Từ Tuyên có chút nhịn không được, lại mở mắt mà nhắc nhở cô, một thân một mình trên tàu thì đừng nhìn chằm chằm vào đàn ông.
Nhưng Kỷ Tiểu Thuần lại nhanh chóng cúi đầu đọc sách, trang này đang nói về cái gì tất nhiên cô không biết, đầu óc cô hoàn toàn không ở trong sách, mắt cô lướt qua chữ giống như gió thổi mây trôi.
“Cô gái, quyển sách của cô bị ngược”. Tề Tuyên đứng dậy đi tới, cầm sách lên giúp cô xoay lại, Kỷ Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn anh, cắn chặt môi nhỏ, đỏ mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Tề Tuyên không khỏi có chút lo lắng cho cô, cô gái này có phải là bị vấn đề về mắt hay không? Lúc anh đặt sách lại trên đùi cô, lòng bàn tay to lớn của Tề Tuyên hơi chạm vào cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên làn da mỏng manh của cô, vốn dĩ chỉ là muốn dọa cô, để cô biết bảo vệ chính mình.
Nhưng khuôn mặt của cô gái càng đỏ hơn, hai chân khẽ run lên, cả người cũng run lên, “A…”. Một tiếng rêи ɾỉ nhỏ xíu tràn ra khỏi miệng cô, sắc bén trong suốt mang theo mị lực, làm cho lòng Tề Tuyên có chút nhộn nhạo.
Dáng vẻ vô cùng nhẫn nại như không chịu nổi sự "hành hạ" của anh, một mặt như đang âm thầm kháng nghị lại sự thất lễ của anh, mặt kia lại không có thu chân đẩy anh ra.
Tề Huyền rút tay về, vẻ mặt âm trầm: “Cô thu chân lại một chút”
Ah? Kỉ Tiểu Thuần có chút xấu hổ co chân lại, nhưng động tác dường như càng làm lộ ra nhiều hơn. Qυầи ɭóŧ màu trắng cứ thế mà lọt vào tầm mắt của anh, đôi chân cân xứng không hề che đậy, Tề Tuyên nhìn đến có chút ngượng ngùng, lấy chăn bông ở cuối giường đắp lên cho cô.
Sau đó, Kỉ Tiểu Thuần càng trắng trợn táo bạo mà nhìn anh, Tề Tuyên cũng từ từ quen với ánh mắt của cô. Có lẽ thấy cô còn nhỏ, trên đường đi anh chăm sóc cô rất chu đáo.
Chẳng hạn như đi cùng cô mua đồ ăn khi đến trạm trung chuyển, lúc nhàm chán thì trò chuyện, dù sao thì cũng chính là vừa cố ý mà cũng vô tình đi theo bên người cô, tránh cho cô bị người khác “Phi lễ”.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dần thay đổi, từ một thành phố lớn chẳng mấy chốc biến thành một vùng đất cằn cỗi. Đoàn tàu đã chạy vào biên giới của nước bên cạnh và chuẩn bị đi vào Quốc gia M.
Kỉ Tiểu Thuần có chút phấn khích nên không ngủ được. Nhìn ra ngoài thưởng thức, ngắm phong cảnh khác với thường ngày, cô có chút hưng phấn quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường đối diện, hình như anh ngủ không ngon, khẽ nhíu mày khó chịu, anh mơ thấy gì vậy?
Kỉ Tiểu Thuần bước đến đẩy đẩy muốn gọi anh tỉnh dậy, tay lập tức bị anh bắt lấy nhưng anh vẫn như cũ không tỉnh lại. Kỷ Tiểu Thuần muốn rút tay ra, lại bị anh giữ chặt lấy tay không buông. Nói đến cũng thật kỳ lạ, sau khi nắm tay cô, tâm trạng anh cũng đã dần bình tĩnh lại.
Bị anh bắt lấy tay không thể thu về được, Kỷ Tiểu Thuần không có gì làm nên hơi buồn ngủ, dần dần cô cũng ghé vào trên người anh ngủ thϊếp đi.
Thời điểm đoàn tàu thông báo đến trạm, Tề Tuyên đã tỉnh lại, anh cảm thấy một giấc này thật thoải mái, giống như thật lâu rồi chưa ngủ ngon như thế. Nghĩ mới nhớ, anh phát hiện trên người có cảm giác bị đè nặng, nữ sinh này sao lại ngủ giường anh? Muốn biến hắn thành gối nằm sao?
Tề Tuyên đẩy đẩy cô, Kỷ Tiểu Thuần cuối cùng cũng thức dậy, “ư... anh tỉnh rồi hả” Trên mặt vẫn còn vẻ mặt ngái ngủ mà nhìn về phía Tề Tuyên, “Lúc nãy Anh gặp ác mộng đó”. Kỷ Tiểu Thuần rút tay về, đứng lên trở lại giường của mình,Tề tuyên mới phát hiện anh vừa rồi vẫn luôn nắm tay cô, có chút ngượng ngùng nói câu “Xin lỗi.”
Trời dần dần về đêm, Kỷ Tiểu Thuần rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, lúc chiều ghé vào người Tề Tuyên ngủ đúng thật có chút không thoải mái, nửa thân trên dựa vào người anh, nửa dưới lại nằm ngoài giường, đúng là tư thế đặc biệt. Thời điểm tỉnh lại cô thấy Tề Tuyên đang lấy vở ghi chép gì đó.
Cảm nhận được cô đã tỉnh, anh nhìn lên nói: “Đói sao? Muốn đi ăn cơm không?”. Kỷ Tiểu Thuần ngồi dậy gật đầu, lấy một bộ quần áo trong vali, đi tới phòng tắm thay đồ. Cô mặc một chiếc váy sơ mi dài tay, ngang eo quấn thắt lưng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của cô.