Chương 49: Thấy nhớ Hoàng thúc

Edit + Beta: April

Tạ Nguyên Gia đếm ngón tay để tính ngày, vậy là Phó Cảnh Hồng đã rời cung được mười ngày, nếu dựa theo cước trình mà tính, thêm mấy ngày nữa có lẽ là tới nơi. Theo tin tức từ nơi đó truyền đến, có vẻ cơn lũ vẫn còn chưa rút, tuy vai chính có định luật bất tử bảo hộ, nhưng trong lòng y vẫn thấy lo lắng.

Tuy trong nguyên tác kết cục của mình là BE, nhưng ở hiện thực Phó Cảnh Hồng lại rất yêu thương mình, chỉ là khí thế có chút áp bức lãnh đạm với lại hơi dữ thôi, tuy miệng toàn nói lời nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ thật sự mắng mỏ y điều gì, ở bên nhau đã lâu, Tạ Nguyên Gia sớm đã hết sợ hắn, bây giờ, y chỉ mong hắn bình an trở về.

Sau khi Tạ Nguyên Gia suy nghĩ miên man xong, lại cúi đầu bắt đầu xem tấu chương. Từ lần trước y viết thêm một câu trên tấu chương của Hướng Sơ, Hướng Sơ tựa hồ đã khởi động công tắc kỳ quái nào đó, lúc viết báo cáo lại càng nói nhiều hơn trước đây, càng thêm nhiệt tình để lại nhiều lời nhắn, hăng hái giới thiệu cho Tạ Nguyên Gia nghe về phong thổ kỳ văn dị sự ở Lâm Châu, cư nhiên còn nhờ người mang theo sọt lê lớn từ phương xa đến chỗ y, nói là muốn Hoàng Thượng nếm thử.

Lòng hiếu kỳ của Tạ Nguyên Gia đối với Hướng Sơ càng tăng thêm, hai sọt lê vàng được tặng toàn là trái lớn vừa giòn vừa ngọt, dù sao một mình y ăn cũng không hết, liền phân phát cho những người bên cạnh, Lam Khấu Thiến Bích Quý Thiếu Viêm Thuần Vu Nhã đều có, Lý thượng thư cũng được tặng, mọi người cùng nhau nếm thử trái cây tươi mới.

"Hoàng Thượng, Hướng đại nhân này quả thật rất thức thời." Thiến Bích vừa gặm trái lê lớn, vừa cười hì hì nói với Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia cười nói: "Vậy ngươi phải cảm ơn Hướng đại nhân, bằng không chúng ta đã chẳng có lê ngon như vậy để ăn."

Thiến Bích cười tươi, bỗng nhiên lại hỏi: "Hoàng Thượng, Hướng đại nhân ân cần như vậy, có phải là muốn Hoàng Thượng châm chước, tới kinh thành để thăng quan không?"

Ban đầu Tạ Nguyên Gia cũng nghĩ như vậy, nhưng từ những câu nói của Hướng Sơ, y phát giác người này có tình yêu sâu sắc đối với Lâm Châu, lời nói chất chứa sự tha thiết cùng chân thành, tuyệt đối không phải loại vì lợi ích mà mua chuộc lòng người, thật sự chỉ muốn y hiểu thêm về Lâm Châu mà thôi, là người có niềm đam mê mãnh liệt đối với cuộc sống điền viên.

Người như vậy rất thích hợp để làm bạn.

"Đừng có nói bậy, Hướng đại nhân là người chính trực lỗi lạc, không phải loại người giỏi nịnh bợ." Tạ Nguyên Gia mỉm cười dùng bút lông gõ lên trên trán Thiến Bích, "Ngươi nha, đã ăn lê của người ta còn hoài nghi người ta có động cơ, đúng là phụ lòng tốt của người ta."

Thiến Bích xoa trán, cười vui vẻ cúi đầu tiếp tục gặm trái lê.

Lễ Bộ trình tấu chương, nhắc nhở Hoàng Thượng năm nay nên mở ân khoa [1], cứ hai năm một lần vương triều Đại Thành sẽ tổ chức một đợt khoa cử khảo thí, đây cũng là cơ hội duy nhất để các học trò cá vượt Long Môn, bây giờ đang là mùa thu, vừa đúng thời điểm các châu bắt đầu khảo thí.

[1] - Ân khoa: Theo lệ ba năm mở một khoa thi thì gọi là chính khoa, khi mở thêm một khoa nữa thì gọi là ân khoa.

