Sau khi nhiệm vụ kết thúc, liên minh trực tiếp phê duyệt cho Lâm Kỳ cùng hệ thống nghỉ phép một tuần, hệ thống cực lực đề cử Lâm Kỳ làm dịch dụ kiềm chế cảm xúc, "Đi kiềm chế tình cảm lại, đừng cả ngày ở nhà khóc lóc, sau khi kết thúc, cậu sẽ không nghĩ đến Đỗ Thừa Ảnh nữa."
Lâm Kỳ bơ phờ nằm ở trên giường lăn, "Ngươi đi xem tổng nghệ đi."
"Cậu đang chọc cười tôi sao, nghỉ lễ còn chạy đi theo tổng nghệ," hệ thống khịt mũi coi thường nói, "Chỉ có trạch nam giống cậu mới có thể như vậy, tôi đi hẹn hò đây, tạm biệt."
Lâm Kỳ muốn hỏi hệ thống cũng hẹn hò à, sau đó lại nghĩ tới Đỗ Thừa Ảnh bồi y đi phiêu bạt giang hồ, liền lấy khăn giấy ra, bắt đầu nhỏ giọng khóc.
Y nhớ Đỗ Thừa Ảnh rất nhiều.
Có lẽ là bởi vì trước kia chưa từng có, hiện tại Lâm Kỳ mới biết được có người mình yêu cảm giác hành phúc như thế nào, ngay cả khóc cũng biến thành làm nũng, thật hạnh phúc.
Lâm Kỳ nằm nhoài trên trên giường không muốn làm gì, nhìn trần nhà màu trắng sạch sẽ, lại nhớ ngôi nhà tranh đổ nát y cùng Đỗ Thừa Ảnh tự tay xây dựng.
Bảy ngày sau, thời điểm hệ thống trở về nhìn thấy Lâm Kỳ người không ra người quỷ không ra quỷ sợ tới mức hít hà một hơi, "Đại ca, ngươi vẫn luôn nằm sao?"
Lâm Kỳ chết lặng nói: "Ừ."
Hệ thống: "... Ta cho ngươi ba phút đi kiềm chế cảm xúc lại."
Lâm Kỳ vẫn luôn ngoan ngoãn lúc này lại kiên quyết nói: "Ta không đi!"
Hệ thống: "..."
Nước mắt lại từ hốc mắt rơi xuống, Lâm Kỳ xoay người thành một đoàn, ô ô khóc ròng nói, "Ta không muốn quên hắn."
Hệ thống: "..." Bây giờ điều phối viên người này càng kém người kia.
Hệ thống không muốn làm cố vấn tình cảm, lãnh khốc nói, "Cậu không đi tôi cũng mặc kệ cậu, nhiệm vụ tiếp theo vẫn phải làm."
Lâm Kỳ sụt sịt, nhỏ giọng nói, "Ta làm."
Hệ thống: "Vậy là tốt rồi."
Lâm Kỳ đứng dậy, vuốt mái tóc rối bù, "Ta đi tắm rửa một cái."
Hệ thống: "...Đi thôi."
Tắm rửa xong sắc mặt Lâm Kỳ vẫn tái nhợt: "Đi thôi."
Hệ thống: "..." Thật là đi làm mà cứ như đi viếng mộ vậy.
Hệ thống không khách khí nói, "Cậu bây giờ rất giống chồng chết."
Lâm Kỳ vừa nghe lời này, vành mắt lại đỏ, quật cường nói, "Hắn không có chết, chúng ta chỉ là không sống trong cùng một thế giới."
Hệ thống lạnh nhạt nói, "Hoá ra cậu còn biết các cậu sống trong thế giới khác nhau."
Nghe hệ thống trào phúng xong, Lâm Kỳ vẫn không dao động, "Vậy thì sao, hắn yêu ta, ta cũng yêu hắn, ngược lại với yêu là quên đi, ta yêu hắn thì sẽ không quên hắn."
Hệ thống: "Dừng dừng dừng, đừng yêu tới yêu đi, tôi đau đầu, được, tùy cậu, làm nhiệm vụ được chưa?"
