Chương 93: Dệt hoa trên gấm không bằng giúp người khi gặp nạn

- Ân!

Tiểu Thần Hi cười cười:

- Elyse nói cho chị biết, không cần chị nhắc lại, thanh âm của em lớn như vậy Elyse nghe được vô cùng rõ ràng!

- Ách…

Trương Lam gãi đầu, thật ngượng ngùng nói:

- Em quên chuyện này…

Hắn lại cẩn thận nhìn tiểu Thần Hi hỏi:

- Em…thanh âm của em thật sự rất lớn?

- Cũng không phải là lớn lắm!

Tiểu Thần Hi trấn an, nhắc nhở Trương Lam:

- Em lại quên thân phận của Elyse sao?

- Hôn mê, em lại đem chuyện này quên mất!

Trương Lam chán nản vỗ vỗ đầu.

Quả thật hơn một tháng nay, chính phủ trung ương cũng trôi qua thật khó khăn, rất nhiều ngoại thương đều xảy ra chuyện tạm dừng hợp tác, đại lượng đầu tư nước ngoài bắt đầu xảy ra vấn đề. Người tư bản đều có tố chất thần kinh, chỉ chút gió thổi cỏ lay bọn họ đều bắt đầu nhảy lên nhảy xuống muốn lẩn tránh phiêu lưu, còn chưa tiến hành rót tài chính vào đã khẩn cấp kêu ngừng, đã rót vào thì lập tức dừng lại không chịu tiếp tục đầu tư. Nguyên lai mấy ngày trước đó còn đang trách móc mình đầu tư chậm, hiện tại lại không ngừng cảm thấy thật may mắn vì động tác của mình chậm một ít, nếu không sẽ gặp xui xẻo như những kẻ nhanh chân lẹ tay khác.

Có đôi khi không thể không thừa nhận, nguyên lai ngu ngốc cũng sẽ biết lây bệnh, nguyên bản đối với việc đầu tư tại Trung Quốc luôn rất có lòng tin, cho là mình nhất định sẽ kiếm đầy bát, giờ phút này nghe sao hay vậy, không còn tin tưởng với chính phủ quốc nội.

Kinh Mậu ủy quốc gia cùng Kế ủy quốc gia càng thêm gian nan, hai ngành cơ hồ toàn bộ dốc ra hết nhân viên công tác, không ngừng giải thích với những xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, làm cho bọn họ cứ yên tâm quốc gia kiên trì cải cách mở ra, nhất định sẽ không xuất hiện thay đổi, mọi người hoàn toàn không cần lo lắng, chính phủ đều sẽ phụ trách với toàn bộ xí nghiệp.

Thậm chí vì muốn lưu lại những thương nhân nước ngoài, lãnh đạo có quan hệ cũng đã làm ra ám chỉ, chỉ cần các ngươi lưu lại, chúng ta sẽ có chính sách thật ưu đãi! Nhưng vào lúc này không ai chịu đi tin tưởng lời nói của những quan viên kia, ngược lại tất cả mọi người còn cho rằng chính phủ đang dùng kế hoãn binh, đợi cơ hội thích hợp đem bọn họ tận diệt.

Mọi người giống như ong vỡ tổ chạy ngược trở về, e sợ mình chậm một bước chính phủ quốc nội sẽ diệt sạch tài sản của mình. Không chỉ là như thế, bọn người kia còn không ngừng báo cho những xí nghiệp trong nước của mình ngàn vạn lần đừng đến Trung Quốc đầu tư, hiện tại nơi đó rất nguy hiểm, ngàn vạn lần đừng làm cho tài sản của mình cực khổ kiếm tới sẽ trôi theo dòng nước.

Hôm nay Chu Minh Lượng mặt ủ mày ê đi tới văn phòng của mình trong Kinh Mậu ủy quốc gia, thở dài, không biết hôm nay phải lãng phí bao nhiêu nước bọt đi giải thích cho những thương nhân nước ngoài đang chuẩn bị triệt tư kia.

Chuông điện thoại vang lên, Chu Minh Lượng biết không cần phải hỏi, đây cũng là một thương nhân nước ngoài đang muốn triệt tư. Hắn thật sự không muốn đón nghe điện thoại, Chu Minh Lượng nghĩ, nhưng tay vẫn theo thói quen nhấc điện thoại:

- Xin chào, xin hỏi ngài là ai? Có sự tình gì không?

Được rồi, ta đã làm tốt chuẩn bị nghe mắng đây, Chu Minh Lượng nghĩ thầm, tay đã nhấc ống nghe thật xa lỗ tai mình tới nửa thước.

- Xin chào, xin hỏi một chút…

Trong điện thoại truyền ra một thanh âm trầm thấp:

- Chúng tôi là tập đoàn Elyse của Mỹ, muốn đầu tư tại Trung Quốc, xin hỏi cần làm thủ tục gì?