Tạ Nguyên Gia đọc qua tấu chương, hiện tại quan viên trong triều đình đang ở thời kì giáp hạt [2], điển hình như Lý thượng thư tuổi đã lớn nên về hưu, còn lứa trẻ tuổi thì hỏa hậu [3] chưa đủ, nhu cầu cấp bách hiện nay chính là thay máu mới, vì thế y liền thẳng tay phê chuẩn việc này, từ xưa đến nay nhân tài luôn là tài nguyên quan trọng nhất của mỗi quốc gia, chuyện gì cũng có thể trì hoãn, chỉ có khoa cử là không được.

[2] - Giáp hạt: là thời kỳ lúa cũ ăn đã hết, lúa mới còn chưa chín.

[3] - Hoả hậu: độ, trình độ, năng lực.

Đợi đến mùa xuân năm sau, y có thể ở đại điện gặp mặt những người vượt ải thành công, sát hạch sáu học trò đứng đầu bảng, nghĩ đến thôi đã thấy kích động.

Vừa mới ăn xong một quả lê đồng thời xem xong một quyển tấu chương, liền nghe thấy tiểu thái giám bên ngoài tiến vào thông báo, nói là có Thần Vương tới.

"Tam hoàng huynh sao lại tiến cung?" Tạ Nguyên Gia vội vàng đứng dậy nghênh đón, gọi người lấy ghế dựa cho Tạ Nguyên Lam ngồi.

Tạ Nguyên Lam khom mình hành lễ sau đó ngồi xuống, bên người dẫn theo đứa con trai độc nhất Tạ Phong Nghi, hắn ho nhẹ hai tiếng sau đó chậm rãi đáp: "Thần tiến cung thăm Chúc thái phi, đúng lúc đi ngang qua Cảnh Doanh Cung, nên cố ý tới bái kiến Hoàng Thượng."

Mẫu phi của Tạ Nguyên Lam khi còn trẻ là bạn thân trong khuê phòng của Chúc thái phi, sau này bà theo Tạ Nguyên Lam ra khỏi cung tự lập môn hộ nên hiếm khi vào cung, lâu lâu sẽ tìm Tạ Nguyên Lam làm chân chạy vặt.

"Thân thể của Hoàng huynh dạo này sao rồi?" Tạ Nguyên Gia quan tâm hỏi.

Tạ Nguyên Lam gật đầu, cười khẽ nói: "Cơ thể thần gần có chút tốt, chỉ cần thận trọng không để nhiễm phong hàn, thì sẽ không có chuyện gì lớn."

"Vậy là tốt rồi." Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Nhưng mà, ngày thu dẫu sao vẫn hơi se lạnh, sau này Hoàng huynh không cần cố ý tới đây thăm trẫm, thân thể quan trọng hơn."

Tạ Nguyên Lam mỉm cười đáp lại, không nói chuyện nữa.

Hắn lớn lên có nét giống mẫu thân, mày liễu môi anh đào mặt trái xoan, tuy nhìn ốm yếu, nhưng nét đẹp bệnh trạng khó mà che giấu được, trình độ nhan sắc có thể sánh ngang với Thuần Vu Nhã.

Nguyên tác cũng không nhắc quá nhiều về Tạ Nguyên Lam, bởi vì nguyên nhân cơ thể không tốt, nên năm đó không có bóng dáng hắn trong cuộc hỗn chiến giữa các Hoàng tử, an phận ở trong Vương phủ không làm gì hết, nghe nói hắn có tình cảm rất tốt với Vương phi, chỉ có mình nàng là thê tử, trong phủ một người thị thϊếp cũng không có, phu thê cầm sắt hài hòa tương kính như tân, chỉ số tồn tại ở trong sách rất thấp.

Tạ Nguyên Gia không biết nhiều về hắn và Lục hoàng tử Tạ Nguyên Lạc, ngày thường hiếm khi gặp mặt, tính cách của Tạ Nguyên Lam lại thuộc loại không nóng không lạnh, tuy nhìn hắn có vẻ nhu nhược, nhưng Tạ Nguyên Gia không hiểu sao lại cảm thấy Tạ Nguyên Lam không dễ chọc, chắc do đọc quá nhiều tiểu thuyết mạng, nên khi thấy người ốm yếu bệnh tật liền khẳng định ngay đây là Boss ngầm.

