Chương 37: Lăng Sương là quân khốn kiếp!

Edit + Beta: April

Lý thượng thư đã lớn tuổi, lúc còn trẻ tính tình ngay thẳng, về già càng thêm cực đoan cố chấp, lần này tiến cung vốn bị cả nhà phản đối, dù cả ba người con trai đã khuyên can nhưng vẫn không ngăn được việc người già muốn làm, vốn lão đã ôm quyết tâm liều chết đến Cảnh Doanh Cung, định liều cái thân già diệt trừ kẻ nịnh thần cho Hoàng Thượng. Ai mà ngờ, Hoàng Thượng chỉ cần hai ba câu đã đánh bay hết những suy nghĩ đó của lão, dỗ lão đến vô cùng cao hứng.

Tạ Nguyên Gia rất biết cách ứng xử với những người lớn tuổi, lúc trước sống nương tựa với bà nội, về sau vào khoa sản lại tiếp xúc với các bà mẹ, những người lớn này đều rất yêu mến y, bọn họ cũng rất có hảo cảm với y.

"Nghe nói Lý ái khanh mới có cháu?" Tạ Nguyên Gia sử dụng chiến thuật đánh trống lãng, không đề cập đến chuyện chính trị, ngược lại nói đến chuyện vui trong nhà của Lý thượng thư.

Nhắc tới tiểu tôn tử (cháu trai) mới sinh chưa đầy trăm ngày của mình, khuôn mặt của Lý thượng thư không giấu được vẻ tự hào: "Hoàng Thượng cũng nghe nhắc đến sao? Đó là con của con trai thứ lão thần, mới vừa được hai tháng rưỡi."

Nghe nói con trai thứ của Lý thượng thư nhiều năm không có con nối dõi, tuổi đã gần ba mươi dưới gối lại không con, hai vợ chồng chịu rất nhiều áp lực nhưng cũng không có ý định nạp thϊếp, không ngờ năm ngoái đột nhiên trong bụng có động tĩnh, đương nhiên được coi là chuyện vui lớn.

Tạ Nguyên Gia rất thích trẻ con, xuất phát từ nghĩa vụ nghề nghiệp, y dặn dò Lý thượng thư vài câu, "Đợi đến lúc tròn trăm ngày, trẫm nhất định sẽ phái người mang tâm ý tới thăm tôn tử của Lý ái khanh."

Lý thượng thư vội lắc đầu nói: "Không được không được, lão thần làm sao gánh nổi trọng đãi [1] lớn như thế của Hoàng Thượng, không thể được."

[1] – Trọng đãi: Đối đãi rất hậu hĩnh.

"Đây có là gì đâu." Tạ Nguyên Gia mỉm cười giải thích, "Lý ái khanh vì triều đình cực nhọc cả đời, trẫm bất quá chỉ bày tỏ một chút tâm ý nho nhỏ mà thôi."

Lý thượng thư cười đến nhe răng không thấy mắt, ai mà không thích người khác đối tốt với con cháu nhà mình, nhất là khi người kia là Đế vương mang thân phận hiển hách.

Uống hết mấy chén trà, Lý thượng thư mặt tươi như hoa bước ra khỏi Cảnh Doanh Cung, vô cùng vui vẻ trở về nhà, cả người vui mừng hứng khởi, xém chút nữa quên mất mình tới vì chuyện gì, càng cảm thấy Hoàng Thượng là người thấu tình đạt lý hiểu chuyện và khôn ngoan, tuổi của cháu đích tôn nhà họ cũng xấp xỉ người, nhưng lại kém xa, quả nhiên là một trời một vực.

Tạ Nguyên Gia dỗ ông cụ vui vẻ rời đi, trong lòng cũng được thả lỏng, Lý thượng thư cũng coi như người đứng đầu Đảng Bảo Hoàng, khuyên được lão trở về, vậy chắc mấy người kia cũng sẽ yên lặng được một thời gian? Con tim y cũng mệt mỏi lắm rồi.

Chạng vạng 4 - 5 giờ chiều mặt trời vẫn rất chói chang, ngày hè nóng bức tựa như sức nóng mặt trời là vô tận, Tạ Nguyên Gia ngồi một mình một hồi cảm thấy vô vị, đứng lên ra ngoài, y muốn đi dạo một vòng.

