Chương 22

Phản xạ ra tay một phát, đẩy đối phương ra ngoài, Tề Vũ Hiên xấu hổ xoay mặt đi, chỉ chừa cho Từ Tử Du một cái vành tai đỏ bừng.

‘Phịch’ một tiếng, Từ Tử Du bị đẩy xuống giường té trên mặt đất, đau đến nhe răng nhếch miệng. Hắn bĩu bĩu môi, xoa xoa mông đứng lên, lại chui vào trong chăn, nhưng mà lúc này đây, hắn rất thông minh ôm chầm lấy đùi Tề Vũ Hiên, nói cái gì cũng không chịu buông lỏng ra.

“Vũ Hiên, ngươi đây là muốn bội tình bạc nghĩa sao…” Từ Tử Du ai uyển bi thiết hỏi.

Tề Vũ Hiên yên lặng một chút, nghe cái giọng điệu này, kẻ không biết, còn tưởng rằng ngày hôm qua là y đem Từ đại phu thế nào rồi…

Xốc chăn đứng lên, bộ vị bí ẩn phía sau truyền đến cảm giác trướng đau khiến y xanh cả mặt, y hung hăng trừng mắt Từ Tử Du, lại bị hành vi che mặt giả khóc của đối phương khiến cho dở khóc dở cười.

“Vũ ~~~ Hiên ~~~, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!” Từ Tử Du từ phía sau ôm lấy thắt lưng Tề Vũ Hiên, đối phương tránh cũng không tránh được đành mặc kệ hắn.

Tề Vũ Hiên bị cái giọng điệu lưu manh này của Từ Tử Du chọc tức đến muốn cười, y nguy hiểm nheo mắt, trầm giọng nói: “Từ đại phu…”

“Gọi Tử Du.” Từ Tử Du kiên trì.

Tề Vũ Hiên cứng ngắc một chốc, cứ thấy cái xưng hô Tử Du này có chút thân mật, thường ngày gọi còn có thể nói là quan hệ bằng hữu, thế nhưng xảy ra cái chuyện ngày hôm qua mà còn tiếp tục gọi —— cứ thể như muốn dây dưa không rõ với đối phương ấy.

“Chuyện ngày hôm qua…”

Không đợi Tề Vũ Hiên nói xong, Từ Tử Du vội vã ngắt lời y: “Chuyện ngày hôm qua là Vũ Hiên dùng sức mạnh với ta trước! Cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”

Tề Vũ Hiên trầm mặc, y có ký ức của ngày hôm qua, rất rõ ràng nhớ kỹ ban đầu y đích thật là muốn dùng sức mạnh với Từ Tử Du, chỉ là kết quả sau đó…

Cúi đầu nhìn dấu hôn trên người, ngay cả bên trong đùi cũng không buông tha, Tề Vũ Hiên yên lặng ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Từ Tử Du, dùng đường nhìn khiển trách hắn: “Sau lại là ngươi đối ta…”

“Ta đây nguyện ý chịu trách nhiệm với ngươi!” Từ Tử Du lần thứ hai ngắt lời y, thuận thế quỳ gối trên giường, chôn mặt trong lòng Tề Vũ Hiên.

Không hiểu rất muốn một cước dẫm lên mặt Từ Tử Du – Tề đại tướng quân: …

“Vũ Hiên, lẽ nào ngươi thực sự lãnh khốc vô tình không hiểu lý lẽ như thế sao?” Từ Tử Du xoa xoa nước mắt không tồn tại trên khóe mắt, bi bi thiết thiết chất vấn.

Tề Vũ Hiên yên lặng mặc áo, yên lặng mặc quần, mắt thấy đối phương sẽ yên lặng cài luôn đai lưng , Từ Tử Du thực sự nhìn không được, xốc lên chăn che nửa thân dưới của hắn, chỉ vào thắt lưng mình, ngữ điệu trầm thống nói: “Nhìn tội chứng của ngươi!”

Đường nhìn của Tề Vũ Hiên vừa chạm đến vết xanh tím nơi thắt lưng hắn, khẽ dừng một chút, sau đó mãnh liệt xoay đầu.

“Ngươi dám nói đây không phải là do ngươi ngày hôm qua lúc sảng khoái kẹp ra sao!” Từ Tử Du vẻ mặt bi phẫn chỉ trích.

Tề Vũ Hiên trầm mặc không nói.

Từ Tử Du tiếp tục nói: “Vũ Hiên ngươi thực sự là quá đáng! Ngươi… Ngươi đây là bội tình bạc nghĩa! Chỉ dùng qua là vứt! Là bạt điểu vô tình!”

[bạt: rút, điểu: ‘trym’ =)), nói chung ý trên mặt chữ =)), là’rút trym vô tình’, mần tình xong thì hết tình hết nghĩa, tương tự như ‘qua sông đoạn cầu’, để thẳng ra thì quá 3 trấm, dùng thành ngữ thay thế thì hết ‘hay’, nên là t cứ để thế vậy =))]

“Cái gì?” Ngô Đoan vừa đi vào doanh trướng vẻ mặt khϊếp sợ nhìn hai người. Chuẩn xác mà nói, là nhìn Tề Vũ Hiên.

Từ Tử Du nhanh chóng cuộn chăn lại, hắn thì rất thích ý dùng lỏa thể để mê hoặc Tiểu Hiên Hiên, nhưng mà những người khác ấy hả… thôi miễn đi. Hắn từ thân thể đến linh hồn đều là thuộc về Tiểu Hiên Hiên, nào đâu có dễ để cho người khác nhìn!