Nhưng có một điều y vô cùng chắc chắn, đó chính là việc Tạ Nguyên Lam không có ác ý đối với mình, tuy không biết được suy nghĩ của hắn, nhưng y có thể khẳng định hắn không có ý nhắm vào mình.

Khi ở bên Phó Cảnh Hồng, y chưa từng có loại cảm giác lo âu khi không tìm thấy đề tài như vậy, tuy Phó Cảnh Hồng rất hung dữ, khi nheo mắt vuốt góc bàn trông rất nham hiểm còn sở hữu trái tim tàn nhẫn, nhưng y lại cảm thấy hắn như vậy rất đẹp trai.

Tóm lại là thoải mái hơn so với việc ở cùng Tạ Nguyên Lam.

Tạ Nguyên Gia thở dài trong lòng, từ khi Hoàng thúc ra khỏi cung cho tới nay, y mỗi ngày đều nhắc đến hắn vài lần, cũng không biết mình bị sao nữa, trước kia rõ ràng ước mình có thể chạy xa khỏi hắn, nhưng bây giờ lại thầm nghĩ có hắn bên cạnh cũng khá tốt.

"Hoàng Thượng đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của Tạ Nguyên Lam bỗng nhiên đánh gãy suy nghĩ của y, Tạ Nguyên Gia phục hồi lại tinh thần, lúc này mới thấy Tạ Nguyên Lam đang dùng đôi mắt thấu hiểu tất cả để nhìn mình, trong giây phút đó thiếu chút nữa y đã cho rằng đối phương có khả năng nhìn thấu lòng mình, ảo giác rằng hắn biết mình đang muốn gì.

"Không có gì, chỉ là không biết Hoàng thúc có ổn không?" Tạ Nguyên Gia qua loa lấy lệ chọn đại một đề tài.

Tạ Nguyên Lam khẽ gật đầu, tựa như không có hứng thú đối với đề tài này, hắn vươn tay sờ đầu Tạ Phong Nghi đang ăn điểm tâm, nhẹ giọng nói: "Phong Nghi, ăn ít thôi, nếu không lát nữa hồi phủ, cơm trưa sẽ không ăn nổi."

Tạ Phong Nghi một bên gật đầu, một bên ngoan ngoãn thả vật trong tay xuống.

Hai chữ cơm trưa này đã nhắc nhở Tạ Nguyên Gia, y nhìn giờ, lúc này mới phát hiện quả thật đã đến giờ cơm trưa, xem tấu chương quá nhập thần đến cơm cũng quên ăn, y nhìn Tạ Nguyên Lam hỏi: "Nếu đã đến giờ dùng bữa, chi bằng Hoàng huynh cũng lưu lại cùng nhau ăn đi."

Tạ Nguyên Lam quả nhiên cự tuyệt: "Không được, thần ngồi chút liền đi, thức ăn trong cung thần ăn không quen."

"Nhưng Phong Nghi vẫn còn nhỏ, dùng bữa quá trễ cũng không tốt, lại đang trong thời kỳ cơ thể phát triển." Tạ Nguyên Gia bất luận thế nào vẫn cảm thấy ngượng khi đuổi người ta đi vào lúc giờ cơm, vội kêu Lam Khấu thông truyền Ngự Thiện Phòng chuẩn bị truyền thiện.

"Hoàng Thượng có lòng, nếu thần cứ từ chối thì thật bất kính." Tạ Nguyên Lam khụ hai tiếng, đứng dậy bái tạ.

"Hoàng Thượng đang lo lắng cho Nhϊếp Chính Vương sao?" Sau khi Tạ Nguyên Lam ngồi xuống, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, hắn không giống những vị Hoàng tử khác gọi Phó Cảnh Hồng là Hoàng thúc, trái lại càng muốn cách xa càng tốt.

Tâm tư của Tạ Nguyên Gia bị người ta vạch trần, gật đầu nói: "Đúng là có chút lo lắng, Hoàng Hà vỡ đê, thế nước nơi đó cuồn cuộn mãnh liệt, trẫm lo Hoàng thúc khó bình an trở về."

"Nhϊếp Chính Vương có kiến thức sâu rộng, lại tài cán, chỉ là một Hoàng Hà cỏn con, sao làm khó được hắn." Tạ Nguyên Lam tỏ vẻ khẳng định đối với Phó Cảnh Hồng, "Hoàng Thượng không cần lo lắng."

