Chương 15

[15] Sở Phong cùng Lục Sơn ở toilet so lớn nhỏ, tiểu biếи ŧɦái Lẫm Lẫm cơ khát khó nhịn, ngàn dặm đưa bức





Sở Phong trước khi nhận phỏng vấn đi vào toilet một chuyến, lúc đi vào Lục Sơn cũng đang đi tiểu. Sở Phong thường bị truyền thông gọi là thần mặt đơ, tự nhiên thần sắc không thay đổi, kéo khóa quần phóng nước. Không nghĩ tới hắn còn bình tĩnh như vậy, Lục Sơn vẫn là căm giận nhìn hắn, đại khái là dự tính đánh không lại hắn mới không động thủ, rửa tay liền đẩy cửa ra ngoài.

Sở Phong không thích bát quái, nhưng vừa rồi đồng đội nói hắn vẫn nghe được, vẫn là dùng dư quang liếc liếc nhìn thứ đó của Lục Sơn. Ừ, thật là đủ nhỏ, nhìn qua còn không bằng ngọc hành của Bạch Lẫm đâu, so với hắn lại càng là một trời một vực, khó trách bọn họ vừa rồi cười nhạo như vậy.

Sau đó là hắn một mình phỏng vấn, các đồng đội và huấn luyện viên họp báo sau trận đấu. Phỏng chừng bọn họ có chút hưng phấn, sân nhà thắng Phong Minh, các phóng viên cũng thực phấn khởi, đại khái có thể hỏi lâu. Cề phần phỏng vấn riêng của hắn, hai ba cái bị hắn từ chối. Bối cảnh của hắn sâu, bản nhân cũng là mang diện mạo hung thần ác sát, phóng viên muốn hỏi nhiều cũng không dám, rất nhanh để lại hắn trở về.

Buổi tối có liên hoan, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, Sở Phong muốn đi tìm Lẫm Lẫm người kia. Mấy hôm trước lúc hắn về nhà tin tức đã đầy đường, hắn thật sự là bị ông, cha mẹ và anh nhìn chằm chằm, cơ hồ không có thời gian nhắn lại, cho nên Bạch Lẫm gửi tin nhắn hắn trả lời vừa vội vừa có lệ. Kết quả tiểu người mẫu sau này liền vô tung vô ảnh, mấy ngày liền ngay cả gây rối cũng không, thật sự kỳ quái.

Hắn về phòng nghỉ đầu tiên. Sân nhà tác chiến, phòng nghỉ là cố định, bọn họ bình thường huấn luyện cũng ở nơi này nghỉ ngơi thay quần áo, cho nên bên trong này nọ nhiều đồ. Sở Phong còn chưa vào cửa, liền nhìn đến cửa có thân ảnh lén lút, bóng dáng còn rất quen thuộc.

"Ai?" Người nọ bị hắn hỏi thì run rẩy, hắn nhìn ánh mắt người nọ là nhận ra ngay, tuy rằng cậu ta đã bọc mình như xác ướp.

"Vào đi." Sở Phong một phen ôm chặt bả vai Bạch Lẫm, mở cửa đẩy người vào bên trong, thật sự là còn chưa đi tìm người, người lại tự dâng tới cửa."Vào bằng cách nào?" Bảo an cũng có thể cho cậu ta vào phòng thay quần áo? Cũng quá không đáng tin.

"Cho chú ấy nhìn mặt là được vào......" Bạch Lẫm càng nói càng nhỏ giọng. Cậu không muốn liên lạc với Sở Phong người máu lạnh này, cho nên vé đều không dùng tới, kết quả trực tiếp nhìn đến Khiếu Lang thắng, cậu kích động lái xe đến đây, cực độ biểu hiện fan não tàn điên cuồng. Vốn cũng không nghĩ đến phòng thay quần áo, bảo an trung niên vừa thấy mặt cậu liền lộ ra một cái tươi cười ý vị thâm trường, một đường hộ tống cậu đến nơi này...... Còn có một điểm cậu không muốn thừa nhận, này đều vài ngày không gặp Sở Phong, cậu vừa nghĩ đến nam nhân huyệt liền ngứa, nhờ người đại diện mua món đồ chơi cũng không hữu dụng. Người đại diện của cậu bị cậu làm cho tức chết còn dọa đánh cậu vài cái, đánh cho cậu ủy khuất chết. Cậu có biện pháp nào nha, thật sự ngứa chết, muốn đòi mạng, cậu lại chỉ có thể nhận Sở Phong, mới có thể tự mình đến cửa.