Quý Thiếu Viêm đang canh giữ ngoài cửa điện, vừa nhấc mắt liền thấy y mang theo Thiến Bích ra ngoài, ánh mắt sáng rực lên, cười híp mắt tiến tới gần: "Hoàng Thượng muốn đi giải khuây sao?"

"Trẫm có hơi chán, muốn đi dạo một chút." Y nhìn áo ngoài ướt đẫm mồ hôi trên người của Quý Thiếu Viêm, sau đó nói: "Trẫm không phải đã kêu ái khanh về nghỉ trước rồi sao? Trời nóng như vậy, không cần đứng đây trông coi."

Quý Thiếu Viêm gãi mặt than thở: "Thần không dám về, vì phụ thân đang cầm cây chờ đánh."

Quý lão tướng quân cũng dữ quá đi thôi.

"Thần giữ cửa cho Hoàng Thượng được một tháng, thu được rất nhiều lợi." Quý Thiếu Viêm an ủi y, "Hoàng Thượng không cần đau lòng cho thần, thần da dày thịt béo, không sao đâu. Lúc trước dẫn binh đóng ở biên quan, có lúc còn nóng hơn bây giờ."

Tạ Nguyên Gia thấy khuôn mặt hắn đen thêm, có chút hâm mộ nói: "Nếu trẫm cũng có thể tòng quân ra trận thì tốt biết mấy."

"Đừng đừng!" Quý Thiếu Viêm vội vàng lắc đầu, không ngừng xua tay: "Không được đâu, thân thể Hoàng Thượng như khối bạch ngọc chạm khắc đáng giá nghìn vàng, sao có thể đặt chân vào quân đội nơi chứa đầy đám đàn ông thô kệch chứ? Đám người lỗ mãng đó, sẽ đυ.ng vỡ người mất."

Tạ Nguyên Gia chính là hâm mộ cuộc sống như thế, thử hỏi có người đàn ông nào không ôm mộng trở thành quân nhân? Cho dù có phải để ngực trần nơi hoang dã, thì đó cũng là minh chứng cho người đàn ông đích thực, còn tốt hơn nằm bẹp dí ở trong nhà?

"Trẫm chỉ nghĩ mà thôi." Tạ Nguyên Gia cũng biết mình suy nghĩ hảo huyền, "Trẫm cực kỳ hâm mộ dáng người của ái khanh."

Quý Thiếu Viêm cười ha ha, "Chỉ cần Hoàng Thượng chăm uống sữa dê, thần tin chắc chưa đến mấy năm sẽ cao lớn hơn thôi."

"Trẫm không thích uống sữa dê." Tạ Nguyên Gia vừa nghĩ tới sữa dê liền nhức đầu, vào mùa hè ai mà lại muốn uống thứ đó, uống xong cả người toàn mùi sữa tắm mãi không sạch.

Quý Thiếu Viêm cũng hùa theo trêu ghẹo, "Cả người Hoàng Thượng toàn mùi sữa, hương thơm dễ chịu vô cùng."

Tạ Nguyên Gia không có cách nào lý giải được sở thích kỳ quái của hắn, đành nhấc chân đi về phía trước, Quý Thiếu Viêm bước nhanh đuổi theo, còn niềm nở đoạt lấy lá chuối tây từ tiểu cung nữ để che nắng cho Tạ Nguyên Gia, cười híp mắt nhìn có vẻ rất vui.

Tạ Nguyên Gia đi dọc theo hành lang dài bên ngoài Cảnh Doanh Cung, cũng không có đích đến, chỉ là đi đại theo bản năng. Đã lâu rồi chưa có xem xét lại cốt truyện, y xâu chuỗi lại tình tiết trong nguyên tác, phát hiện lúc này nam hai, cũng chính là Quý Thiếu Viêm đang ở phía sau che dù cho y, bây giờ hẳn đã sa vào lưới tình với nữ chính, trở thành mối quan hệ bạn nhưng không phải bạn cộng một nửa tình địch với nam chính.

Nhưng mà...... Nữ chính với nam chính đều đã thành ra như thế rồi, phỏng chừng cũng chẳng thể trông mong nam hai đi theo đúng cốt truyện. Nghiêng người sang nhìn trộm Quý Thiếu Viêm, thấy hắn mặt mày tuấn lãng anh tuấn tiêu sái, trong lòng tiếc nuối một tiếng, nếu đã không diễn đúng theo kịch bản với nữ chính, vậy không biết sau này cô nương nhà nào tốt số sẽ được hắn yêu.

