Diêm đại phu cười: “Trong động không gian nhỏ hẹp, hai người chúng ta thi triển không đủ, không bằng cùng đi ra bên ngoài quyết thắng thua.”
Quý Hàn vẫn lạnh lùng nhìn gã, không đáp lời.
Diêm đại phu nói: “Ngươi mà yên tâm, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta liền lập tức thả những kẻ khác đi.”
Quý Hàn tuy không tin, nhưng không có cách khác.
Trong huyệt động đúng là không thể thi triển thân pháp, huống chi đối phương người đông thế mạnh, mặc kệ Diêm đại phu có phải là đang lừa y hay không, y cũng không biết phải làm sao.
Vệ Kỳ đứng phía sau cuống quít giữ chặt y, vội vàng thì thầm vào lỗ tai y: “Giáo chủ, ngài vẫn đang bị thương.”
Quý Hàn lại nhẹ nhàng phất tay hắn ra: “Hết cách, ngươi mau lui xuống.”
Vệ Kỳ nói: “Nhưng mà……”
Quý Hàn khẽ lắc đầu: “Các ngươi ở lại nơi này, không cần đi ra.”
Tiếu ý bên môi Diêm đại phu càng sâu.
Vệ Kỳ cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, rất nhanh đuổi kịp, ở sau hắn có tiếng bước chân sột soạt, hắn quay đầu lại, liền thấy giáo chúng cơ hồ lẳng lặng đuổi kịp.
Quý Hàn và Diêm đại phu cùng đi ra khỏi huyệt động, Ân Bất Hoặc thấy y, cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì, dường như lão thấy kết cục thế này là đương nhiên.
Bên kia, giữa đám người Hạo Nhiên Minh, Cận Bắc Quách liếc nhìn thấy y, trước ngạc nhiên sau liền chỉ hắn mắng: “Ma đầu! Triệu huynh hiện tại ở nơi nào!”
Quý Hàn giống như không nghe thấy, hờ hững đi ra vài bước, Diêm đại phu đi sau y cười nói: “Tất nhiên là chết rồi.”
Toàn thể Hạo Nhiên Minh tĩnh lặng một lát, Cận Bắc Quách khàn giọng mắng to: “Cái tên ma đầu nhà ngươi! Ta còn sống một ngày! Nhất định phải gϊếŧ ngươi báo thù cho Triệu huynh!”
Trong tay gã không có binh khí, gã còn bị phong bế huyệt đạo, tất nhiên không thể “Chính tay đâm ác tặc” tại đây, chỉ còn có thể trong vòng vây to tiếng mắng chửi vài câu lỗ mang, sau đó đột nhiên nghẹn ngào ngã ngồi ra đất, lấy tay che mắt, lệ rơi đầy mặt.
Hạo Nhiên Minh chủ cũng ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Là ta…… Là ta đã hại Triệu hiền chất.”
Quý Hàn vẫn như mắt điếc tai ngơ, y đi ra vài bước, rồi quay người lại, lạnh lùng nói với Diêm đại phu: “Ngươi rút kiếm đi.”
Diêm đại phu nói: “Ta là huynh trưởng của ngươi, tất nhiên là muốn nhường ngươi.”
Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay gã đã ra khỏi vỏ, công kích trực tiếp lên đầu vai Quý Hàn, Quý Hàn lấy vỏ kiếm chắn qua, trong khoảnh khắc kiếm đã nơi tay.
Diêm đại phu dùng nhuyễn kiếm, chỉ chăm chăm tấn công vào chỗ Quý Hàn thụ thương chưa lành, Quý Hàn vốn đã không thiện phòng thủ, nhuyễn kiếm lại khác với trường kiếm, y lấy kiếm ngăn trở, nhuyễn kiếm như rắn quanh co cắt khoét thêm trên người y một vết thương.
Sau vài lần đυ.ng độ, Quý Hàn cảm thấy miệng vết thương trên vai rạn nứt, đau nhức không thôi, y còn phải ngăn cản mấy chiêu của Diêm đại phu, tay bỗng nhiên mất lực, trường kiếm rời khỏi tay, y vội vàng nghiêng người né tránh kiếm chiêu, chiêu tiếp theo tất nhiên là tránh không khỏi.
Sau lưng y đã bị kiếm gây thương tích, sau đó lại nghe được Diêm đại phu ăn đau lên tiếng rêи ɾỉ, y quay đầu nhìn, kiếm trong tay Diêm đại phu đã bị người đánh bay.
Từ phía sau, có người đỡ lấy y, bạch y như tuyết, Quý Hàn khựng người một lát, sau đó quay đầu nhìn người nọ, lòng y cơ hồ ngập tràn vui sướиɠ, thốt lên: “Triệu Kiếm Quy.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta đến chậm.”
Quý Hàn nhíu mi, lại thoáng mím môi nở nụ cười rất nhanh, thấp giọng nói: “Vừa vặn, không phải là quá trễ.”
Hạo Nhiên Minh tĩnh lặng hồi lâu, Cận Bắc Quách cả kinh nói: “Triệu huynh, ngươi còn chưa có chết?”
Triệu Kiếm Quy rũ mi nhìn Quý Hàn té ngã xuống đất, khẽ cười nói: “Nhận được ưu ái của giáo chủ, Triệu mỗ tóm lại xem như tránh được một kiếp.”
Quý Hàn đã kiềm được tiếu y bên khóe môi, chỉ là một câu này của Triệu Kiếm Quy vốn chưa nói xong, hắn lại đã quay tay hồi đáp Diêm đại phu một chiêu, lúc xuất trường kiếm trong tay, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi nhớ kỹ, kiếm pháp lợi hại nhất trên đời này, không phải kiếm gϊếŧ người, mà là kiếm cứu người.”