121.
Nghiến răng nghiến lợi cự tuyệt xong, tui lập tức muốn cùng hắn tạm biệt.
Tuy rằng Yến Thâm đưa tui về nhà, nhưng bây giờ tui lại chẳng có tâm tình gì để cảm tạ hắn, thậm chí còn muốn lột luôn cái áo sơ mi hắn đang mặc để hắn đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mũi xe hóng gió một đêm.
Ai ngờ chân tui vừa mới chấm đất, ghế điều khiển bên kia cũng truyền đến tiếng đóng cửa.
Tui quay đầu nhìn qua, người này đã vòng tới cốp xe, xách ra hai cái túi mua hàng siêu thị.
Tui hồ nghi: “Đừng nói là anh ăn cơm nhà tôi rồi còn muốn trả lại đồ ăn cho tôi đấy.”
Yến Thâm đi về trước vài bước, cùng tui sóng vai: “Đi thôi.”
Đi?
Đi đâu?
Tui đứng trong thang máy, nhìn người bên cạnh mà lâm vào trầm tư.
Khi con số trong thang máy dần dần tăng lên, tui nhìn cửa thang máy được bác gái làm vệ sinh chùi đến bóng lưỡng, không ôm hy vọng hỏi: “Anh mua thức ăn là để tới nhà tôi nấu cơm?”
Hắn đáp: “Sáng nay anh thấy trong tủ lạnh của em không còn đồ ăn nữa.”
Hóa ra là thật sự tới trả đồ ăn a.
Tui cảm động: “Ông chủ Yến, anh tốt quá.”
122.
Tui đã nghĩ hắn quá mức lịch thiệp rồi.
Hắn tuyệt đối không phải tới bỏ đồ ăn vào tủ lạnh nhà tui.
Hắn rõ ràng là tới ké cơm.
Nhưng nghĩ lại tui cũng không tốn tiền mua nguyên liệu nấu ăn nên tui vẫn làm bữa tối cho hai người.
Thực ra tui rất lười nấu ăn trong những ngày đi làm, bình thường đều chọn cơm hộp cho qua bữa.
Ban ngày đi làm đã mệt chết, tối về tất nhiên là phải lo nghịch máy chơi game của tui rồi.
Cơm nước xong, Yến Thâm tự giác đi rửa chén, tui riêng dặn dò hắn nhớ rửa chén bát hồi sáng luôn.
Sau đó tui làm ổ trên sô pha, bắt đầu chơi game.
Qua một lát, một đĩa cam được cắt sẵn nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trà trước mặt tui.
Yến Thâm thấy tui không rảnh tay, nói: “Há mồm.”
Tui theo quán tính mở miệng.
Một múi cam được nhét vào miệng tui, tui nhai nhai, ngọt dữ.
Vì thế không đợi hắn lại đưa qua, tui liền chủ động há miệng: “A ——”
123.
Một đĩa cam sạch sẽ nhanh chóng, toàn vào bụng tui.
Yến Thâm ngồi ở bên cạnh tui, nhìn tin tức trên TV, quan tâm tới đại sự quốc gia.
Mà tui bận quan tâm tới chính mình, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trò chơi của tui.
Đến khi kết thúc dự báo thời tiết, hắn mới đánh vỡ sự yên lặng giữa cả hai: “Máy game này dùng tốt chứ?”
Tui không mấy để tâm: “Anh cũng thích chơi game?”
Yến Thâm không phủ nhận.
Tui lải nhải: “Công ty này muốn tung ra bản limited vào dịp tết, tui định tới lúc đó tự mua cho mình làm quà. Chức năng thì không thay đổi gì nhưng mà giá cả lại tăng lên, còn sợ không mua được, nghĩ tới đã khó chịu.”
Trên đầu bỗng nhiên đáp một bàn tay, Yến Thâm xoa xoa đầu tui: “Em chơi đi, anh đi tắm.”
Tui cũng không thèm nâng mắt: “Ờ, anh đi đi.”
……
Mà không đúng.
Hắn tắm cái rắm chứ tắm.
Tui tạm dừng trò chơi, thở hồng hộc chạy vào phòng tắm, lập tức như bị sét đánh.
Tui kinh ngạc: “Sao anh không mặc qυầи ɭóŧ hả!?”
Yến Thâm đứng ở dưới vòi hoa sen, giơ tay vuốt sạch nước trên mặt: “Sao lại phải mặc?”
Quá có đạo lý.
Tầm mắt của tui không chịu khống chế mà lướt từ xương quai xanh của hắn đi xuống, trượt tới bụng nhỏ rồi vẫn không dừng lại được.
Tui nuốt nước miếng, lập tức khép cửa lại: “Quấy rầy.”
124.
Tui quay lại sô pha, biểu tình đờ đẫn.
Di động ong ong run lên, tui đờ người cầm di động, mở ra giao diện WeChat.
Tin nhắn là từ bạn học cấp ba của tui gửi tới, thằng này vừa gầy vừa nghịch, cho nên mọi người đều gọi hắn là Khỉ Ốm.