"Ái khanh có người ngưỡng mộ trong lòng chưa?" Tạ Nguyên Gia không khỏi hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình, là cấp trên, quan tâm đến đời tư của cấp dưới cũng không tính là nhiều chuyện đâu...... Nhỉ?

Quý Thiếu Viêm mười chín tuổi, dựa theo chuẩn mực thời cổ đại, tuy giờ chưa thú thê (cưới vợ), nhưng thị thϊếp gì đó trong phòng hẳn phải có, nhưng hắn từ nhỏ đã tiêm nhiễm lối sống trong quân ngũ, một lòng chỉ biết luyện võ đánh giặc, đoán chắc hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để yêu đương.

"Người ngưỡng mộ trong lòng......" Quý Thiếu Viêm có chút mờ mịt, là lãng đầu thanh [2] chưa từng yêu đương nên lúc này cũng không biết phải trả lời sao cho đúng, thành thật mà nói hắn cũng không hiểu ngưỡng mộ trong lòng là ý gì, "Hình, hình như không có?"

[2] – Lãng đầu thanh: nói về những người làm việc không có đầu óc, không động não, không biết phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động một cách mù quáng. Hậu quả là chuyện nhỏ không đáng xé ra to dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

Hắn nhớ tới cái lần tim đập nhanh khi nhìn Hoàng Thượng ở dưới tàng cây đa, nhưng hắn lại không biết nó có ý nghĩa gì.

Tạ Nguyên Gia cười khẽ: "Chuyện này khó lắm sao? Nếu ái khanh nhìn trúng cô nương nhà nào, cô nương người ta cũng tâm duyệt (thật lòng) với ngươi, vậy trẫm giúp ngươi tứ hôn có được không?"

"Cũng được đó." Quý Thiếu Viêm không ngừng gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu Hoàng Thượng biết cô nương nào tốt, nhớ giới thiệu cho thần."

"Vậy ái khanh thích kiểu cô nương thế nào?" Tạ Nguyên Gia mỉm cười quay đầu lại nhìn hắn.

Quý Thiếu Viêm vốn muốn nói nữ tử như ngươi vậy đó, nhưng lời ra tới miệng liền nuốt xuống, bộ hắn chán sống rồi sao mà dám lấy Hoàng Thượng đem so với nữ tử, "Thì...... Dịu dàng dễ gần gũi, lòng dạ thuần khiết đơn thuần, ừm...... Tốt nhất khi cười rộ trông rất đẹp."

Yêu cầu này cũng quá rộng đi, Tạ Nguyên Gia dở khóc dở cười: "Nghe miêu tả như vậy hình như cũng không có gì đặc biệt cho lắm, trong kinh có nhiều cô nương xinh đẹp như thế chắc sẽ tìm được người phù hợp."

Quý Thiếu Viêm nở nụ cười bẽn lẽn, "Thôi đi, thần vẫn thấy mình thích hợp với việc dẫn binh đánh giặc, dẫu sao trong nhà đã có đại ca sớm thành gia lập thất, phụ thân cũng lười quản đến ta."

Hai người vừa nói vừa cười đi về phía trước, bất tri bất giác đi tới Tê Hoàng Cung của Phó Cảnh Hồng, Tạ Nguyên Gia do dự một hồi vẫn quyết định vào xem thử, tuy buổi sáng đã tới rồi, nhưng nếu đã đi ngang qua đây mà không vào hình như không được phải phép.

Tiểu thái giám giữ cửa vừa thấy y đến liền lập tức mở miệng hô to một tiếng "Hoàng Thượng giá lâm"! Tạ Nguyên Gia bị giọng nói vang rung trời của hắn dọa sợ tới mức lảo đảo, may có Quý Thiếu Viêm ở bên cạnh duỗi tay đỡ lấy, mới tránh được kết cục ngã lăn quay.

"Hoàng Thượng tới rồi sao?"

Thanh âm của Phó Cảnh Hồng truyền ra từ bên trong, Tạ Nguyên Gia lập tức nhấc chân bước vào cửa lớn Tê Hoàng Cung, lúc này Phó Cảnh Hồng đang ngồi ở mép giường xem tấu sớ, thấy y đi vào, lộ ra một nụ cười không rõ ý.