A? Chu Minh Lượng trợn tròn mắt, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng. Hiện tại còn có người muốn tới đầu tư? Vẫn là người Mỹ? Đây không phải có người nào đem mình ra đùa giỡn đi? Hơn nữa người này còn nói tiếng Trung văn lưu loát, Chu Minh Lượng chưa từng nghe được người nước ngoài nào nói Trung văn lưu loát đến như vậy.

Không biết đoạn thời gian gần đây ta rất là phiền lòng sao? Muốn đùa giỡn cũng không chịu nhìn rõ thời điểm! Chu Minh Lượng cố nén ý tưởng mắng ngược lại tên đùa giỡn kia, rất muốn hung hăng cúp điện thoại, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua dãy số biểu hiện trên máy điện thoại, hắn không khỏi sửng sốt. Mã số biểu hiện trên điện thoại là của nước Mỹ, chẳng lẽ cuộc điện thoại này thật sự đến từ Mỹ?

Chẳng lẽ mình bị hoa mắt sao? Không thể tin được dụi dụi mắt, Chu Minh Lượng cẩn thận xác nhận, quả thật cuộc điện thoại này đến từ nước Mỹ, hoàn toàn đúng vậy! Hiện tại thế nhưng có người Mỹ chạy đến muốn đầu tư? Đầu óc người này bị hỏng mất sao? Chu Minh Lượng thật sự không hiểu.

- Alo alo alo…

Thanh âm trong điện thoại bắt đầu bất mãn:

- Rốt cục có người nào ở đó không vậy, sao không nghe ai nói chuyện?

- Có có…

Chu Minh Lượng rốt cục đã kịp phản ứng, luống cuống chân tay vội trả lời:

- Thật ngượng ngùng, xin hỏi một chút quý phương là công gì nào của nước Mỹ?

- Cuối cùng đã có người nói chuyện!

Thanh âm bên kia điện thoại chợt thì thầm nói:

- Chúng tôi là tập đoàn Elyse của Mỹ, hiện tại đang có kế hoạch đầu tư sản xuất xe máy tại Trung Quốc, xin hỏi cần phải làm những thủ tục nào?

Xe máy? Chu Minh Lượng lại thêm một lần ngây ngốc cả người, loại đồ chơi như xe máy này không phải là ngành công nghiệp nhẹ bình thường có thể so sánh được, cần phải có thật nhiều xí nghiệp trên dưới tương quan đồng bộ đến tiến hành hợp tác, nhưng mà…mình cũng chưa từng nghe nói qua có loại nhãn hiệu xe máy này đi? Mặc kệ, hiện tại có người chịu đến đầu tư, đây chính là một chuyện rất tốt, mình nhất định phải nhanh chóng báo cáo với chủ nhiệm.

- Xin ngài chờ một chút.

Chu Minh Lượng rốt cục hồi phục lại tinh thần:

- Thực xin lỗi, bởi vì hạng mục của ngài khá phức tạp, tôi cần phải hướng lãnh đạo của chúng tôi hội báo lại một chút mới có thể trả lời ngài, xin hỏi số điện thoại này là có thể liên lạc được với ngài sao?

- Phiền toái như vậy! Quả nhiên ông chủ nói không sai!

Chu Minh Lượng rõ ràng nghe được thanh âm trầm thấp bên kia điện thoại oán hận một câu:

- Được rồi, không có vấn đề, số điện thoại này có thể liên lạc được với tôi, nhanh chóng trả lời lại cho tôi đó!

- Được, nhất định nhất định!

Chu Minh Lượng lau mồ hôi.

Đoạn thời gian gần đây Lưu chủ nhiệm cảm thấy rất phiền, chính xác mà nói là phi thường phiền, hơn một tháng nay mỗi ngày nghe thương nhân nước ngoài chít chít méo mó làm cho Lưu chủ nhiệm cảm thấy được bọn người kia so với lão bà ở nhà luôn hé miệng nói không ngừng tại nhà mình còn phiền hơn không biết bao nhiêu.

Nhưng Lưu chủ nhiệm có thể phát cáu với lão bà của mình lại không thể nổi giận với những thương nhân ngoại quốc kia, chỉ phải nén giận, có khi còn phải giả vờ làm ra khuôn mặt tươi cười để làm cháu trai, không có biện pháp, hơn một tháng nay tình hình quốc gia thật quá gian nan. Ngẫm lại những tên bên Bộ Ngoại Giao, trong lòng Lưu chủ nhiệm nhất thời cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều, không chỉ là chính mình, những người bên Bộ Ngoại Giao còn khó qua hơn mình rất nhiều, chính mình xem như sống một ngày bằng một năm, mà đám người kia đại khái mỗi ngày chẳng khác gì bị chiên trong chảo dầu.

Một trận tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên.

Con mẹ nó rốt cục là tên hỗn đản nào vậy? Lưu chủ nhiệm nguyên bản tâm tình thật tệ hại càng thêm không ổn.

Hắn thật không chút kiên nhẫn kêu lớn một tiếng:

- Vào đi!