Chương 20: Thích anh

191.

Đoạn video ngắn này là do một vị quần chúng nặc danh đăng lên diễn đàn.

Lúc vừa được đăng lên, ngay lập tức đã nhấc lên một đợt nhiệt sóng.

Mọi người sôi nổi tìm kiếm cái vị ồn ào thông báo mà la phá giọng trong video này là ai.

Tui đen mặt rời khỏi WeChat, bấm vào diễn đàn tìm bài đăng gốc.

Nhiệt độ làm bài đăng liên tục chiếm cứ đầu đề tới mấy ngày, dòng tiêu đề suýt thì lóe mù mắt tui.

—— nặc danh tao 0 thổ lộ đêm khuya, thế nhưng là vì gấp gáp dâng ra cúc non? ( ấn · vào · để · xem · chi · tiết ·)

Lăn!

Ngươi mới tao 0!!

Cả nhà ngươi đều tao 0!!!

192.

[ lâu chủ]:

Hôm nay, lâu chủ dùng cơm ở thành Nam, khoảng chừng 10 giờ thì kết thúc bữa tối.

Lâu chủ đang lái xe về nhà, kết quả nửa đường bỗng thấy cách đó không xa là một nhóm người vây quanh, tưởng là có người đánh nhau ẩu đả nên lén lút đi tới vây xem.

Không! Nghĩ! Tới!

Thế! Mà! Lại! Là! Hiện! Trường! Thổ! Lộ!

Còn! Là! Hai! Chàng! Cơ! Lão!

Nhưng tại trời tối quá, da mặt tui lại mỏng, nên ngại tiến lên nhìn xem rốt cuộc có phải là người trong giới không.

Sau khi kết thúc, đám người dần dần tan đi, lâu chủ muốn theo sau, kết quả chàng 1 kia ôm chàng 0 nghiêng đầu liếc tui một cái, khí tràng bạo cực kỳ! Lâu chủ bị liếc tới nhũn chân luôn.

Lâu chủ mới vào giới năm ngoái, cảm thấy chàng 1 này tuyệt đối không bình thường a.

Mau nhìn mau nhìn, hai người này có phải người quen không a?

193.

[lầu 1]: Tám phần không phải người trong giới, tình huống hiện tại trong giới như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày.

[lầu 2]: Tuy rằng trời tối, nhưng cái anh 1 này trông chất lượng tốt thật chứ, có ai biết gì không?

[lầu 3]: Mẹ nó, nửa đêm tui cười tỉnh, này rốt cuộc là thông báo hay là gϊếŧ heo vậy.

[lầu 4]: Thao ha ha ha ha ha phía sau tui vẫn là lần đầu tiên ha ha ha ha ha ha???

[lầu 5]: Sao tui thấy bóng dáng của cậu 0 này trông có chút quen?

[lầu 6]: Vào giới mấy năm, trong giới không có 0 nào cao như vậy đi? Tui nhất thời nghĩ không ra là ai…… Bất quá trông rất là hăng hái nha.

[lầu 7]: Cầu phần tiếp theo, nếu hai người bọn họ không thành, vậy anh 1 này tui muốn ~

Tui nhìn tới chỗ này càng nổi giận.

Muốn cái rắm! Lầu 7 này dám muốn, tui liền dám làm cho mông hắn nở hoa!

Tui tức giận mà ấn báo cáo nội dung xấu, nhưng màn hình vừa lướt lên, tui suýt thì hít thở không thông.

[lầu 1697]: Tui khóc, tui còn đang chờ YS lâm hạnh đó, kết quả nửa đường bị GTX cướp đi rồi??? Hả??? Trong giới cùng ngày mất đi song 1?

[lầu 1696]: @ngươi tinh ca, phong cảnh phía dưới đẹp sao?

[lầu 1695]: Tui đệt đệt đệt, GTX?! Hắn chạy tới xem phong cảnh phía dưới?! Chuyện hồi nào?!

