Loan Tịch nói: “Hôm nay nhà thầy có chút chuyện, em có câu hỏi gì để mai hỏi nhé?”
Đối phương lắc đầu một cái, hơi nghi hoặc hỏi: “Thầy đã đọc thư chưa ạ?’
Loan Tịch bừng tỉnh, lại có chút không thể làm được gì hỏi: “Là em sao!”
Cậu chàng hot boy kia gật đầu, ngượng ngùng lại tự tin, dù dao cậu ta cũng là chàng trai chói sáng nhất khối.
Khí chất của cậu ta hoàn toàn không giống như Văn Phỉ, là một đứa trẻ tốt.
Lúc Văn Phỉ mười tám tuổi trên người mang đầy hơi thở quyết tâm của một thanh niên quý tộc giàu sang, bình dân có đau khổ của bình dân, mà quý tộc có áp lực của quý tộc. Dưới áp lực nặng nề kia, từ nhỏ Văn Phỉ đã luyện tập bắn súng vung đao, có một thân võ thuật cường tráng không giống các đứa trẻ khác, Văn Phỉ học những thứ đó là vì giữ mạng, cho dù bây giờ hắn đã không còn làm chuyện làm ăn kia, thế nhưng thỉnh thoảng Loan Tịch vẫn có thể cảm giác được sự mạnh mẽ lạnh lùng của người bên gối.
Anh cũng thật sự sợ Văn Phỉ sẽ tóm cậu nhóc này tới đánh cho một trận, sắp tới kì thi tốt nghiệp trung học rồi, không để học sinh phải chiụ bất cứ ảnh hưởng không tốt nào chính là trách nhiệm của một giáo viên.
Vì thế, anh kéo hot boy kia tới cửa sau, vội vã mà nói: “Đi đi đi, trước cứ đi ra ngoài rồi lại nói.”
Văn Phỉ cũng không phải ăn chay, lúc gần tới giờ tan học hắn đã yên lặng xuống xe, đổi tài xế lái xe, còn hắn thì sao, hắn đang ung dung ngồi xổm canh ở cửa sau chờ đợi vợ yêu xinh đẹp nhà mình chui vào lòng.
Hắn vẫn rất hiểu Loan Tịch đó nha.
Kết quả, hai bên cứ thế vừa khéo đυ.ng mặt nhau, Văn Phỉ từ phía xa đã thấy Loan Tịch đang kéo một cậu chàng hot boy cao cao đi về phía cửa sau, tên nhóc kia còn bày ra một khuôn mặt rõ là hạnh phúc theo sau lưng Loan Tịch.
Văn Phỉ cởi khoác, chỉ để lại một lớp áo sơ mi trắng dựa vào thân cây, híp lại mắt, nghĩ thầm vợ yêu không chịu đi ra từ cổng chính để lên xe cho hắn trở về vậy mà lại dắt theo một con chó con đi ra từ cửa sau?
Loan Tịch hoàn toàn không biết gì nhảy xuống, vừa khéo rơi vào trong l*иg ngực Văn Phỉ ở phía dưới đang giang hai cánh tay đón anh.
Loan Tịch lơ mơ bị chồng hôn một cái, tiếp theo sau chó con cũng nhảy xuống.
Văn Phỉ ôm Loan Tịch nhíu mày với chó con, trầm giọng nói: “Người bạn nhỏ, là cậu viết thư tình cho vợ tôi à?”
Trường hợp đi tới một con đường không có cách nào khống chế, Loan Tịch nhìn đoàn người còn chưa hiểu đang có chuyện gì ở chung quang, có một cô nàng học sinh vì muốn đi xem phim nên đã gọi sẵn taxi, vì thế Loan Tịch cứ như vậy nhét luôn cả chồng và nhóc con kia vào trong xe, tự mình ngồi vào chỗ ghế lái phụ, nói với tài xế: “Tới khu biệt thự Tân Hải.”
Bác tài cũng không biết hai tên ngồi đằng sau đang dùng ánh mắt gϊếŧ tới gϊếŧ lui như thế nào, chờ tới lúc ba người xuống xe trên mặt vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Viên Viên đang ở trong sân cùng em trai chơi với mèo con, Văn Phỉ đi tới bế Trùy Trùy vào phòng, Viên Viên ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn Loan Tịch, nói: “Ba ba, con cũng rút đây.”
Loan Tịch gật đầu, quay đầu lại nói với học sinh của mình: “Hà Lai, chắc là em có hiểu lầm gì rồi, thư kia… Thầy chưa đọc, là chồng của thầy đọc được, em cứ coi như mình chưa từng viết nó đi.”
