“Lão nhị, không phải tớ nói cậu chứ, cậu giấu cũng quá kín rồi, thế mà lại đem hoa khôi khoa chúng ta đuổi tới tay, ” Vương Hàng rót đầy một ly bia cho lão nhị, “Bia này dù thế nào cậu cũng phải uống hết, không thì sẽ có lỗi với cẩu độc thân toàn khoa chúng ta đó.”
“Ha ha, ” lão nhị nhìn bạn gái bên cạnh, không nói hai lời, bưng ly bia lên uống một hơi cạn sạch, thái độ sảng khoái này khiến Vương Hàng không lời nào để nói, chỉ có thể cảm khái nói với Lưu Vi bạn gái lão nhị, “Lần đầu tiên nhìn thấy lão nhị thống khoái như vậy, cũng do cô bạn gái là em có mị lực lớn.”
Lưu Vi xấu hổ nhìn lão nhị một cái, quay đầu nhìn về phía Kỳ Yến cúi đầu uống trà, nói với lão nhị: “Anh uống ít chút, mấy ngày hôm trước cảm mạo vừa mới khỏi đó.”
“Ai ai ai, hiện tại lão nhị cũng có người đau lòng rồi, ” Vương Hàng mang vẻ mặt bị ngược cẩu mà rối rắm thống khổ, vươn tay đáp lên bả vai Kỳ Yến, “Tiền Tiền, thế giới này đã không để lại đường sống cho đám cẩu độc thân chúng ta rồi.”
“Xì, ” Kỳ Yến ghét bỏ đẩy tay hắn ra, gắp một miếng cá đã nấu chín ném vào trong bát, “Cẩu độc thân là tớ còn sống thật tốt, cậu đừng có vô giúp vui.”
Lưu Vi cười nhìn hai người đùa giỡn, trên mặt tràn đầy ý cười ôn nhu. Lão nhị đau lòng cô, vội chọn phần bụng cá tốt nhất vào trong bát cô, “Cá chín nhanh chóng ăn, có hai con gia súc này ở đây, không hạ đũa nhanh một chút, thứ tốt đều bị bọn họ cướp sạch.”
“Có dị tính không có nhân tính, ” Vương Hàng vội bỏ cá vào trong bát, “Nói tốt đẹp cứ như trước kia tướng ăn của cậu thực nhã nhặn vậy.”
“Lão tam, hôm nay cậu chừa cho tớ chút mặt mũi đi, ” lão nhị vui vẻ hớn hở rót rượu cho Vương Hàng, “Đừng phá hư hình tượng của tớ trước mặt bạn gái tớ, coi như là anh cầu xin cậu đó.”
“Đi đi, đi đi, ” Vương Hàng bĩu môi, ngược lại nói với Lưu Vi, “Lưu Vi, con người lão nhị tuy rằng một đống tật xấu, nhưng mà làm người thành khẩn không hoa tâm, lại săn sóc người khác, còn có sức lực. Có hắn ở đây, về sau em đi dạo phố mua đồ, có thể có thêm một tên cu li.”
“Ưm, ” hai má Lưu Vi ửng đỏ, “Em biết, anh ấy rất tốt.” Lúc cô cúi đầu, trộm liếc mắt nhìn Kỳ Yến một cái, Kỳ Yến còn đang cúi đầu ăn cá, trong cái đĩa trước mặt cậu, đã bỏ một đống xương đầu cá.
“Kỳ Yến… rất thích ăn cá à?” Lưu Vi nhích lại gần bên cạnh lão nhị, thuận miệng nói, “Mình thấy cậu đều không nói lời nào.”
“Ừm, ” Kỳ Yến để đũa xuống, bưng đồ uống lên uống một hơi, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục vớt cá trong nồi, “Tôi tương đối khiêm tốn không thích nói chuyện.”