[1694 lâu]: Đại bạo, thứ sáu GTX tới quán bar làm sinh nhật, nửa đường cùng YS hôn nồng nhiệt xong cùng nhau rời tiệc, chắc là bị tìm tới cửa để mang về dạy dỗ [ phiền muộn.jpg]

[lầu 1693]: GTX?? Là GTX này hả?? @ngươi tinh ca

[lầu 1692]: GTX ở trong nhóm cũng không dám hé răng [ buông tay.jpg]

[lầu 1691]: Anh 1 này là YS đi, chỉ vào nửa giới, trước giờ tới quán bar chỉ uống rượu không săn diễm, không biết hai người bọn họ thế nào mà đến với nhau.

194.

……

Tui hận.

195.

Tui tắt di động, tùy tay ném lên kệ, sống không còn gì luyến tiếc mà nhắm mắt lại.

Tay Yến Thâm vẫn đặt ở bên hông tui, thỉnh thoảng cúi người hôn nhẹ lên vành tai tui.

“Anh cho rằng em sẽ nhớ rõ chuyện xảy ra hôm đó.”

Tui vẻ mặt đau khổ: “Không nói gạt anh, đó là lần đầu tiên trong đời tui uống say khướt như vậy.”

Yến Thâm hơi dừng, thanh âm có chút khẩn trương: “Hối hận?”

Tui tùy ý mà cười cười: “Đúng vậy, hối hận.”

Cánh tay Yến Thâm ôm tui lập tức căng thẳng, giống như muốn bẻ gãy tui vậy.

Tui vừa bị hắn dùng sức, suýt nữa đã phun hết bữa tối vào bồn tắm, vội vàng trấn an mà vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn thả lỏng.

Yến Thâm nhìn tui chằm chằm, giống như nếu tui lại nói câu nào khiến hắn không hài lòng, hắn liền ăn tươi nuốt sống tui.

Tui biệt nữu mà trở mình, đổi thành cưỡi trên người hắn: “Em hối hận. Lần đầu tiên thổ lộ trong đời, thế mà lại không chịu trách nhiệm, chẳng những không có trường hợp chính thức, còn bị người ta chê cười nữa chứ.”

Hắn há mồm, như là muốn nói gì, tui lại dùng lòng bàn tay che lại miệng hắn.

“Chuyện này thì không sao, ở bên anh rồi tất nhiên sẽ lui vòng, bọn họ có chê cười em em cũng sẽ không biết.” Tui cách mu bàn tay hôn lên vị trí môi của hắn: “Nhưng chuyện trước thì nghiêm trọng lắm, em thiếu anh một lời thổ lộ, lúc tỉnh táo.”

196.

Nói đến lại có chút khôi hài.

Tay tui đã đeo nhẫn hắn tặng, tui lại chưa từng nói lời yêu thương gì với hắn.

Tui quỳ gối trong bồn tắm, lặp lại khẽ hôn lên đốt ngón tay của hắn.

“Tối hôm đó em say rượu, nói chuyện mê sảng, nhưng bây giờ em rất tỉnh táo.”

“Em thích anh, tuy rằng đã quên chuyện xảy ra tối hôm đó…… Nhưng hiện tại em thực sự thích anh, chỉ thích anh.”

“Nói ra cũng không sợ anh chê cười, lần đầu tiên gặp mặt em đã thấy sắc nảy lòng tham rồi.”

“Em rất vui vẻ khi có thể trở thành một nửa kia của anh, bồi anh đi hết quãng đường sau này.”

“Nhưng nếu anh sớm tìm tới em một chút, em sẽ càng cao hứng, hôm nay có thể sẽ là ngày kỷ niệm tròn bảy năm của tụi mình đó.”

“Không phải có thể.” Hắn cắt lời tui, chôn đầu bên cổ tui hít vào một hơi: “Hiện tại em đã ở bên cạnh anh, anh không muốn xa cầu gì sự có thể đó.”

Tui bật cười: “Anh đấy nha…… Lúc làm em thì cường thế lớn mật, lúc theo đuổi sao lại nhát như vậy chứ?”

Nhưng mà thật tốt a.