Hà Lai nói xin lỗi giáo viên, cậu chàng không phải muốn cố ý phá hoại gia đình người khác.
Văn Phỉ đi ra ngoài, nhíu mày nhìn Hà Lai, hắn còn chưa kịp nói gì đã bị mỹ nhân nhà mình hôn lên miệng một cái.
Loan Tịch hơi đỏ mặt nắm tay Văn Phỉ, nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi, em đừng dọa sợ học sinh của anh.”
Một bụng lời nói của Văn Phỉ đều bị môi thơm của vợ chặn lại, sau khi nói xin lỗi Hà Lai rời đi, Loan Tịch thở dài nói với Văn Phỉ: “Em cũng thật là, em là trẻ con sao?”
Văn Phỉ: “. . .Em sợ các đồng nghiệp cảm thấy anh dễ ức hϊếp đấy chứ, em cũng sợ học sinh của anh có ý đồ bất chính với anh.”
Loan Tịch: “Sẽ không có đâu.”
“Nhưng mà khiến anh không có cảm giác an toàn. . . em cảm thấy đây là lỗi của em.” Văn Phỉ thật lòng nói: “Em cũng không biết phải làm sao. . .”
“Đã rất tốt rồi.” Loan Tịch đột nhiên cười lên: “Anh rất hạnh phúc.”
Lúc này Văn Phỉ mới phát hiện ra, hoá ra không chỉ có một mình Loan Tịch không có cảm giác an toàn, chính bản thân hắn cũng không có.
Có thể là ai khi rơi vào trong tình yêu cũng sẽ trở nên như vậy đi, đêm đó, để tỏ lòng mình đã không còn so đo với con chó nhỏ kia nữa, Văn Phỉ và Loan Tịch đã tiến hành một hồi nói chuyện ‘sâu’ sắc.
Sau khi xong xuôi, Loan Tịch ngoan ngoãn tựa vào l*иg ngực của hắn, đôi mắt đẹp mở to nhìn Văn Phỉ, nói: “Anh rất ít khi nói ra câu đó với em, nhưng hôm nay anh muốn nói.”
“Chồng anh thật lớn?” Văn Phỉ ôm Loan Tịch nói : ” Không cần đâu, chuyện này em biết mà.”
“…”
“Hả? Không phải câu này sao?”
“Được rồi, không nói nữa.” Loan Tịch cuốn chăn lại quay lưng với hắn: “Hết hứng nói rồi.”
“Em yêu anh, bảo bối.” Văn Phỉ ha hả cười, ôm luôn cả Loan Tịch và chăn: “Em yêu anh, Tịch Tịch ~ ”
Mặt Loan Tịch đỏ lên, dùng chăn che kín khuôn mặt đã đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Anh cũng yêu em.”
Văn Phỉ đã dùng di động quay lại, sau khi lưu lại còn cười ha ha nói: “Em có bằng chứng rồi nhé!”
Loan Tịch dở khóc dở cười nói: “Em hư quá đi.”
Văn Phỉ cười khẽ, hôn lên trán anh một cái: “Em yêu anh nhất, thầy ơi, nhất định còn yêu anh hơn anh yêu em nữa, anh cũng phải yêu em đó, phải rất yêu rất yêu em.”
Vào ngày kỷ niệm mười năm ngày cưới, lớp của Loan Tịch đoạt được giải ngôi sao thủ đô, anh cũng được chủ nhiệm khen ngợi.
Cả đám người cầm theo băng rôn đỏ rực viết chúc mừng Hà Lai thi đậu đại học X, Loan Tịch cười chụp ảnh chung với các bạn nhỏ, nói: “Các em vất vả rồi!”
“Thầy đã vất vả rồi!”
Bọn nhỏ đột nhiên cười rất lớn tiếng, Loan Tịch ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy trong đống băng rôn có một cái là do Văn Phỉ làm “Vô cùng chúc mừng giáo sư xuất sắc Loan Tịch và học sinh Văn Phỉ tốt nghiệp xuất sắc nhất đã kết hôn tròn mười năm “!
Loan Tịch cười cười, nghĩ thầm, sau khi kết hôn anh thật sự rất vui sướиɠ.
Mỗi ngày được ở bên Văn Phỉ anh đều rất vui vẻ.
Có lẽ, người đó ở trước mặt người hắn thích sẽ rất ấu trĩ, tính tình y như một đứa trẻ, chỉ sợ bảo vật của mình bị người khác cướp đi.
“Chúc thầy và người thường trăm năm hạnh phúc!” Một đám học sinh vừa tốt nghiệp hô to: “Thầy nhất định phải hạnh phúc nha!”
— toàn văn hoàn —-