Tề Vũ Hiên vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi muốn danh phận gì?”
“Thật ra ta muốn làm nam nhân của Bình Tây tướng quân, đáng tiếc ngươi nhất định không đồng ý.” Từ Tử Du nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi nói cái gì đó?” Tề Vũ Hiên không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì.
“Ta muốn làm Bình Tây tướng quân phu nhân là tốt rồi.” Từ Tử Du vội vã nói, đồng thời còn cố sức nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đáng yêu.
Tề Vũ Hiên không hiểu sao muốn cười, nhưng y vẫn xụ ra, vẻ mặt lãnh đạm: “Ngươi nghĩ, ngươi thích hợp sao?”
“Ta không thích hợp thì còn ai thích hợp? Chúng ta đều như vậy như vậy rồi, lẽ nào Vũ Hiên ngươi thực sự bạt điểu vô tình, dùng xong là vứt?” Từ Tử Du vẻ mặt thâm cừu đại hận.
Tề Vũ Hiên: …
Dùng sức vuốt mặt một cái, Tề Vũ Hiên nghĩ, muốn nói chuyện với Từ Tử Du, đầu tiên bản thân phải có da mặt dày độ đâm trăm phát cũng không thủng đã…
“Vũ Hiên… Ngươi thực sự lãnh khốc vô tình cố tình gây sự như thế sao? Ngươi sao có thể nhẫn tâm đối xử với ta như vậy…” Từ Tử Du che mặt giả khóc, lâu lâu còn liếc qua khe hở nhìn lén Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên rất đau đầu, đối với một tên giả ngây giả dại, có lợi ngu gì mà không chiếm như thế, y thực sự không biết nên sử xự ra sao nữa. Nếu đây là địch nhân, hắn mà như vậy ấy hả, Tề Vũ Hiên sớm đã tiêu diệt hắn đến cặn bã cũng không còn. Còn là người yêu, Tề Vũ Hiên có rất khó quên hai ngày trước chính mình chịu thiệt ra sao.
Đừng tưởng rằng y trúng xuân dược thì không biết gì sất, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm đó đều khắc rõ như in trong đầu y. Nói có phần khoa trương thì quả thực thật giống như y có thể đóng vai bên thứ ba, chứng kiến chuyện xảy ra giữa bọn họ từ đầu đến cuối.
Đừng xem Từ Tử Du giả lả pha trò, chơi xấu không kiêng nể gì như bây giờ, thế nhưng buổi tối ngày đó cái loại tính công kích mạnh mẽ mà Từ Tử Du biểu hiện ra ngoài, khiến Tề Vũ Hiên cũng nhịn không được kinh hãi.
Tiếng thở dốc cực nóng, va chạm hung mãnh, lời lẽ ôn nhu —— dừng lại! Không thể tiếp tục nghĩ nữa!
Tề Vũ Hiên đen mặt, hung hăng trừng Từ Tử Du, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cứ đến tối ngủ là y lại nghe thấy mùi dược hương nhàn nhạt quanh người Từ Tử Du. Cái đêm hai người kịch liệt dây dưa cùng nhau, mồ hôi ướt đẫm trên người đối phương khiến mùi dược hương càng tỏa ra nồng nặc.
Mỗi tối ngửi thấy mùi hương đó đều khiến y đáy lòng khô nóng, nó dường như cứ luôn nhắc nhở chuyện xảy ra ngày hôm đó, chỉ cần ngửi được mùi, cảnh tượng tức khắc hiện rõ mồn một trong đầu, quả thực khiến người ta không thể chịu đựng được.
( túi thơm nằm ở dưới giường tỏ vẻ công lao của mình không thể không nhắc tới… _(:з” ∠)_)
“Từ Tử Du!” Tề Vũ Hiên thẹn quá thành giận, rầm một tiếng đập tay lên bàn trà nhỏ bên cạnh.
Bàn trà theo thanh âm mà nát vụn, lạch cạch rơi đầy đất…
Trong doanh trướng yên lặng đến dọa người, Tề Vũ Hiên cũng bị hành vi của bản thân làm hoảng sợ, y mím môi, khóe miệng kéo thành một đường thẳng tắp. Y không dám nhìn Từ Tử Du, rất sợ sẽ thấy sự sợ hãi quen thuộc trong mắt đối phương.
“Vũ Hiên… Ngươi đừng nóng giận, khụ khụ, cho dù không có danh phận ta cũng không ngại.” Từ Tử Du vẻ mặt lo lắng đi tới, khẽ vuốt ngực Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên trong lòng có chút buồn bực, y ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt Từ Tử Du: “Ngươi không sợ ta?”
“Vì sao ta phải sợ ngươi?” Từ Tử Du vẻ mặt vô cùng kinh ngạc hỏi.
Tề Vũ Hiên chăm chú nhìn Từ Tử Du, ánh mắt đối phương trong suốt sạch sẽ, không chút mịt mờ, y lúc này mới thở phào một hơi, trong lòng căng thẳng mới thả lỏng xuống.”Ta vừa đập nát chiếc bàn trà.”
“Ta thấy được.” Từ Tử Du gật đầu, sau đó mặt lộ vẻ sầu lo: “Lẽ nào ngươi bị thương?”