"Ồ......?" Sở Phong đánh giá cậu trên dưới. Vẫn là bộ dáng vài ngày trước, nhưng xem ra không chịu ăn cơm, xem khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng. Hắn chẳng có cảm giác gì về việc bảo an hiểu lầm hai người họ là một đôi. Một đôi thì một đôi, dù sao hắn thật sự thích cơ thể của người song tính này. Nếu Bạch Lẫm không ngại, trước khi Bạch Lẫm tìm được ý trung nhân họ còn có thể tiếp tục loại quan hệ này. Dù sao chính hắn gần đây không có tính toán kết hôn, ba năm gần nhất cũng không có.

"Chính là tôi nhìn thấy Khiếu Lang thắng, cái kia, chúc mừng anh......" Bạch Lẫm hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Xem xem nói cái gì vậy a, cậu đưa qua một băng rôn, bên trên viết [Khiếu Lang tất thắng!].

"Cái kia, buổi tối tôi mời anh ăn cơm đi."

"Cám ơn cậu, nhưng buổi tối tôi đã có hẹn." Sở Phong hiểu ý tứ muốn lăn giường của Bạch Lẫm, ngoài miệng tiếp tục đùa cậu, kỳ thật trong lòng cười đến nở hoa. Mặt băng sơn vạn năm không biến cũng buông lỏng, nhưng hắn cười rộ lên càng là đáng sợ, có loại cảm giác âm trầm, có thể làm người hoảng sợ.

"Kia...... Tôi đây......" Bạch Lẫm muốn nói buổi tối đi tìm anh, lại cảm giác nói trắng ra rất vô sỉ, càng trọng yếu hơn là bây giờ cậu muốn. Trong gian phòng thay quần áo này dày đặc hormone nam nhân, dù sao cũng là nơi các nam nhân trường kì ở đây, này gợi lên tìиɧ ɖu͙© của cậu. Từ ngày ấy nam nhân dùng vòng dươиɠ ѵậŧ khai phá cậu như vậy, nữ huyệt của cậu lại khôi phục về dâʍ đãиɠ, lúc muốn một khắc cũng đợi không được, lúc này ngửi mùi mồ hôi sau khi vận động trên người Sở Phong thì chân cũng run.

"Sở Phong......"

"Sao lại xa cách như vậy, ngày đó không phải gọi rất dễ nghe sao?" Sở Phong nhìn cậu trong chốc lát mặt đỏ trong chốc lát mặt trắng, rốt cuộc không đùa cậu nữa, nâng mặt cậu hôn. Chỉ cần người này không chê mùi mồ hôi của mình, đồng đội và quản lí đại khái cũng phải tốn ba mươi phút mới về, hắn phải nhanh chóng chiến đấu.

"Sở ca......" mắt Bạch Lẫm ướŧ áŧ, hai má đỏ ửng, đôi môi sưng lên vì hôn khép mở, phun ra từ ngữ dễ nghe nhất.

Phòng thay quần áo rất lớn, bình thường chỉ có hai hàng tủ bên ngoài có người dùng. Thi đấu hữu nghị giống hôm nay, cầu thủ dự bị cũng không đến hết, càng là bên ngoài cùng mới có người dùng. Sở Phong đưa người đến hàng tủ quần áo thứ ba, đó là một góc chết từ cửa nhìn không thấy. Hắn đã quen tính cách mấy người đồng đội, nhìn đến hắn không ở đây chỉ biết cho rằng hắn đi, sẽ không đến chỗ này tìm người, chẳng qua, bọn họ phải nhẹ một chút.

Ba hàng đều là thiết trí giống nhau, ở giữa có một cái ghế rất cao. Bởi vì vận động viên bóng rổ hở một cái liền 1m9 2m, sợ bọn họ chân dài không chỗ duỗi, ghế dựa này cao hơn rất nhiều so với bình thường.

Sở Phong để Bạch Lẫm bám tay vào lưng ghế, nâng mông, quần áo cũng chưa cởi. Vì tốc chiến tốc thắng, liền kéo quần xuống dưới. Tiểu tao hóa quả nhiên là đến tìm thao, thế mà ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, chỗ kia đã ướt đẫm.

"Sao lại da^ʍ như vậy?" Sở Phong nhẹ nhàng đánh mông cậu một cái, người song tính ưm một tiếng, còn lắc lắc mông.

"Ca ca xấu......" Bạch Lẫm cố gắng quay đầu trừng hắn, kỳ thật một điểm uy hϊếp cũng không có, "Bên trong ngứa...... Ưm, muốn ca ca thao......" Bạch Lẫm thành thực về phía nam nhân tìm lấy côn ŧᏂịŧ. Từ buổi tối ngày đó mất khống chế gọi Sở ca ca, cậu cũng thích xưng hô này. Sở Phong lớn hơn cậu hai tuổi, nhìn qua ổn trọng tin cậy, nếu không thành tình nhân, làm huynh đệ cũng không tồi. Nhưng cậu quên, làm gì có anh trai nào yêu thích không buông tay thao tao huyệt của em trai đâu.