“Em đừng tin nó nói hươu nói vượn, ” lão nhị ôm eo Lưu Vi, cười nói, “Đừng nhìn lão tứ là người có diện mạo nhã nhặn nhất trong đám anh em bọn anh, nhưng mà mỗi lần ăn cái gì thì tính ra là cậu ta ăn nhiều nhất, quả thực có cái dạ dày lỗ đen mà.”
“Dạ dày lỗ đen?” Lưu Vi che miệng cười cười, không cẩn thận làm chiếc đũa trong tay rơi xuống đất, cô tránh khỏi cánh tay lão nhị, xoay người nhặt chiếc đũa lên, gọi phục vụ tới đổi đôi khác cho cô.
“Cám ơn.” Lưu Vi tiếp nhận đôi đũa sạch từ tay phục vụ, nhìn nồi canh bốc lên hơi nóng, “Kỳ thật em biết khẩu vị Kỳ Yến rất tốt. Năm thứ ba, có lần phòng ngủ bọn em liên hoan, ngồi ở bên cạnh các anh, lúc ấy Kỳ Yến ăn rất nhiều.”
“Cho nên cái này kêu là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, ” lão nhị cười ha ha nói, “Đến, trong nồi toát ra hơi thật là nóng, cẩn thận đừng để nóng tay em, anh gắp cho em.”
Vương Hàng nhìn bộ dạng lão nhị ôn nhu săn sóc, gần như muốn hóa thành sợi chỉ quấn trên đầu ngón tay, lắc đầu cười cười, quay đầu chạm cốc với Kỳ Yến, có chút tiếc nuối nói, “Nếu lão đại ở đây, vậy càng tốt.”
“Gần đây lão đại thi đậu nhân viên công vụ, trong nhà đang chuẩn bị xem mắt cho hắn.” Lão nhị vẫn cảm thấy lão đại về quê phát triển có chút đáng tiếc, lấy danh khí trường học cùng với năng lực bản thân của bọn họ, ngày sau khẳng định sẽ có phát triển rất tốt.
Cơ mà mỗi người một chí, hắn thật sự không tiện nói gì về kế hoạch cuộc đời của người khác. Lại thêm nhà lão đại rất có địa vị ở địa phương, sau này công tác, hẳn là càng dễ dàng dung nhập hoàn cảnh hơn người bình thường một chút.
“Xem ra lão đại thật sự là tính toán về quê kết hôn, ” Vương Hàng rót một cốc bia, cười cười, “Rất tốt.”
Ngay khi không khí dần dần trở nên trầm thấp, Kỳ Yến đột nhiên nói: “Nên thêm nước canh, thêm cá.”
Vương Hàng nhất thời cười ra tiếng, vươn tay vỗ lưng Kỳ Yến bộp bộp bộp, “Về sau tớ không gọi cậu là Tiền Tiền nữa, gọi cậu là Thùng Thùng đi, ai kêu cậu thùng cơm như vậy.”
“Nam nhân ăn cơm phải như hổ, ” Kỳ Yến để đũa xuống, lau dầu mỡ dính trên khóe miệng quần áo, “Tớ cảm thấy cậu nên ghen tị nhất chính là tớ có ăn nhiều đi nữa thì cũng không mập.”
Vương Hàng gần đây có chút béo phì: …
“Kỳ Yến nói chuyện thật hài hước.” Lưu Vi trừng mắt nhìn, “Có điều loại thể chất ăn nhiều cũng không béo này, quả thật rất khiến người ta hâm mộ.”
Kỳ Yến cười cười với cô ta, không nói gì thêm.
Lưu Vi thấy cậu không để ý tới mình, nụ cười trên mặt cương cứng một khắc, cúi đầu dùng chiếc đũa chọt đầu cá trong bát, nhất thời cảm thấy đần độn vô vị.
Sau khi cơm nước xong, lão nhị và Lưu Vi muốn đi xem phim, Kỳ Yến không làm kỳ đà đỡ Vương Hàng uống say chếnh choáng vào trong xe của mình, xoay người nói với lão nhị và Lưu Vi: “Lão nhị, nhị tẩu, hai người chơi vui vẻ một chút, tôi đưa lão tam về nhà trước.”