Tề Vũ Hiên nghẹn họng: “Không có.”
“Không có là tốt rồi.” Từ Tử Du vỗ vỗ ngực: “Vũ Hiên lần sau đừng tức giận như vậy, nếu như ngươi thực sự không muốn cho ta danh phận… Ta… Ta cũng có thể chấp nhận.” Từ Tử Du nét mặt ảm đạm, nhẹ nhàng nghiêng người, chừa cho Tề Vũ Hiên một sườn mặt nghiêng bốn mươi lăm độ tuyệt hảo.
Tề Vũ Hiên vẻ mặt có chút do dự, biết rõ người trước mắt đang diễn kịch, cố ý giành lấy sự đồng tình của mình, thế nhưng bảo y cứ thế thờ ơ, y thực sự làm không được.
Từ Tử Du cẩn thận dùng khóe mắt rình coi Tề Vũ Hiên, vẻ do dự của đối phương lọt vào mắt hắn, khiến hắn không khỏi liều quyết tâm, quyết định xuất luôn chiêu cuối cùng.
Hắn dùng ống tay áo đã ngâm qua nước ớt xoa xoa khóe mắt, thành công tràn ra mấy hột nước mắt thiệt bự, bi bi thiết thiết nói: “Vũ Hiên, ta đều đã thất thân cho ngươi, ngươi sao nhẫn tâm… Nếu như ngươi thực sự không thích ta, không bằng… không bằng để ta đi chết cho rồi.”
Tề Vũ Hiên đầu đầy hắc tuyến, y nhìn Từ Tử Du diễn kịch trước mắt mình, trong lòng có loại cảm giác lực bất tòng tâm. Người này da mặt quá dày, thế nhưng bọn họ lại có quan hệ đặc biệt, y hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu như hắn mang cái vẻ mặt như thế đi tìm Ngô Đoan, Ngô Đoan tuyệt đối sẽ cầm đầu nguyên đám phó tướng cùng đến khinh bỉ chính mình.
Quả nhiên là người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Tề Vũ Hiên có cảm giác dở khóc dở cười, mỗi lần đối mặt Từ Tử Du, cuối cùng dường như luôn là bản thân nhường bước để kết thúc. Dù cho biết rõ đối phương là đang ngụy trang, thế nhưng Từ Tử Du lại luôn dùng cái trình độ diễn kịch vừa đúng có thể bị vạch trần, khiến cho có muốn nổi giận với hắn cũng giận không được.
Dùng sức xoa xoa thái dương, Tề Vũ Hiên trong lòng mâu thuẫn vạn phần. Có thể xác định là y không ghét Từ Tử Du, nhưng suốt đời cùng hắn? Cảm tình của y có vẻ còn chưa sâu đến mức đó.
“Vũ Hiên…” Thanh âm mềm mại của Từ Tử Du vang lên ngay bên tai, Tề Vũ Hiên vừa nhấc đầu, đôi môi hai người trùng hợp dán lên nhau.
Từ Tử Du trừng lớn mắt, hắn thề lúc này quả thật là trùng hợp, không liên quan gì đến hắn hết, cơ mà —— lãng phí không phải tính cách của hắn. Hắn lập tức chuyển ngay sang ánh mắt tràn đầy ái ý, ôn nhu nhìn đối phương.
Tề Vũ Hiên nhất thời bị ánh mắt kia mê hoặc, mơ mơ màng màng hôn lấy Từ Tử Du.
Từ Tử Du thả lỏng thân thể, kiềm nén ham muốn muốn nắm quyền chủ động trong tay, khẽ khàng hé môi, cám dỗ Tề Vũ Hiên tiến vào trong.
Tề Vũ Hiên ngậm mυ"ŧ cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng đem đầu lưỡi mình tham nhập vào. Ham muốn chinh phục của nam nhân trong nháy mắt này bùng nổ, y ôm sát thân thể mềm mại trong lòng, kịch liệt hôn môi đối phương.
Đến khi Tề Vũ Hiên bừng tỉnh khỏi cái hôn nồng nhiệt này, đập ngay vào mắt là vẻ mặt mê đắm của Từ Tử Du vẻ, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt quyến rũ nhìn chính mình.
Bất đắc dĩ trong lòng thở dài, Tề Vũ Hiên biết, lúc này y bất kể thế nào cũng không mặt mũi cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Dù cho biết rõ nụ hôn ban nãy có phần là do Từ Tử Du cố ý dụ dỗ, thế nhưng cuối cùng vẫn là do bản thân không kiềm chế được, cũng chẳng trách người khác.
Nhìn thấy ánh mắt Tề Vũ Hiên hiện ra sự quyết đoán, Từ Tử Du ở trong lòng khoa tay múa chân ra hiệu “YEAH~” nhưng trên mặt vẫn bày ra cái vẻ bị hôn đến say mê.
Tề Vũ Hiên nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Được rồi, khỏi giả bộ, rốt cuộc là bản tướng quân không cưỡng được mê hoặc.”
Từ Tử Du lập tức vẻ mặt ngượng ngùng ngồi trở lại trên ghế, bày ra dáng vẻ cô vợ nhỏ.