Tui không phải người thích bát quái, nhưng Khỉ Ốm thì khác, mấy cái tin tức như Đồ Trần hồi cao trung yêu sớm, đại học tra với ai, sau khi xuất ngoại bị gái Tây nào đó theo đuổi, v.v đều là do hắn nói cho tui biết.
Lúc này hắn vừa gửi cho tui một bức ảnh, phía dưới kèm theo một hàng chữ.
Khỉ Ốm: [ hình ảnh ]
Khỉ Ốm: Tinh a, ông xem người này có phải Đồ Trần không?
Tui còn chưa bấm vào bức ảnh kia để xem cho rõ đã cảm thấy bóng người mơ hồ trong bức ảnh tám phần chính là Đồ Trần.
Tui biết bộ đồ này của Đồ Trần, đó là quà tui mua cho hắn hồi Tết Âm Lịch năm ngoái, bưu phí mắc muốn chết.
Trong ảnh, Đồ Trần nghiêng mặt, giống như đang dạo chợ đêm, tay phải cầm một ly Quan Đông nấu.
Mà bên cạnh hắn là một cậu nam sinh không thấp, tay thì đang khoác lên cánh tay hắn.
Tui quay lại khung chat, chắc chắn mà trả lời Khỉ Ốm: Chắc chắn là hắn!
125.
Khỉ Ốm: Tui biết là tui không nhìn nhầm mà, hắn về nước lúc nào vậy?
Tui: Thứ bảy tuần trước.
Khỉ Ốm: Vậy là hắn cũng mang theo pháo hữu về chung luôn?
Tui: A?
Pháo hữu? Pháo hữu gì? Không phải Đồ Trần với pháo hữu của hắn chia tay rồi à?
Tui trợn tròn mắt, nghĩ thầm không phải đâu.
Pháo hữu của Đồ Trần, chẳng lẽ là cậu trai trong bức ảnh này sao?
Trong đầu tui toàn là đm, lập tức bấm vào ảnh chụp nhìn cho kỹ.
Cái áo khoác của cậu pháo hữu này cũng quen mắt quá đi!
Đây chẳng phải là cái cậu Cảnh Bác Minh trong buổi triển lãm tranh hôm qua sao!
Khỉ Ốm: Đừng nói ông là anh em tốt của cậu ta mà ngay cả chuyện này cũng không biết đi?
Khỉ Ốm: Thằng nhóc này là hắn quen hồi mới xuất ngoại, là du học sinh, cũng xem như là học đệ của tụi mình đó.
Khỉ Ốm: Ha ha ha mà nói thật chứ tui thấy nhóc này trông có chút giống ông đó.
126.
Tui như bị sét đánh.
Tui ôm di động rúc trên sô pha, máy chơi game còn đang phát ra thanh âm leng keng leng keng.
Tui mơ màng bấm vào khung trò chuyện với Đồ Trần, nghĩ tới nghĩ lui rồi gửi một tin qua.
Tui: A Trần, cậu cũng là
Tay tui cứ run.
Một câu còn chưa có đánh xong đã run tay ấn nút gửi đi.
Tui còn chưa kịp xóa câu nọ để đánh chữ gửi lại, Đồ Trần đã trả lời tui.
Lại là chỉ có một chữ: Ừ
Tui tức giận, cậu thêm một chữ nữa là chết à.
Tui tức giận ném điện thoại qua một bên.
Nếu đều là gay, vậy hắn dựa vào cái gì mà tỏ thái độ với tui chứ.
Làm tui còn nghĩ hắn sợ gay, không nghĩ tới chính hắn cũng là gay.
Chậc.
127.
Lúc Yến Thâm vây khăn tắm quanh hông bước ra, nhìn thấy chính là hình ảnh tui đang mang vẻ thâm cừu đại hận mà đánh BOSS.
Hắn xoa tóc: “Không qua được trạm?”
Tui tức giận: “Liên quan gì anh.”
Hắn khẽ cười, giống như đang cười nhạo tui bỗng dưng tức giận.
Tui càng giận, ném máy chơi game: “Cười con khỉ, đi vô phòng ngủ, tui muốn làm anh.”
Lời vừa nói xong, tui đã rụt cổ trước.
Yến Thâm khẽ nhướng mày, nhướng tới mức tui lập tức bình tĩnh.
Tui chậm chạp mang dép vào: “Phòng cho khách với phòng ngủ chính anh muốn ngủ ở đâu? Tui đi dọn ——”
Một bàn tay nắm lấy cổ tay tui, mang theo chút nhiệt độ và hơi ẩm, thấm vào làn da tui.
Giống như trong nháy mắt, nơi bị hắn chạm vào hơi hơi tê dại.
Hắn thuận tay bế ngang tui lên rồi đặt lên đùi, không đợi tui bắt đầu giãy giụa, liền cúi người mang theo mùi hương sữa tắm: “Muốn ngủ ở chỗ em.”
