Chương 8: Rốt cục thì cũng làm xong

Lý Ngọc Dân chứng kiến sự tình không tốt, nhanh chóng giải thích.

- Lý đội trưởng, sự tình không phải…

Không đợi Lý Ngọc Dân nói xong, bàn tử không kiên nhân giơ tay cắt đứt lời nói của hắn.

- Đồng chí, cậu không cần nói cái gì cả, tôi hiểu rất rõ ràng.

Nói xong lại bày ra một cái tư thế tận tình khuyên bảo, khuyên Lý Ngọc Dân.

- Ở đây tôi phải nói cho cậu biết, đồng chí, cậu ở một chỗ với người như vậy sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của mình, cậu phải chú ý một chút. Ừ, cứ như vậy đi, đi thong thả, không tiễn.

Nói xong hắn không thèm để ý tới mấy người này, chính mình cầm lấy một tờ báo lên xem, căn bản là không để cho Lý Ngọc Dân và Trương Tông Quân cơ hội nói chuyện.

Bàn tử hồn nhiên không biết, chờ sau khi Trương gia giàu sang rồi, trong một lần họp bàn trên huyện cùng lãnh đạo đã vô ý nói lên chuyện này, vốn dĩ chỉ nói ra để làm chuyện cười mà thôi, không nghĩ tới là bị những người lãnh đạo đó coi như là ám chỉ, trong lòng thầm hận cái tên gia hỏa không có mắt kia đã đắc tội với thần tài trong huyện. Kết quả là ưu đãi cũng bị mất, để cho quân đội ăn thịt, chính mình chỉ có thể húp nước. Sau khi trở về sẽ đem tên kia cạo lông. Đến khi bàn tử biết được đầu đuôi sự tình hắn liền hối hận không thôi. Đương nhiên đây là chuyện sau này hãy nói.

Mấy người vô cùng xấu hổ, nhanh chóng rời khỏi, Lý Ngọc Dân vội vàng giải thích.

- Thật ngại quá, việc này biến thành như vậy, thực là có lỗi. Anh xem việc này phải làm sao bây giờ?

Trương Tông Quân lúc này cũng lúng túng, không biết làm sao bây giờ mới tốt. Ở quê đã bắt đầu hái táo, đến lúc đó không chở đi được thì không có cách nào trả lại cho người dân, trong lòng hắn tràn ngập tự trách, mê man và sợ hãi, giọng nói cũng trở nên không đúng.

- Tôi…Tôi…Tôi cũng không biết.

Chứng kiến Trương Lam lại càng tức giận dồn lên đầu.

- Đều là chủ ý của tên tiểu tử thối nhà ngươi, nói cái gì bán hoa quả, bây giờ không có xe ta làm sao nói chuyện với mọi người được đây. Nói xong hắn vung bàn tay lên chuẩn bị đánh.

Lý Ngọc Dân nhanh chóng ngăn lại.

- Làm gì thì làm, dù thế nào cũng không được đánh trẻ con.

Hai người tranh chấp, Trương Lam nở nụ cười.

- Cha, người hồ đồ sao? Làm sao lại không có xe được, mới vừa rồi còn có người muốn cho chúng ta thuê xe mà, mới qua một lúc mà cha đã quên sao?

- Lúc nào chứ, tiểu tử ngươi còn nói hưu nói vượn.

Nghe Trương Lam nói như vậy, lão đầu tử lại càng khó thở, cố gắng gạt cánh tay của Lý Ngọc Dân ra muốn xông lên đánh hắn.

- Con không có nói bậy, vừa rồi ở bộ vũ trang cha đã quên bác Trương nói như thế nào sao?

Trương Lam hỏi, không hề lo lắng việc mình sẽ bị đánh.

- Ách?

Nghe con trai nói, Trương Tông Quân cũng kịp pahrn ứng lại, vỗ mạnh lên đầu của mình một cái. Không phải là vừa rồi Trương đội trưởng còn muốn giới thiệu mình với đội vận chuyển của quân đội sao? Như thế nào bây giờ lại quên mất? Đều là tại tên mập mạp kia, khiến cho chính mình trở nên nóng nảy, quên mất cả chuyện này. Nghĩ vậy hắn không khỏi thở ra một hơi, cười rộ lên.

Chứng kiến bộ dáng của hai cha con, Lý Ngọc Dân không khỏi nghi hoặc. Sao lại như thế này? Vừa rồi hai cha con còn như là cừu nhân với nhau, đảo mắt lại đã thay đổi rồi.