Lâm Kỳ: "Ta chưa nói không làm, vừa nãy ta kêu ngươi đi rồi, là ngươi muốn cãi nhau với ta."
Hệ thống "..." Mẹ kiếp, người mất chồng nói chuyện như thắt lưng buộc bụng.
Ở thế giới thứ hai, hệ thống để Lâm Kỳ tự mình lựa chọn, tránh cho Lâm Kỳ xúc động tiến vào thế giới như thiêu thân.
Lâm Kỳ quyết đoán lựa chọn thế giới của Mạnh Huy, bởi vì Mạnh Huy là một thẳng không thể thẳng hơn thẳng nam, y nhớ rõ thời điểm y chết Mạnh Huy còn đang đính hôn.
Y không muốn dành tình cảm cho bất kỳ người nào khác ngoài Đỗ Thừa Ảnh, thế giới này, y nhất định phải nắm chắc.
Hệ thống: "Được."
"Đó là tất cả?"
Tiền giấy lạnh lẽo đập vào mặt, Lâm Kỳ còn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc khi tiếp đất, hai hốc mắt đỏ hoe.
Đối diện là một thiếu niên tóc vàng mặt đầy mụn nhếch miệng cười, "Ai da, khóc sao?"
Lâm Kỳ ở thế giới này vẫn còn là học sinh, mặc một bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình màu trắng, kéo chặt dây đeo cặp sách trên vai, nhỏ giọng nói, "Không còn nữa, chỉ vậy thôi."
"Mẹ kiếp, mày mẹ nó đánh rắm* á?" Thiếu niên tóc vàng cũng chính là Cát Kiến Quân hướng mặt đất ' phi ' một tiếng phun ra một ngụm đàm, tầm mắt trên dưới đánh giá Lâm Kỳ gầy gò trước mặt, "Hôm nay thu học phí đi?"
*: Ở đây là ý kiểu nói dối bốc phét nha."Học phí tôi đã giao cho giáo viên rồi," Lâm Kỳ liếc nhìn vài đồng tiền trong tay Cát Kiến Quân, khẩn trương nói, "Tôi chỉ có như vậy."
"Thật sao?" Cát Kiến Quân rút tay lại, đem tiền bỏ vào trong túi, lại nhìn thoáng qua Lâm Kỳ trong góc tường, "Sao tao lại thấy không đáng tin chút nào nhỉ?" Chỉ Lâm Kỳ nói, "Đứng yên không được nhúc nhích, lão tử muốn soát người."
Lâm Kỳ vội vàng kéo cặp sách trên lưng chặn trước mặt mình, "Không được!" Mạnh Huy sao còn chưa xuất hiện! Y nhớ rõ khi Cát Kiến Quân muốn cởϊ qυầи áo y, Mạnh Huy từ trên trời giáng xuống, khiến y không kịp phản ứng.
Chuyện này trước đây y không thèm để ý, nhưng bây giờ hoàn toàn là tình huống hoàn toàn khác, y tuyệt đối không muốn Cát Kiến Quân chạm vào mình một chút nào.
Y phản ứng kịch liệt, Cát Kiến Quân càng trở nên nghi ngờ, "Được lắm, mày quả nhiên lừa tao." Không nói hai lời liền chộp lấy cặp sách của Lâm Kỳ, cặp sách được Lâm Kỳ sử dụng đã nhiều năm, đựng quá nhiều sách nên vốn không chắc chắn, Cát Kiến Quân vừa kéo, quai cặp sách lập tức đứt ra, đồ đạc bên trong rơi ào ào ra ngoài, tiếng hộp cơm, hộp bút chì va chạm vào nhau phát ra, đặc biệt vang trong hẻm vắng.
"Mẹ," Cát Kiến Quân cũng hoảng sợ, hung thần ác sát vén ống tay áo, "Mày cmn đúng là thiếu đòn!"
Vừa dứt lời, đầu hẻm truyền đến một tiếng "Uy" lười biếng, Lâm Kỳ nghe được thanh âm kia lập tức tỉnh táo, thủ lĩnh của lưu manh tới rồi! Tiểu lưu manh tóc vàng trước mặt quả thực không đủ trình.
