Quý Hàn nói xong câu đó, Hoa hộ pháp nhất thời ngẩn ra, qua một lúc lâu mới tỉnh lại được, thì thào hỏi: “Chốt thí?”
Quý Hàn nói: “Đúng vậy.”
Hoa hộ pháp vẫn không thể tin được: “Lão giáo chủ vì sao lại làm thế?”
Vệ Kỳ ở một bên cười khổ nói: “Ngươi có biết tiểu tử họ Diêm kia là nhi tử thân sinh của lão giáo chủ không?”
Hoa hộ pháp: “Ta…… có mơ hồ nghe qua một ít.”
Vệ Kỳ nói: “Bọn họ sớm đã bố trí.”
Hoa hộ pháp không khỏi nhăn mi, nàng thấy thần sắc của Quý Hàn bình thản, nhịn không được nói: “Ngài đã biết hôm nay lão giáo chủ sẽ……”
Quý Hàn có chút ảm đạm: “Cũng lờ mờ đoán được.”
Hoa hộ pháp ngạc nhiên: “Nếu là như thế, vì sao giáo chủ còn muốn làm theo kế hoạch của lão giáo chủ?”
Quý Hàn rũ mi không nói.
Hoa hộ pháp còn muốn hỏi tiếp, nhưng nàng hoảng hốt nhận ra.
Quý Hàn nói y chỉ lờ mờ đoán, chắc là lờ mờ đoán xem Ân Bất Hoặc có thật là muốn gϊếŧ y chết hay không, lão ta dù sao cũng là dưỡng phụ của y, trong lòng y ước chừng vẫn ôm một tia hi vọng.
Hoa hộ pháp nhìn Quý Hàn, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nếu dựa theo lẽ giang hồ, Ân Bất Hoặc nuôi dưỡng Quý Hàn, nếu lão ta muốn, Quý Hàn cho dù phải trả mạng cho lão thì cũng là chuyện phải làm.
Nhưng nàng không tin Quý Hàn thật sự sẽ ngốc như vậy, ngốc đến mức dâng mạng mình lên.
Người bị thương phần lớn đã được băng bó thỏa đáng, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi Vệ Kỳ mang theo mấy người đi vào sâu trong huyệt động, Hoa hộ pháp cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng hỏi thăm Quý Hàn, Quý Hàn lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày trước thủ hạ của Vệ Kỳ nhân lúc thăm dò tiểu đạo còn theo lời ta làm cất giấu vài thứ vào bên trong.”
Hoa hộ pháp hỏi: “Thứ gì?”
Quý Hàn nói: “Bọn họ phóng hỏa ở bên ngoài, không phải muốn thiêu cháy chúng ta thì cũng là muốn vây khốn chúng ta, trong động có giấu chút lương thực, chúng ta có thể chống đỡ qua vài ngày.”
Hoa hộ pháp vốn tưởng rằng Quý Hàn còn cất giấu cái biện pháp gì có thể nghịch chuyển càn khôn, lúc này không khỏi thất vọng nói: “Chống đỡ vài ngày, sau đó thì sao.”
Xem tình trạng hiện nay, dù có thế nào bọn họ đều cầm chắc cái chết.
Quý Hàn nhẹ giọng nói: “Chờ.”
Hoa hộ pháp hỏi: “Chờ cái gì?”
Quý Hàn: “Chờ người đến.”
Hoa hộ pháp không khỏi thở dài, lòng đã tuyệt vọng.
Thời gian Quý Hàn kế nhiệm giáo chủ không tính là dài, y không kịp bồi dưỡng ra bao nhiêu thủ hạ tâm phúc, hiện đã tất cả tụ lại nơi này, nàng thật sự là nghĩ không ra còn ai có thể tới cứu bọn họ. Có nghĩ tới chuyện tranh thủ trốn ra khi chính phái được cứu viện cũng thấy rất xa vời — chính phái vốn cũng tiêu hao nhân lực, cao thủ cơ hồ đều bị vây ở Bạch Thương sơn, dù nàng có suy tính thế nào cũng không tính ra còn ai đến cứu bọn họ được nữa.
Nàng thở dài một hơi, thì thào tự nói: “Làm gì còn ai có thể tới cứu chúng ta, chỉ sợ chúng ta chết chắc.”
Ngữ điệu của Quý Hàn vẫn bình thản: “Tất nhiên là có người đến.”
Hoa hộ pháp ngẩn ra, hỏi: “Người nào?”
Quý Hàn nói: “Triệu Kiếm Quy.”