Tạ Nguyên Gia cảm thấy khó tin khi Tạ Nguyên Lam quan tâm đến mình, trong lòng liền có hảo cảm, "Đa tạ lời khuyên của Hoàng huynh."

Tạ Nguyên Lam hơi mỉm cười, quả nhiên là thanh phong minh nguyệt [4].

[4] - Thanh phong minh nguyệt:Tiết trời đẹp, có trăng sáng, gió mát; ví cảnh sống thanh bình, yên vui.

Một lát sau Lam Khấu trở lại, Tạ Nguyên Gia liền dẫn theo Tạ Nguyên Lam và Tạ Phong Nghi bãi giá đến ngoại sảnh, Tạ Nguyên Lam được an bài ở vị trí bên tay trái của Tạ Nguyên Gia, còn Tạ Phong Nghi thì ở bên tay phải.

Tạ Nguyên Gia nhìn Tạ Phong Nghi quy củ ngoan ngoãn ngồi vào bàn, không hề có nửa phần bướng bỉnh nghịch ngợm của một đứa trẻ ở độ tuổi này, nhịn không được mà khen ngợi: "Hoàng huynh dạy con thật khéo, Phong Nghi rất ngoan."

"Hoàng Thượng chớ có khen nó." Tuy ngoài miệng Tạ Nguyên Lam nói vậy, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự yêu thương đối với đứa con trai độc nhất này, "Đứa nhỏ này, chỉ khi ở trước mặt Hoàng thượng mới tỏ ra ngoan ngoãn, còn ở nhà thì lại nghịch ngợm."

"Trẻ con mà, nghịch ngợm một chút mới tốt." Tạ Nguyên Gia càng nhìn khuôn mặt núng nính của Tạ Phong Nghi càng thấy thích, nhịn không được liền trêu chọc bé: "Phong Nghi, ngươi thích ăn cái gì hả? Hoàng thúc sai người gắp cho ngươi ăn."

Tạ Phong Nghi mở to đôi mắt to tròn nhìn bàn ăn có hơn trăm món, do dự một lúc lâu mới nói: "Phong Nghi thích ăn thịt, không thích ăn rau."

Nghe bé nói thích ăn thịt, Tạ Nguyên Gia đột nhiên nhớ tới Phó Cảnh Hồng cùng Quý Thiếu Viêm, hai người này đều là những kẻ yêu thịt số một, vừa mới ngồi xuống không nói hai lời liền nhắm thẳng vào dĩa thịt, mấy món rau động đũa tương đối ít.

"Không thể chỉ ăn mỗi thịt được, Phong Nghi cũng phải ăn thật nhiều rau, như vậy mới có thể cao lớn." Tạ Nguyên Gia tựa như bác sĩ đang khuyên bảo trẻ nhỏ, "Ngươi cái gì cũng phải ăn, vậy mới có thể cao lớn như Hoàng thúc."

Tạ Phong Nghi do dự một hồi, cuối cùng lí nhí nói: "Nhưng Hoàng thúc cũng có cao đâu."

Một câu nói đã rạch nát trái tim của Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Lam ho nhẹ một tiếng, mắng: "Phong Nghi, không được nói bậy, còn không mau xin lỗi Hoàng Thượng."

"Thần có lỗi, mong Hoàng Thượng thứ tội." Tạ Phong Nghi vội vàng nói.

Tạ Nguyên Lam tiếp lời: "Hoàng Thượng, trẻ nhỏ nói chuyện không biết kiêng kỵ, mong người đừng để ở trong lòng."

Tạ Nguyên Gia gượng cười, "Trẫm biết, Phong Nghi nói cũng đâu có sai, trẫm quả thật......"

"Tài của Hoàng Thượng, không nằm ở chỗ này." Tạ Nguyên Lam tốt bụng an ủi y, "Huống chi, tuổi Hoàng Thượng còn nhỏ, vẫn còn thời gian. Phụ hoàng trời sinh cao lớn, mấy huynh đệ ta cũng không thấp bé, ta nghĩ Hoàng Thượng mai sau cũng sẽ cao thôi."

Nghe hắn nói như vậy, càng cảm thấy mình là kẻ thất bại.

Con tim của Tạ Nguyên Gia đau nhói, phụ thân cao, huynh đệ tỷ muội cũng cao, chỉ có y là lùn một mẫu, vậy vẫn chưa đủ thảm nữa sao?