“Trên đường cẩn thận, ” lão Nhị cười nói, “Có thời gian chúng ta tụ họp nhiều chút.”
“Được, ” Kỳ Yến kéo cửa xe bên ghế lái ra ngồi vài, lúc cài dây an toàn, cậu nghe Lưu Vi gọi cậu, cậu nghi hoặc nhìn về phía Lưu Vi, chờ câu nói kế tiếp của cô ta.
“Ngủ ngon, hẹn gặp lại.” Lưu Vi cười cười với cậu.
“Hẹn gặp lại.” Kỳ Yến gật gật đầu, khởi động xe rời khỏi bên cạnh hai người.
Lưu Vi nhìn xe Kỳ Yến càng lái càng xa, cho đến khi rốt cuộc nhìn không thấy, mới quay đầu lắp bắp nói với lão nhị: “Anh nói xem, Kỳ Yến có phải có ý kiến với em không?”
“Làm sao có thể, ” lão nhị bật cười nói, “Lão tứ không phải người như vậy.”
“Chỉ là sao em cảm thấy, lúc em nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn lạnh lùng, ” Lưu Vi cúi đầu, nhìn cái bóng của mình bị đèn đường kéo ra thật dài trên đất, tối đen vặn vẹo giống như một con quái thú không có mặt mũi, “Em nghĩ, đại khái là cậu ấy không hài lòng em làm bạn gái anh.”
“Em đừng nghĩ nhiều, không đâu.” Lão Nhị ôm Lưu Vi vào trong ngực, mày lại không tự giác nhíu lại.
Đuổi Vương Hàng say như chết về Vương gia, Kỳ Yến cự tuyệt người nhà họ Vương giữ lại, mang theo điểm tâm người nhà họ Vương cứng rắn nhét vào trong tay cậu lên xe.
Buổi tối chín mười giờ, lưu lượng dòng xe cộ trên đường không tính là quá dày đặc, Kỳ Yến quay kiếng xe xuống, gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ xe thổi vào, mùi rượu trong xe tán đi một ít. Khi chờ đèn xanh đèn đỏ, cậu phát hiện trước cửa một công ty ở chỗ ngoặt, có vài người đang quấn lấy một cô gái trẻ tuổi ăn diện thời thượng, hơn nữa cô gái này cậu còn quen biết, chính là em gái Lương Phong, Lương Vân.
Mấy người quấn lấy Lương Vân ăn mặc mộc mạc, giọng còn rất lớn, vừa khóc vừa gào, cậu cách một khoảng cũng có thể nghe thấy tiếng bọn họ.
Sau khi lái qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, cậu quay đầu xe tìm được một chỗ có thể dừng xe, đi đến chỗ Lương Vân, mấy người dây dưa với Lương Vân vẫn còn ở đó.
Sau khi dần dần đến gần, tiếng khắc khẩu của Lương Vân và mấy người kia càng lúc càng lớn, Kỳ Yến đại khái đoán được thân phận những người này.
“Đồ con gái như mày sao có thể không có lương tâm như vậy, con trai tốt đẹp của tao ở bên mày, thế mà xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại bác sĩ nói chân nó đã để lại tàn tật, mày không thể không phụ trách!” Người phụ nữ trung niên tóc khô héo ôm cổ chân Lương Vân, không quản người qua đường lui tới bốn phía, kêu khóc nói, “Cái đồ con gái này chính là sao chổi, không có lương tâm, con tao vừa xảy ra chuyện, mày liền mặc kệ nó!”
“Con của tôi ơi!” Tên đàn ông bên cạnh người phụ nữ cũng ngồi dưới đất duỗi chân, “Đứa con có tiền đồ nhà tôi, sao lại gặp được một người phụ nữ không có lương tâm như vậy, ông trời không có mắt mà!”