Bởi Từ Tử Du động tác quá nhanh, Ngô Đoan còn bị vây trong trạng thái khϊếp sợ, chờ hắn hoàn hồn, thấy chính là vẻ mặt nghiêm túc đứng bên giường Tề Vũ Hiên cùng với dùng chăn cuộn mình thành một con nhộng Từ đại phu…

“Đây là… !” Ngô Đoan dùng ngón tay run rẩy chỉ vào vẻ mặt có phần ngượng ngùng Từ đại phu. Hắn nghĩ Từ đại phu cũng không tệ lắm, cũng coi như hợp với Vũ Hiên, thế nhưng hắn không nghĩ tới Vũ Hiên lại ra tay nhanh như vậy?

Chờ một chút… Vừa rồi Từ đại phu nói bạt điểu vô tình gì đó chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Vũ Hiên ăn xong không nhận? ?

Ngô Đoan giận tái mặt, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Tề Vũ Hiên, hắn là hảo hữu của Tề Vũ Hiên quả không sai, nhưng phát sinh chuyện như vậy hắn tuyệt không đứng về phía y!

Tề Vũ Hiên sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Từ Tử Du, nơi bí ẩn truyền đến cảm giác ngứa rát không thời khắc nào không nhắc nhở y ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, hôm nay còn phải đối mặt hảo hữu chỉ trích, tâm tình của y quả thực hỏng bét đến cùng cực.

Tề Vũ Hiên bề ngoài tương đối hung hãn, cái vẻ mặt âm trầm kia càng khiến y trở nên có phần đáng sợ. Y dùng một loại ánh mắt cực kỳ hung ác tàn nhẫn trừng Từ Tử Du, Ngô Đoan thấy tình cảnh như vậy đương nhiên liền nghĩ tới đối phương đang đe dọa tiểu Từ đại phu.

Ngô Đoan nhất thời nhíu nhíu mày, trong ấn tượng của hắn hảo hữu của mình không giống như là loại người… khụ khụ, loại người bạt điểu vô tình. →. →, nếu như y không thích tiểu Từ đại phu, kiên quyết sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với đối phương.

Lẽ nào…

Hắn dời ánh mắt nghi hoặc sang hướng Từ Tử Du, đành chịu, ngày hôm qua cho tướng quân uống thuốc chính là hắn, ở lại trông nom tướng quân cũng là hắn, nếu như thực sự có người làm gì với tướng quân, tất nhiên là Từ Tử Du không thể nghi ngờ.

Phát giác Ngô Đoan dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát mình, Từ Tử Du nhất thời trong lòng hô to không ổn.

Ngô Đoan không phải là người dễ dàng bị lừa gạt, hắn cắn cắn môi, bày ra một bộ vô cùng uất ức: “Ngày hôm qua… Các ngươi đi rồi, ta trông coi tướng quân, thân thể tướng quân bỗng nóng lên, còn phát ra tiếng rêи ɾỉ, ta muốn kiểm tra tình trạng của tướng quân, tướng quân lại đột nhiên kéo ta lên giường, sau đó xé y phục của mình, sau đó… lại xé nát y phục của ta… Sau lại… Sau lại…”

Từ Tử Du không nói tiếp sau lại thế nào, nhưng mà hai gò má đỏ ửng của hắn cùng với ánh mắt không ngừng trộm liếc phía Tề Vũ Hiên đã kể chuyện xảy ra sau đó rất rõ ràng.

Ngô Đoan lại quay đầu nhìn Tề Vũ Hiên, đối phương không phản bác, vậy điều này cũng chứng minh Từ đại phu chưa nói dối.

Tề Vũ Hiên trong lòng rất oan ức, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tòng quân y thấy oan ức như thế.

Từ Tử Du nói đều là lời thật, nhưng không hoàn chỉnh. Ban đầu đích thật là y mất đi lý trí, chủ động xé nát y vật của đối phương, nhưng chuyện xảy ra sau đó căn bản là hoàn toàn trái ngược được chứ! Hiện tại mông y còn ẩn ẩn đau, thắt lưng cũng rất mỏi đây này, nhưng khiến y nói chuyện bị mình người ‘làm’ cho Ngô Đoan nghe… Đánh chết y y cũng làm không được! ! !

Ngô Đoan nghĩ lầm rằng đã hiểu rõ chân tướng sự việc, lập tức ý thức được tình huống Tề Vũ Hiên ngày hôm qua rất không bình thường. Dựa theo những gì tiểu Từ đại phu nói, có phần giống như là bị trúng xuân dược, mà nếu quả thật dược là tiểu Từ đại phu hạ, hắn chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói ra.

Trong đầu suy tư một chút, Ngô Đoan nghĩ chuyện này rất khó giải quyết, mặc kệ dược là ai hạ, đầu tiên có thể khẳng định, hẳn sẽ không là ngoại tộc. Dù sao ngoại tộc hận Tề Vũ Hiên hận muốn chết, nếu như có cơ hội cho hạ dược y, chắc chắn sẽ hạ độc dược mà không phải cái thứ xuân dược quỷ gì kia.

Thứ hai, trong chuyện này, tiểu Từ đại phu hẳn là vô tội, tuy rằng hắn thích tướng quân, nhưng hẳn là không ngốc đến nỗi đi hạ dược tướng quân. Loại chuyện này căn bản không cách nào che giấu được, chỉ cần điều tra một chút, rất nhanh là có thể tìm được thủ phạm hạ dược. Nếu như thật là tiểu Từ đại phu hạ dược, tướng quân tuyệt đối sẽ không tha thứ hắn.