"Uy mẹ mày ấy." Cát Kiến Quân giơ nắm đấm quay đầu lại.
Đèn đường đem bóng dáng người mới tới kéo ra thật dài, thân ảnh cao gầy xuất hiện trong tầm mắt Cát Kiến Quân, người mới đến có làn da nâu, mái tóc nhọn, tóc ngắn còn sót lại một chút cỏ dại, đôi mắt trong đêm đen giống như dã thú, áo đồng phục to rộng không kéo khóa kéo, lộ ra l*иg ngực bên trong bị nhiễm mồ hôi, một thân cơ bắp như ẩn như hiện, biểu tình trên mặt làm càn, giọng thong thả nói, "Mày uy mẹ ai?"
Cát Kiến Quân có chút sợ hãi, đối phương cao hơn quá nhiều, cũng cường tráng hơn hắn rất nhiều, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, hắn hướng về phía Lâm Kỳ phun một ngụm nước bọt, đôi tay cắm trong túi nhỏ giọng mắng rồi bỏ đi, lúc đi qua Mạnh Huy bị Mạnh Huy duỗi tay giữ chặt, sức Mạnh Huy rất lớn, nắm lấy cánh tay hắn đau muốn chết, Cát Kiến Quân vặn thành bánh quai chèo, khuôn mặt vặn vẹo nói, "Đại ca, đại ca, em sai rồi em sai rồi."
"Tao không phải đại ca của mày," Mạnh Huy quay mặt lại gần, Cát Kiến Quân mới phát hiện trên trán tiểu tử này còn có một vết sẹo, Mạnh Huy không nhanh không chậm nói, "Như vậy không rõ mẹ ai."
Cát Kiến Quân chân mềm nói, "Đại ca, là em miệng tiện, em thật sai rồi, vừa nãy em không thấy anh, em không nên mắng, em mắng mẹ mình, được chưa?"
"Không hiếu thuận gì cả." Mạnh Huy nhấc chân đá vào cẳng chân của Cát Kiến Quân, Cát Kiến Quân ai da một tiếng ôm chân quỳ xuống, Mạnh Huy mỉm cười nói, "Ừm, như vậy là hiếu thuận rồi."
Lâm Kỳ ôm hai cái cặp sách nhìn một cách thích thú, Mạnh Huy vô luận là mắng chửi người hay đánh người đều mạnh nhất, không chỉ có hiệu quả xuất sắc hơn nữa còn rất đáng xem.
Sau này khi Mạnh Huy làm giàu và mở công ty, cũng không đổi được một thân khí chất lưu manh trên người.
Cát Kiến Quân đau không chịu được, biết chính mình đây là gặp phải một đứa khó xơi, cầu xin Mạnh Huy phóng hắn một con ngựa, đem tiền trong túi đều lấy ra, từng đồng tiền xu quay tròn trên mặt đất lăn đi.
Mạnh Huy không nhanh không chậm nói, "Nhặt lên."
Cát Kiến Quân vội vàng nhặt tiền xu trên mặt đất.
"Là nhặt cặp sách," Mạnh Huy tay cắm trong túi, người che ở đầu hẻm không cho Cát Kiến Quân chạy đi, đôi mắt liếc nhìn Lâm Kỳ trong góc tường một cái, tuy rằng chỉ là một cái nhìn lướt qua, nhưng ánh mắt như dã thú đó vẫn khiến Lâm Kỳ run lên, "Làm hỏng cặp sách của đệ tử tốt rồi, mày mẹ nó vẫn còn là người sao?"
Cát Kiến Quân không biết vì sao bản thân chỉ làm hỏng cặp sách liền không còn là người, vội khập khiễng nhặt cặp sách lên, cặp sách rất nặng, một tay hắn ấn chân, một tay cầm cái cặp sách nặng trịch rất lao lực cẩn thận nói với Mạnh Huy, "Đại ca?"
"Ca cái gì mà ca, của ai thì trả người đó đi." Mạnh Huy nhàn nhạt nói.