Phía sau hai người này còn có hai phụ nữ trung niên khuôn mặt tiều tụy đi theo, mấy bà một bên gạt lệ, một bên kể ra ủy khuất, để người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng rằng Lương Vân thật sự là thiếu đạo đức, tội ác tày trời.
“Tôi nói lại một lần với mấy người, lúc Chu Văn Hàn xảy ra tai nạn xe cộ, tôi đã chia tay với hắn rồi, ” Lương Vân mặt không đổi sắc nhìn người nhà họ Chu, “Đừng nói mấy người ầm ĩ tại công ty của tôi, dù có ầm ĩ đến tận trời, tôi cũng sẽ không cho các người một phân tiền.”
“Mày cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ!” Mẹ Chu thấy cô gái này thái độ cao cao tại thượng, nhớ tới con trai đã không thể đi đứng bình thường của mình, nhất thời lửa giận công tâm, dựa vào cậy mạnh đẩy ngã Lương Vân, cưỡi ở trên người cô, vươn móng tay sắc nhọn của mình ra muốn cào mặt Lương Vân.
Kết quả bà ta còn chưa có cào xuống, đã bị một luồng sức lực đẩy ra, đầu óc bà ta vừa mê man, lập tức ôm đầu quay cuồng trên mặt đất: “Đánh người nè, tiểu yêu tinh vô pháp vô thiên, dưới chân thiên tử đánh người nè!”
Khi còn bé Kỳ Yến đã nhìn quen loại thủ đoạn khóc lóc om sòm này rồi, cậu cũng không thèm nhìn tới mẹ Chu, đỡ Lương Vân từ dưới đất đứng lên: “Lương tiểu thư, cô không sao chứ.”
“Cám ơn, tôi không sao.” Lương Vân là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này, cho nên sau khi được Kỳ Yến nâng dậy, còn có chút chưa kịp phản ứng, đến khi mẹ Chu gào khan một tiếng, mới khiến cô miễn cưỡng hoàn hồn, “Làm anh chê cười.”
“Cái này tính là gì, ” Kỳ Yến liếc nhìn mẹ Chu, nhỏ giọng nói, “Khi còn bé tôi còn từng nhìn thấy cách núi đánh trâu nữa.”
“Cách núi đánh trâu?”
“Chính là cách không khí, lại có người có thể té xuống đất, chết sống ầm ĩ nói mình bị thương, dễ nghe chút gọi là ăn vạ, khó nghe một chút gọi là không biết xấu hổ, ” Kỳ Yến hai tay ôm ngực, nhìn người nhà họ Chu diễn xuất khuếch đại, “Chút trình độ đó của bọn họ, còn không bằng một phần mười tuyển thủ chuyên nghiệp trong trấn nhỏ của chúng tôi đâu. Còn dưới chân thiên tử, hoàng đế thời đại phong kiến đều chết mấy trăm năm rồi!”
Ba Chu nhìn thấy Lương Vân nói nói cười cười với một nam nhân xa lạ, trừng lớn ánh mắt hai tay run rẩy chỉ về phía cô: “Khó trách con chúng tao nằm ở bệnh viện, mày cũng không muốn đi liếc mắt nhìn một cái, hóa ra mày đã thông đồng với tên nam nhân này, mày cái đồ không biết liêm sỉ, hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ ong bướm, con trai nhà bọn tao coi trọng mày, thật sự là mắt bị mù.”
Lương Vân bĩu môi, Chu Văn Hàn nói ba mẹ hắn không văn hóa, nhưng mà cô thấy ba hắn dùng thành ngữ dùng đến rất có thứ tự đi.
“Con của ông là cái gì chứ, ” Kỳ Yến nâng cằm, vẻ mặt trào phúng nhìn về phía người nhà họ Chu, “Tôi một năm thu nhập ngàn vạn, có phòng có xe, bằng cấp còn tốt hơn con trai ông, bộ dạng tốt hơn con trai ông, chỉ cần là phụ nữ đều biết chọn ai. Cho tới bây giờ tôi còn chưa từng thấy qua nam nhân nhu nhược như vậy, trước khi chia tay với bạn gái cũ, đã làm cho bạn gái hiện tại mang thai, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ còn tìm đến bạn gái cũ đòi phụ trách. Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch. Tôi nói… không biết xấu hổ là tuyệt kỹ gia truyền của nhà mấy người đi?”