"Trẫm đang đi dạo, đúng lúc đi ngang qua chỗ này của Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia ngồi xuống, "Hoàng thúc đang xem tấu sớ ư?"

Phó Cảnh Hồng để văn kiện trong tay sang một bên, nhận lấy chén trà cung nữ bên cạnh đưa qua uống một ngụm, đáp: "Cũng sắp xem xong rồi, Hoàng Thượng có muốn ở lại cùng nhau dùng bữa tối không?"

Tạ Nguyên Gia vốn muốn nói không cần, nhưng phòng bếp của Tê Hoàng Cung có món rau trộn mà y cực thích, do dự mãi một lúc, y vẫn nhịn không được mà gật đầu, "Ái khanh cũng đang canh giữ ở bên ngoài, chi bằng giữ hắn lại cùng nhau dùng bữa?"

Phó Cảnh Hồng tất nhiên không muốn có thêm cái bóng đèn mang tên Quý Thiếu Viêm, nhưng Tạ Nguyên Gia đang dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ để nhìn hắn, khiến hắn thật sự không nỡ nói lời từ chối, đành phải lui một bước nói: "Hoàng Thượng nếu đã cao hứng, dĩ nhiên là được."

Lăng Sương đã từng nói, muốn chiếm trái tim của một người, không thể lúc nào cũng làm trái ý của y, việc nhỏ bỏ qua được thì cứ bỏ qua, cũng không tổn thất gì nhiều, còn chiếm được thiện cảm.

Lời này thật không sai, Lăng Sương quả nhiên không lừa hắn.

Tạ Nguyên Gia đương nhiên rất vui vẻ, có Quý Thiếu Viêm ở đây, y ăn cơm cũng tự tại hơn rất nhiều, bằng không Hoàng thúc sẽ ép y ăn rất nhiều món y không muốn, mỗi lần đều phải nhét đầy một bụng.

"Nghe nói, lúc nãy Hộ Bộ thượng thư Lý đại nhân đã bái kiến Hoàng Thượng?" Phó Cảnh Hồng mở miệng hỏi, ngữ khí bình tĩnh, tựa như chỉ đang hỏi chuyện nhà.

Tạ Nguyên Gia trong lòng cả kinh, cho rằng vai chính đang hoài nghi mình, nhanh chóng nỗ lực làm sáng tỏ: "Quả thật có việc này, nhưng chỉ là hàn huyên đôi câu, trẫm cho ông ấy về rồi."

Phó Cảnh Hồng muốn từ từ thổ lộ tâm tình với y, cho y biết mình đối với y không có sự hoài nghi, "Thần chỉ thuận miệng hỏi thôi, Lý đại nhân tuổi tác đã cao, nếu Hoàng Thượng thấy ông ta vướng bận, vậy để ông ta về hưu trước cũng được."

Nhưng Tạ Nguyên Gia không muốn liên lụy đến Lý thượng thư, vội vàng thay lão cầu tình: "Lý đại nhân mấy năm nay làm việc thận trọng, trẫm sao nhẫn tâm ép ông ấy cáo lão hồi hương? Thỉnh Hoàng thúc thủ hạ lưu tình."

Phó Cảnh Hồng có chút phiền muộn, hắn sợ Nguyên Gia bị lão già Lý thượng thư cố chấp kia quấy rầy, nên mới đưa ra chủ ý cho lão cáo lão hồi hương, sao ngược lại càng khiến Nguyên Gia thêm sợ hãi, tựa như mình đang uy hϊếp y vậy?

"Được, vậy thì giữ lại." Phó Cảnh Hồng bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể từ bỏ ý tưởng trò chuyện giao lưu hữu nghị với Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia thấy sắc mặt hắn thâm trầm trong lòng âm thầm hối hận đáng lẽ không nên tiến vào, tính cách Phó Cảnh Hồng độc tài, không biết có nghi ngờ Lý đại nhân không, trong lòng đầy uất nghẹn.

Mà Phó Cảnh Hồng càng thêm ưu sầu, rõ ràng muốn tán gẫu chuyện thường ngày để xích lại gần nhau hơn, ai ngờ Nguyên Gia lại càng thêm câu nệ sợ sệt với hắn, hình như mọi chuyện ngày càng tồi tệ thêm.

Càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý do đồ khốn Lăng Sương đưa ra thật không đáng tin!