Cát Kiến Quân lại cầm cặp sách khập khiễng đi đến trước mặt Lâm Kỳ đưa ra, Lâm Kỳ nhận cặp sách ôm vào trong ngực, Cát Kiến Quân đang muốn quay đầu, lại nghe Mạnh Huy nói, "Cái khác đâu?"
Cát Kiến Quân thầm nghĩ mẹ nó, gặp phải một tên hành hiệp trượng nghĩa, đành phải nhận mệnh xoay người lại đem tiền nhét vào trong tay Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ cuộn tròn tiền tệ loạn thất bát tao, nghĩ thầm sao Mạnh Huy lần này không định lợi dụng người khác?
Cát Kiến Quân khập khiễng đi tới trước mặt Mạnh Huy, lấy lòng nói, "Đại ca, em có thể đi chưa?"
"Không thể," Mạnh Huy rũ mắt, hung quang trong mắt lộ ra, rút tờ tiền giấy còn sót lại trên tay Cát Kiến Quân, vỗ nhẹ mặt hắn, "Định cứ như vậy mà đi?"
Lâm Kỳ:...Lúc này mới giống Mạnh Huy.
Cũng giống kiếp trước đem Cát Kiến Quân cướp sạch không còn một mống sau đó mới thả người, Mạnh Huy đem tiền nhét vào túi mình, chậm rãi đi về phía Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ ôm cặp sách, trốn đến góc tường, lưng tựa vào vách tường.
Mạnh Huy nghiêng người, cẩn thận đánh giá trên dưới một phen, bỗng nhiên nói, "Lúc còn nhỏ rất thanh tú."
Lâm Kỳ bị câu nói không đầu không đuôi này doạ ngốc.
Hệ thống đúng lúc xuất hiện, "Kiểm tra đo lường cho thấy nhân vật mục tiêu có yếu tố trọng sinh, độ hảo cảm trăm phần trăm, độ hắc hoá trăm phần trăm."
Lâm Kỳ kinh ngạc há to miệng.
Mạnh Huy cúi đầu nhìn thiếu niên Lâm Kỳ thời đại này, thầm nghĩ người này khi còn nhỏ nhìn rất bình thường, như thế nào lớn lên liền thành mặt liệt, rất lâu, đã rất lâu rồi không thấy được gương mặt này, lâu đến mức khi hắn đứng ở đầu hẻm đầu cog hoài nghi người kia có thật sự là Lâm Kỳ hay không, "Tôi tên Mạnh Huy."
"Xin, xin chào." Lâm Kỳ né tránh không nhìn thẳng vào độ hảo cảm trăm phần trăm này của Mạnh Huy, "Tôi tên Lâm Kỳ."
Thật sự khiến y chấn kinh rồi, Mạnh Huy, Mạnh Huy làm sao lại có đọ hảo cảm một trăm phần trăm với y? Này, lần này hẳn là tình huynh đệ đi?
"Gọi anh," Mạnh Huy nhìn Lâm Kỳ bản thiếu niên, nội tâm vốn yên lặng nhiều năm bỗng nhiên có sinh khí, giương cằm, "Gọi anh Huy nghe một chút."
"Anh Huy."
Xe lửa thanh xuân gào thét lướt qua, tiếng còi vang lên rồi lui về phía sau, Mạnh Huy cuối cùng cũng có cảm giác thật sự trở lại thời niên thiếu trong tiếng gọi nhẹ nhàng đó.
Hắn đã trở lại, về lại thời kỳ khốn khó cùng thất vọng nhất của mình, trở lại nơi bắt đầu với Lâm Kỳ-tình yêu hắn đã từng bỏ lỡ.
"Đi," Mạnh Huy duỗi cánh tay dài ra, đột nhiên ôm lấy bả vai Lâm Kỳ, Lâm Kỳ kinh ngạc co rụt lại, khủng hoảng nhìn về phía Mạnh Huy, một đường chạy tới đây, trên đầu hắn đổ rất nhiều mồ hôi, dưới ánh trăng lóe lên như những ngôi sao, Mạnh Huy câu môi cười, "Anh Huy đưa em về nhà."