Đám người vây xem xung quanh đã sớm cảm thấy người nhà họ Chu diễn xuất khoa trương, hiện tại vừa nghe Kỳ Yến nói như thế, nhất thời có người bật cười.
“Mày, mày…”
“Tôi cái gì mà tôi, con trai nhà mấy người không phòng không xe, vẫn luôn dựa vào bạn gái cũ ăn cơm mềm mà còn nɠɵạı ŧìиɧ, thật sự tưởng mình là thần tiên hạ phàm, dung mạo tựa Phan An sao?”
“Con trai nhà chúng tao là đứa nhỏ duy nhất thi đậu đại học ở trấn trên, kết hợp với loại phụ nữ ưỡn à ưỡn ẹo này dư dả, cái gì gọi là ăn cơm mềm?!” Ba Chu cảm thấy mình thực ủy khuất, bao nhiêu người hâm mộ Chu gia bọn họ, người này lại nói hươu nói vượn, nói con trai ông ta không tốt, quả thực không thể nhẫn nhịn!
“Nếu nhà mấy người có con trai lợi hại nạm vàng nạm bạc như thế, vậy hắn bị tai nạn xe cộ còn dây dây dưa dưa bạn gái cũ làm gì, có xấu hổ hay không ?” Kỳ Yến cười nhạo một tiếng, “Không phải mấy người chỉ muốn tiền thôi sao? Tục ngữ nói, cho dù là nuôi một con chó cũng có chút tình cảm, cả nhà mấy người đều đi ra đóng kịch, chúng ta tốt xấu cũng nên thưởng một chút phí diễn xuất.”
Cậu lấy hai mươi đồng từ trong ví tiền ra ném tới trước mặt người Chu gia: “Lấy diễn xuất của mấy người, hai mươi đồng không thể nhiều hơn nữa.”
Mẹ Chu vốn còn đang lăn lộn trên đất lập tức đứng lên, cũng không quản trên người có bao nhiêu bụi, chỉ lo chỉ vào Kỳ Yến chửi ầm lên, mỗi một câu đều mang theo bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người, mỗi một câu đều hỏi han mười tám đời tổ tông cả nhà Kỳ Yến. Nhất là phái nữ nhà cậu, mẹ Chu tiến hành vũ nhục ngôn ngữ toàn phương diện vô cùng thê thảm với phái nữ nhà Kỳ Yến.
Bởi vì mắng rất khó nghe, người xem náo nhiệt bốn phía đều nghe không nổi nữa, mức độ hảo cảm của mọi người đối với người nhà họ Chu đã giảm đến âm một trăm.
Nhưng mà mẹ Chu lại cảm thấy đối phương rốt cuộc bị ngôn ngữ sắc bén của mình trấn áp, lộ vẻ hơi đắc ý dào dạt, không hề biết cảnh bà ta mắng chửi người đã bị người khác quay lại, mà còn đưa lên trên mạng.
Tên của đoạn video này gọi là《 tra nam nɠɵạı ŧìиɧ với người thứ ba, sau khi gặp tai nạn xe cộ tàn tật cả nhà tra nam lừa bịp tống tiền bạn gái cũ đáng thương, là không có nhân tính, hay là đạo đức bại hoại?》.
Nhìn người nhà họ Chu như vậy, Lương Vân đột nhiên cảm thấy mình có thể gặp được Kỳ đại sư thực may mắn, cậu ấy vạch trần chân tướng Chu Văn Hàn nɠɵạı ŧìиɧ, làm cô thoát khỏi người nhà này. Nếu sau khi kết hôn bảo cô ở chung với người nhà như vậy, cô cảm thấy mình khẳng định sẽ nổi điên.