Nghĩ vậy, giống như nhiều năm tui chờ đợi lại không phải Đồ Trần, mà là Yến Thâm.

Tất cả kiên nhẫn, tất cả chờ mong, giống như đều giữ lại vì hắn.

Vận mệnh chú định, vị trí bên cạnh hai người chúng tôi đều bị đối phương chiếm cứ.

Mà những cánh bướm tui ẩn giấu trong lòng, một con cũng không thả ra ngoài, hiện tại tất cả đều bay về phía hắn, không phân cho người khác mảy may.

Thật tốt a, tui ở trong lòng lại một lần cảm khái.

Yến Thâm hôn lên lòng bàn tay tui mấy cái: “Em không thích anh cường thế sao?”

Tui càng nghĩ càng khoe khoang, nhịn không được nhướng mày xúi giục: “Vậy bây giờ anh cho em xem thử, rốt cuộc anh có thể cường thế đến mức nào đi.”

Tui gấp không chờ nổi, muốn được hắn ôm ấp.

197.

Tui nhớ tới những câu nói của mấy người không chê lớn chuyện trong bài đăng đó.

Phong cảnh phía dưới thật ra rất không tồi.

Bất quá…… có lẽ là tùy người mà khác nhau đi.

Hắn phủ lên người tui, dán bên tai tui mà nỉ non: “Anh rất thích em, thật sự rất thích em.”

Em biết, em biết.

Tui nhất thời phân không rõ trên người mình là nước hay mồ hôi, tay vuốt ve mặt hắn mà hừ hừ: “Thích? Thích thì dùng nhiều lực nói ít lại.”

Đại Phi bọn họ nói không sai, Yến Thâm thật sự rất tốt.

Hắn cũng đã đủ trưởng thành, sẽ không tính toán chi li về quá khứ của tui, cũng sẽ không giống mấy cậu trai trẻ xốc nổi một hai phải truy vấn tui lời thổ lộ đêm đó là muốn nói cho ai.

Mà về vấn đề này, tui cũng không biết.

Giống như đồng tiền xu được tung lên, không ai có thể biết được mình sẽ nhận mặt trái hay mặt phải.

Nhưng khi trong lòng đã hướng về ai đó, thì khoảnh khắc lúc tiền xu rời tay, trong lòng họ đã biết được đáp án rồi.

Tui hy vọng đồng tiền xu này chỉ hướng Yến Thâm mà không phải Đồ Trần, bởi vì tui rất rõ ràng, tui đã sớm không phải hắn thì không thể.

198.

Xong chuyện, tui đè trên người Yến Thâm há mồm thở dốc, suýt nữa thì cho rằng bản thân sẽ ngủm vì hưng phấn quá độ.

Nhưng khi bình tĩnh lại, tui lại thấy cảm giác bị khống chế này cũng không tệ lắm.

Vì thế tui giật giật, muốn đánh thức tiểu Yến Thâm vừa mệt mỏi nằm xuống.

Yến Thâm bình phục hơi thở, vuốt ve dấu tay trên eo tui: “Không thể lại đến, em sẽ không chịu được đâu.”

Tui giơ tay cầm bôi trơn: “Yến học trưởng, không phải nói nếu em còn sức thì để em làm sao? Ân? Học trưởng?”

Yến Thâm: “……”

Tui cười hì hì thò lại gần: “Đúng rồi, em cũng thích anh lắm.”

Yến Thâm nhấp môi nhìn tui, sau một lúc thì đầu hàng: “…… Em đó.”

Yến Thâm làm việc luôn luôn đúng chỗ, cuối cùng thật đúng là không để tui còn sức lực gì.

Tui ngủ đến ngày hôm sau mặt trời lên cao, cả người đau nhức mà biết vậy chẳng làm.

Nhìn người ta tinh thần no đủ cầm bữa sáng tiến vào, tui vô ngữ mà giật nhẹ khóe miệng.

Tại sao người dùng sức rõ ràng đều là hắn nhưng tui lại héo tới như vậy chứ?

