Phần 5Lê Nhiễm mạnh mẽ cầm lấy cái ly trên bàn mà uống một hơi cạn sạch.Nuốt màu rượu hổ phách xuống khiến gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy đỏ ửng nhưng cũng không ngăn được sự gợi cảm.
"Giang tổng, bản kế hoạch này của chúng ta, có thể ký chứ. . ."
Giang Vân Xuyên đẹp trai phong lưu khẽ liếc mắt ra hiệu với trợ lý bên cạnh, trợ lý lại vội vàng bưng lên một ly rượu.
Giọng Giang Vân Xuyên trầm thấp quyến rũ nói, "Không cần gấp, Lê Nhiễm, uống ly này xong trước rồi lại bàn chuyện công việc!"
Lê Nhiễm vừa nghe cũng tự biết không thể né tránh ly rượu này, lại cau mày uống tiếp một ly rượu, vừa hớp vào miệng cũng đã thấy đắng.
Cô đến để bàn hợp đồng cũng không phải đến uống rượu, nhưng mà không thể khiến khách hàng không vui, dù thế nào cô cũng phải giành được hợp đồng này.
Trợ lý Tiểu San nhìn Lê Nhiễm vẫn bị rót rượu mà lo lắng đến mức muốn khóc, nhưng cô không thể làm gì cả.
Lê Nhiễm vẫy tay ý bảo Tiểu San không cần lo lắng, nhưng cơ thể đứng cũng không vững lập tức bán đứng cô.
Trong phút chốc, sự khô nóng trên thân thể lập tức truyền đến cổ, trên tai, hai má ửng đỏ, xinh đẹp như rặng mây, khiến cho Giang Vân Xuyên hít thở nặng nề mấy nhịp, nhịn không được dùng ngón tay thon dài thả lỏng cổ áo.
Ly rượu này đã bỏ thêm thuốc!
Trong đầu của Lê Nhiễm chợt có tiếng sét đánh ngang tai, cô mặc kệ hợp đồng chưa ký này, trước tiên việc cô phải thoát khỏi Giang tổng như hổ rình mồi này còn quan trọng hơn!
Nhưng mà ngay cả đứng cô cũng không thể đứng vững, hơi lảo đảo đã khiến rượu màu hổ phách bị đổ ra, làm ướt áo sơ mi màu trắng.
Cô vội vã tìm cái cớ, "Giang tổng, ngại quá tôi phải thay quần áo!”
Liếc mắt nhìn Tiểu San ra hiệu, đối phương lập tức hiểu gật gật đầu.
Lúc này Lê Nhiễm mới thoáng có chút yên lòng, đỡ vách tường, kiềm chế thân thể nóng bức, cắn môi đi ra khỏi phòng bao.
Nóng quá. . . Toàn thân đều nóng quá. . .
Dược tính từ từ phát huy, truyền đến toàn thân.
Cô đi loạng choạng trong hành lang vòng tròn của khách sạn 5 sao, tiếng giày cao gót lạch cạch đứt quãng.
Tầm mắt từ từ mờ mịt, cô cảm giác các giác quan của mình đang từ từ mất đi hiệu lực.
Một bước lảo đảo, cuối cùng cô không khống chế nổi mà ngã về phía trước, hai mắt biết trước nguy hiểm mà nhắm chặt lại, chờ đợi sự đau đớn.
Ai ngờ, cô cũng không có chật vật hôn lên mặt đất, mà là bị một đôi tay to khỏe mạnh mẽ ôm lấy.
Mùi nước hoa nam Cologne nhàn nhạt chui vào xoang mũi, khiến đầu óc cô vốn dĩ đã choáng váng càng thêm hỗn loạn.
Người đàn ông này là ai?
Quan tâm nhiều như vậy làm gì. . . Là ai cũng được. . . Chỉ cần có thể mang cô đi là được. . .
Diêm Tử Độ cau mày, nhìn người phụ nữ bổ nhào vào trong lòng mình.
Cơ thể nho nhỏ mềm mại càng không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lại vẫn còn ươn ướt nước mắt, như một con thỏ trắng sợ hãi, vậy mà ngoài ý muốn khiến trong lòng hắn dâng lên một tia thương tiếc.
Bốn phía kim bích huy hoàng, mà người phụ nữ nhỏ nhắn trong lòng có vẻ rất mong manh, vết rượu đổ trên áo sơ mi trắng chưa khô, y phục hỗn độn, có vẻ đặc biệt khiến người ta mơ màng.
"Dẫn tôi đi. . . Dẫn tôi đi. . ."
Cái miệng nhỏ đỏ mọng vẫn ngập ngừng, mơ hồ không nói rõ lời, hai mắt nhắm chặt, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra sự thống khổ, khiến cho người đàn ông không khỏi tâm viên ý mã (chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát).
Toàn bộ sức nặng của Lê Nhiễm đều dựa vào người Diêm Tử Độ, nhưng mà cũng vẫn không thể bước đi.
Cơ thể phập phồng quyến rũ cọ cọ khiến hắn tâm phiền ý loạn, y phục hỗn độn cũng không che được cơ thể hấp dẫn của Lê Nhiễm.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay lướt qua đôi chân gầy của cô trực tiếp ôm ngang Lê Nhiễm vào trong lòng.
"Ưʍ. . . Anh làm gì. . ."