Mà tui vẫn là câu trả lời kia: “Anh nghĩ cái peach.”
128.
Vệt nước chưa khô trên người Yến Thâm nhỏ lên quần áo tui, tui không kiên nhẫn giãy dụa: “Trời này mà còn không mặc quần áo ra đây nhảy nhót, anh nghĩ anh khỏe lắm đấy?”
Yến Thâm không buông tay, giống như làm nũng mà đặt cằm ở bên cổ tui cọ xát: “Tinh Tinh, người em thơm quá.”
Tui run run khóe miệng: “Đó là mùi trên người anh, sữa tắm mùi hoa anh đào, thơm không?”
Hắn gật gật đầu.
Tui rút tay ra đẩy hắn: “Thấy thơm thì để tui đưa anh một bình, lúc mua trúng đợt mua một tặng một.”
Tui đẩy đẩy, khăn tắm vây ở trên eo hắn liền lỏng lẻo, để lộ cậu em đang vận sức chờ phát động.
Phi lễ chớ nhìn.
Tui quay đầu cái rẹt, không dám nhìn.
Không phải chớ, tui tɧẩʍ ɖυyệt biết bao là lỏa nam, sao tới đây lại nhát như vậy?
Này không giống tui, tui sẽ không nhát.
Chân chính tui, hẳn là có gan trực diện khiêu chiến.
Tui nghĩ thông suốt, tui xoay người, chống tay lên thành sô pha, vây Yến Thâm trong lãnh địa của mình.
Tui nhìn hắn từ trên cao xuống, một tay hung tợn mà nắm lấy nó.
Yến Thâm giật giật hầu kết, hai tay cầm lấy eo tui muốn hôn tới.
Tui có lệ mà mổ hắn một ngụm: “Tôi giúp anh, xong việc anh nhanh cút đi ngủ cho tôi, nghe thấy không?”
Yến Thâm trầm giọng đáp: “…… Ừ.”
129.
Lòng bàn tay tui dần dần ướŧ áŧ, tất cả đều là do chỗ đó của Yến Thâm tiết ra.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn trực diện khóa ở trên mặt tui, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.
Tui nhịn không được liếʍ liếʍ khóe miệng hắn, tiến đến bên tai hắn đùa giỡn: “Ông chủ Yến, dáng vẻ này của anh thật hấp dẫn, tôi nhìn cũng thấy hưng phấn.”
Hắn nghe hiểu ý khác trong lời tui nói, đưa tay cởi nút quần của tui.
Tui cười xoa xoa hắn, sau khi nghẹn hồi lâu liền một phát không thể vãn hồi: “Thủ pháp của tôi không tệ chứ?”
Yến Thâm hơi thở gấp gáp: “Ừ.”
Tui lập tức quăng quần: “Hôm nay tôi sẽ kỹ càng giảng bài một lớp cho anh.”
130.
Tui thừa nhận tui có tư tâm, tui có thể sấn lúc hắn thất thần mà làm hắn.
Để báo cái thù tui bị phá thân.
Nhìn Yến Thâm hơi thở hỗn loạn, tui thầm hắc hắc hắc.
Cậu nhóc, chờ cậu mệt mỏi, liền tới lượt ba ba.
Tui thầm đánh bàn tính đến bùm bùm vang, nhưng chưa kịp tính xong, Yến Thâm bỗng nhiên vén áo sơmi của tui lên.
Nghĩ tới cả ngày hôm nay bò lên bò xuống, tui nhịn không được bắt lấy tóc của hắn, kéo đầu hắn ra: “Đừng cắn, tôi chưa tắm đâu.”
Thấy tui kháng cự, hắn cũng không tiếp tục nếm thử, chỉ là thay đổi tư thế khác để hôn tui, bàn tay dọc theo eo sườn tui lướt ra sau.
Tui nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp: “Anh làm gì đấy?”
Tui cảm nhận được đầu ngón tay hắn đang ở phía sau tui vuốt ve, vội vàng tránh thoát khỏi miệng hắn, chửi ầm lên.
“Mẹ anh, Yến…… ngao!!!”
Thật con mẹ nó đau quá!
Tui điên lên, nhấc chân muốn đá văng hắn ra.
Yến Thâm lại buông lỏng tay ra, đè lên người tui rướn về phía trước: “Tinh Tinh……”
Tinh mẹ anh! Tui bị đau muốn mềm luôn rồi!
Tui hít ngược khí lạnh: “Anh có thể…… tê —— nhẹ được không vậy?!”
Hắn chẳng những không nhẹ, còn kiên trì vỗ tay không có kết cấu.
Tui oán hận đẩy hắn: “Lăn lăn lăn, để tui đi tắm trước đã!”
Tình thế bất lợi, tui muốn chạy trước!
************************
Yến Thâm: Uống say thì nói thật, lần trước bạn trai chê tôi dùng ít sức quá, sau này tôi sẽ nỗ lực.
Cố Thiên Tinh: Ba ba, tui chính xác xác xác thật thật sai rồi.