Tui nằm trên gối dựa, đóng giả thành khách làng chơi ở thanh lâu: “Tiểu Yến tử, gia mệt mỏi quá, mau tới uy gia ~”

Yến Thâm ngồi ở mép giường, vừa thổi cháo vừa nói: “Mẹ anh nói muốn gặp em, em bằng lòng chứ?”

Tui một ngụm cháo còn chưa kịp nuốt vào, cứ vậy mà phun hết ra ngoài.

199.

Trong đầu tui lướt qua một câu thoại trong phim.

—— tôi đây muốn nhìn thử, đứa tiện nhân dám câu dẫn con trai tôi có năng lực gì!

Tui lập tức rùng mình, vội vàng xua tan cái lời thoại đó đi.

Trong lòng tui, gặp mặt phụ huynh là một chuyện lớn.

Nếu bây giờ Yến Thâm đã nhắc tới, vậy chắc chắn là hắn đang nghiêm túc.

Chỉ cần hắn nghiêm túc, tui cũng cần phải nghiêm túc lên.

Cho nên tui cũng không có trực tiếp cự tuyệt, cũng không tùy tiện đáp ứng.

Tui cũng không biết giọng tui nói ra đã có chút run: “Mẹ anh thích kiểu…… ờ, con dâu gì?”

Bây giờ tui đi sửa tính tình còn kịp không?

Yến Thâm ném giấy vào thùng rác, quay đầu lại gương mặt có chút ôn nhu, tỏ vẻ trấn an rõ ràng: “Em đừng lo lắng quá, bà ấy đã biết về em lâu rồi, hơn nữa bà ấy cũng sẽ thích em.”

Tui nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn thật sự không đùa giỡn khi nói ra câu này.

Nếu hắn không có nói giỡn, vậy thì tui cũng cần phải nghiêm túc mà tự hỏi.

Tui bỗng nhiên nhớ tới hôm qua lúc ăn cơm, đám bạn cùng phòng của hắn nói những câu đó.

Yến Thâm muốn xuất hiện trước mặt tui, bằng dáng vẻ tốt nhất.

Trước khi thực sự quen biết tui, hắn hao phí thời gian dài như vậy, chắc là đã giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn có thể gặp phải rồi.

Những khó khăn này rốt cuộc bao hàm nội dung gì, tui cũng không rõ lắm, nhưng hiện tại, tui bỗng nhiên có chút chua xót.

Hắn bảo đảm sau khi quen biết tui, chỉ cần tui muốn, là có thể bước lên một con đường bằng phẳng không trăn trở gì.

Mà trên con đường này sẽ không có bất cứ bụi gai nào, chỉ có hắn với vô hạn bao dung và tình yêu hoàn toàn phó thác cho tui.

200.

Tui bỗng nhiên không sợ nữa.

Tui kiên định mà trả lời hắn: “Em muốn gặp.”

Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền hôm nay.

Tui cũng chưa từng nghĩ tới, thế nhưng sẽ có một ngày tui lại trông chờ mà muốn gặp mặt phụ huynh của một nửa kia của mình.

Tui nhanh chóng sửa soạn bản thân, lấy cặp nút tay áo đã dùng mấy năm nay mang lên ngay ngắn.

Ra phòng ngủ, Yến Thâm đang chờ ở cửa.

Tui bước qua hỏi hắn: “Mau xem, bạn trai anh soái sao?”

Yến Thâm tiến lên, ở trên môi tui khẽ hôn: “Cậu ấy rất tuấn tú.”

Tui không thuận theo không buông tha mà đậu hắn: “Ồ? Cậu ấy soái cỡ nào?”

Yến Thâm cong môi: “Muốn nghe nhịp tim của anh đập mạnh thế nào không?”

Tui nhịn không được cười rộ lên.

Hắn đứng ở ngoài cửa, dưới ánh mặt trời, vươn tay về phía tui: “Đi thôi.”

Mà tui bước ra khung cửa, vươn tay ra, giao phó chính mình vào tay hắn.

“Vâng.”

– hoàn chính văn –