”

Lộ Bạch thắc mắc: “Tại sao?”

Bình luận: Đúng vậy, tại sao? Không không, cái này không quan trọng, a a a, cái giọng này thật hay, tôi đồng ý chi 3000 đồng tiền vũ trụ mua thông tin của người này! Ngay lập tức!!

“Vì khung cảnh này quá đáng sợ, không đúng với quy định livestream.”

Bình luận: Á chết tôi rồi! Hay muốn xỉu! Tôi đồng ý chi 5000!

“Là người quản lý Khu bảo tồn, tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho cậu.” Nơi mà nhân viên cứu hộ ngủ lại tối nay thật là khó chấp nhận mà.

Khu bình luận: Hả… người quản lý?



Lời tác giả:

Khu bình luận: Ai cho các ngươi lá gan để mơ tưởng đến Thân vương Đế quốc? Lương Tịnh Như à?