“Không phải chỉ là muốn tiền thôi sao?” Lương Vân lấy từ trong giỏ ra một xấp tiền, ném lên mặt người Chu gia, “Coi như là tôi nuôi một con chó vô ơn, xem nó đáng thương nên thưởng cho nó.” Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của người Chu gia, xoay người bước đi.
Người Chu gia còn muốn dây dưa, nhưng không biết có phải là trùng hợp hay không, đám người xung quanh tản ra, vừa vặn ngăn chặn con đường phía trước bọn họ, chờ bọn họ chen ra khỏi đám người xem náo nhiệt, đã sớm không tìm thấy bóng dáng Lương Vân.
“Lương tiểu thư, cô như vậy cũng quá hào phóng, ” Kỳ Yến nắm tay lái, hai mắt nhìn thẳng phía trước, tốc độ cậu lái xe không nhanh lại thực ổn định, “Một xấp tiền kia, như thế nào cũng có hơn mười tờ.”
“Bọn họ để tôi xem một tuồng kịch hiếm có trong đời người, coi như là tôi thưởng cho bọn họ, ” vẻ mặt Lương Vân thực nhẹ nhàng, thậm chí có chút khoái ý, “Cùng lắm thì coi như là phí học tập.”
Kỳ Yến cười cười, đánh tay lái rẽ ngoặt: “Có điều gặp loại người mặt dày này, tốt nhất lựa chọn phương thức tấn công xa, đừng cận chiến, vì có khả năng bọn họ sẽ bởi vì nổi điên mà cuồng hóa.”
Lương Vân bị cách nói hài hước này của Kỳ Yến chọc cười, hai tay cô giao nhau đặt ở trên đầu gối, “Hy vọng loại kinh nghiệm xử lý này, về sau không cần dùng tới.”
Kỳ Yến lạnh nhạt cười nói: “Đương nhiên, về sau cô khẳng định sẽ không dùng tới nữa.”
Trong xe bật âm nhạc thả lỏng tâm tình, Lương Vân lẳng lặng nghe, ngẩng đầu đánh giá Kỳ Yến, cô phát hiện vị Kỳ đại sư trẻ tuổi này có sườn mặt rất xinh đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái nhìn qua liền có cảm giác như gió xuân. Cô buông hai tay giao nhau ra, bả vai buộc chặt cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Có lẽ, gặp được Kỳ đại sư, chính là bước ngoặt nhân sinh của cô.
“Cám ơn.” Lương Vân đứng dưới ánh đèn ở cửa nhà, nhìn chiếc ô tô chậm rãi rời đi, hơi hơi khom người, cho dù cái khom người này đối phương không nhìn thấy, nhưng mà cô lại cảm thấy thắt lưng mình cong đến cam tâm tình nguyện.
Có đôi khi con người cả đời căn bản không có cơ hội lựa chọn, bởi vì họ căn bản không biết có thể gặp phải lựa chọn gì. Cô thực may mắn, có cơ hội lựa chọn, mà còn lựa chọn một con đường chính xác.
Cô, cực kỳ may mắn.
“Lương Phong, ” Sầm Bách Hạc ngẩng đầu lên từ trong văn kiện, nhìn Lương Phong trầm mặc không nói, “Hôm nay trạng thái của cậu có chút không tốt, nếu thân thể không thoải mái, có thể nghỉ ngơi, tôi sẽ không trừ tiền lương của cậu.”
“Cám ơn ông chủ, tôi không sao, ” Lương Phong nắm chặt văn kiện trong tay, “Xin lỗi, tôi thất thần.”
“Là chuyện gì xảy ra?” Bảo kiếm đắc lực đột nhiên tinh thần không yên, việc đầu tiên mà người làm ông chủ là Sầm Bách Hạc phải làm không phải là trách cứ, mà là quan tâm.
“Không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ trong nhà, ” Lương Phong cười cười, “Chuyện này tôi còn phải cảm tạ Kỳ đại sư, nếu không nhờ cậu ấy, có khả năng em gái tôi còn bị thương.”
“Cái này có quan hệ gì với Tiền Tiền?” Nghe Lương Phong nhắc tới Tiền Tiền, Sầm Bách Hạc nghi hoặc nhìn Lương Phong, “Sao còn muốn cảm ơn cậu ấy?”
Lương Phong đem mọi chuyện nói đại khái một lần với Sầm Bách Hạc, sau khi nói xong liền nói: “Sớm biết rằng cả nhà họ Chu đều là người kỳ ba như vậy, lúc trước tôi thà rằng nó hận tôi, cũng phải ngăn cản nó ở bên Chu Văn Hàn.”
Sầm Bách Hạc nhấn mở video nhục mạ mà Lương Phong nhắc tới, nhìn người phụ nữ bên trong chửi ầm lên với Tiền Tiền, bởi vì người quay phim đối diện mẹ Chu, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tiền Tiền, nhìn không tới chính diện. Một câu càng thô tục hơn một câu khiến mày Sầm Bách Hạc càng nhăn càng chặt, video còn chưa có xem xong, hắn đã không thể nhịn được nữa mà tắt đi.
“Bộp!”
Tai nghe điện thoại bị ném tới trên bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lần đầu tiên Lương Phong nhìn thấy ông chủ lộ cảm xúc ra ngoài như thế, cả người hoảng sợ, hắn thật cẩn thận nhìn Sầm Bách Hạc, “Ông chủ, anh đây là…”
“Không có việc gì, ” Sầm Bách Hạc đưa văn kiện cho hắn ta, “Cậu đem phần văn kiện này sao chép ra mấy phần, phát tới chỗ quản lý các phòng ban đi.”
“Được.” Lương Phong lo lắng nhìn Sầm Bách Hạc một cái, đáng tiếc đối phương lại khôi phục gương mặt không đổi sắc bình thường, hắn ta không quan sát ra được cái gì, vì thế chỉ có thể thành thành thật thật lui ra ngoài.
Sau khi Chu Văn Hàn xuất viện, tuy rằng bởi vì tai nạn xe cộ mất đi công việc đang làm, nhưng bởi vì hắn ta tốt nghiệp danh giáo, lại có vài năm kinh ngiệm công tác, mặc dù chân có tàn tật, vẫn tìm được một phần công việc không tồi.
Chỉ là sau khi cái topic 《 tra nam nɠɵạı ŧìиɧ với người thứ ba, sau khi gặp tai nạn xe cộ tàn tật cả nhà tra nam lừa bịp tống tiền bạn gái cũ đáng thương, là không có nhân tính, hay là đạo đức bại hoại?》 nổi tiếng trên mạng, hắn ta liền phát hiện rất nhiều đồng nghiệp trong công ty ở sau lưng trộm cười nhạo hắn.
Bởi vì sự kiện này, hắn ta gọi điện thoại cãi nhau to một trận với người trong nhà, thậm chí mơ hồ cảm thấy, nếu hắn không có loại ba mẹ bị vô số người cười nhạo, khiến hắn mất mặt này thì tốt rồi. Hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, thậm chí chỉ cần có người phát ra tiếng cười, liền nhịn không được hoài nghi, có phải có người ở sau lưng đàm luận hắn không.
Đàm luận hai chân hắn khập khiễng, đàm luận gia đình đáng xấu hổ của hắn, hay là đàm luận việc hắn chân đạp hai thuyền.
Dù hắn đi trên đường lớn, ngồi trong tàu điện ngầm, đều có thể cảm giác được tất cả mọi người xung quanh cố ý vô tình nhìn lén hắn, cười nhạo hắn. Hắn ngồi trong tàu điện ngầm, nghe ba cô gái đối diện đang chỉ trỏ hắn vui vẻ cười nói, rốt cuộc cũng không nhịn được lửa giận trong lòng nữa: “Đều câm miệng cho tao, câm miệng!”
Ba cô gái bị rống đến sửng sốt vài giây, sau khi kịp phản ứng thì mắng: “Ông bị bệnh thần kinh hả, tụi tui xem video hài mắc mớ gì tới ông, có bệnh liền đi uống thuốc đi!”
Chu Văn Hàn sửng sốt, hắn nhìn di động trong tay ba cô gái, bên trong quả thật đang phát video.
Sau khi tàu điện ngầm dừng lại, hắn theo dòng người mờ mịt đi ra cửa tàu điện ngầm, bỗng nhiên nghĩ đến việc mình đến thăm bạn gái, bọn họ đã một tuần thời gian không gặp, trong bụng của cô ấy còn có con của mình, hắn thật vất vả bận bịu xong công việc trong tay, muốn cho cô ấy một kinh hỉ.
Hắn mang theo hoa quả tươi mới đi tới ngoài cửa phòng thuê của bạn gái, chợt nghe tiếng nói cười của bạn gái và bạn của cô ấy.
“Tên ngu xuẩn kia còn thật sự cho rằng con là của hắn. Sớm biết nhà xe hắn ở không phải của bản thân hắn, tao cũng không cần phí nhiều tâm tư trên người hắn như vậy, không có tiền giả vờ giàu có cái gì, không biết xấu hổ! Mày nói xem, tao có nên vứt đứa nhỏ không?”
Chu Văn Hàn cảm thấy yết hầu mình giống như bị cái gì đó gắt gao bóp chặt, trong tim run rẩy càng ngày càng lợi hại, lại một chút hơi sức cũng không hô ra được!
Hóa ra… hắn bị lừa sao?
Đầu óc vang ong ong, trong đầu có một sợi dây rốt cuộc đứt phựt một tiếng, thân thể Chu Văn Hàn vô lực lung lay, ngã trên mặt đất.
Vài ngày sau khi người Chu gia tìm Lương Vân gây phiền toái, Lương Vân nghe được một tin tức làm cho cô vô cùng ngoài ý muốn hoặc là nói kinh ngạc: Chu Văn Hàn điên rồi.
Sau khi Chu Văn Hàn bị điên, ba mẹ hắn chặn ngoài cửa phòng cho thuê của bạn gái hắn vừa khóc vừa gào, kết quả dẫn đến bạn gái hắn ngoài ý muốn sinh non, ba mẹ hắn bị cảnh sát bắt, bạn gái hắn xuất huyết nhiều bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau đó tuy rằng nhặt về được cái mạng, nhưng mà thân thể lại bị tổn thương thật lớn, cần tĩnh dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục.
“Ha.”
Lương Vân cười một tiếng, trong lòng đã không còn thấy hứng thú với tương lai vận mệnh người Chu gia nữa rồi. Cái thứ như bạn trai cũ, dù cho còn sống, cũng tương đương với chết.
Vào một buổi chiều vốn nên thư thư thả thả ngủ trưa, Kỳ Yến nhận được điện thoại của lão nhị, giọng điệu của lão nhị ở đầu kia điện thoại vô cùng không tốt, dường như có ý kiến cực lớn với Kỳ Yến.
“Lão nhị, lời cậu nói là có ý gì?” Kỳ Yến nhíu mày, “Bạn gái cậu, có quan hệ gì với tớ?”
“Có vấn đề gì với cậu không, trong lòng cậu rõ ràng, chúng ta làm anh em vài năm, thật không ngờ…”
Lão nhị nuốt lời mắng chửi phía sau xuống, cúp điện thoại.
“Tút tút tút…”
Kỳ Yến nhìn di động, vẻ mặt mờ mịt, đối với cuộc điện thoại không đầu không đuôi này cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhíu mày, cậu gọi lại, lão nhị không nhận điện thoại của cậu.
Đúng lúc này, Sầm Bách Hạc điện thoại đến.
Mày Kỳ Yến hơi hơi giãn ra, nhấn nút nghe.