Chứng kiến vẻ mặt không hiểu nổi của Lý Ngọc Dân, Trương Tông Quân vội vàng kể lại toàn bộ chuyện mình đến bộ vũ trang một lần. Nói xong liền cười với Lý Ngọc Dân.

- Đều tại cái tên mập mạp kia, khiến cho tôi hồ đồ, thật ngại quá.

Nghe Trương Tông Quân nói xong, Lý Ngọc Dân cũng nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa thì phải xin lỗi bạn. Đến lúc đó làm sao có thể nhìn mặt mọi người trong thôn? Việc này có thể sẽ bị người ta gắn liền lên người mình, bây giờ có thể giải quyết được như vậy thật sự là không còn gì tốt hơn. Nghĩ đến đây hắn cũng không khỏi vì Trương Tông Quân mà cao hứng. Nếu là như vậy thì còn lợi hơn so với thuê xe của đội vận chuyển.

- Như vậy đi, hai người tiếp tục đi đến bộ vũ trang, tôi trở về quỹ tín dụng trước, chờ khi hai người giải quyết tốt mọi việc chúng ta cùng nhau trở về.

Lý Ngọc Dân nói.

- Được.

Trương Tông Quân cũng không có khách khí, mấy người nhảy lên xe. Trước hết cứ lên xe đi về quỹ tín dụng đã. Sau đó cha con hai người lại đi về bộ vũ trang huyện!

Hai cha con đi hơn hai giờ sau lại quay trở lại bộ vũ trang huyện. Trương đội trưởng nhìn thấy hai cha con từ rất xa, vui vẻ nói.

- Hắc, từ khi nào mà bộ vũ trang huyện lại nổi tiếng như vậy, một ngày có thể gặp các ngươi tới hai lần?

Trương Tông Quân cực kỳ bất đắc dĩ kể lại chuyện tình ở đội vận chuyển một lần, Trương đội trưởng cười ha ha.

- Chỉ biết nghĩ đến cái lợi nhỏ mà không biết nhìn xa trông rộng.

Nói xong liền nhiệt tình mời hai người vào trong văn phòng, đợi đến khi tất cả đã ngồi vào ghế rồi mới hỏi.

- Hay là như vậy đi, ta sẽ gọi điện để đội trưởng Vương Doanh tới đây một chuyến, chúng ta bàn bạc chuyện này, cậu thấy thế nào?

- Như vậy có phải là rất phiền toái hay không?

Trương Tông Quân cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Vừa rồi người ta muốn giới thiệu thì chính mình còn không đồng ý. Vừa mới nói xong, không nghĩ tới bây giờ chính mình lại quay lại đây nhờ người ta, thật sự là không biết nói gì.

- Chuyện này có là cái gì?

Trương đội trưởng phất phất tay.

- Quyết định như vậy đi, ta đi gọi điện thoại, các cậu ngồi ở chỗ này chờ, ta sẽ lập tức quay lại.

Nói xong liền xoay người đi ra bên ngoài.

Trong nhưng năm 80, điện thoại còn chưa có số như bây giờ. Nhất là ở tại địa phương kinh tế còn chưa phát đạt này. Cũng đều là quay điện thoại, nhìn trong những phim điện ảnh của năm ba bốn mươi đều có. Một người cầm cái ống nghe lên mạnh mẽ xoay một trận, sau đó hô một tiếng cho ta gặp ai đó, từ trong ống ghe sẽ vang lên lời nói của các cô nương phục vụ, tiếp đó điện thoại mới có thể gọi được. Rất không may, hiện tại trong huyện của Trương Lam vẫn dùng loại máy điện thoại lỗi thời này.

Một lát sau, Trương đội trưởng đã quay trở lại.

- Lát nữa tên kia sẽ tới, tên là Vương Cường, hắn chính là chiên hữu trước kia của ta, tính tình thẳng thắn, có gì cậu cứ nói thẳng là được, tiểu tử đó không thích quanh co.

Hai cha con Trương lam đều hiểu được, việc này có lẽ sẽ thành công.

Đợi không đến 20 phút sau, liền nghe thấy tiếng gầm rú của chiếc xe Jeep Bắc Kinh 212 truyền vào trong phòng. Sau đó lại nghe thấy tiếng phanh xe chói tai. Mấy người trong phòng nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài thì thấy một người mặc quân trang đi xuống xe. Người này đại khái cao khoảng 1m75, lưng hùm vai gấu, mặt chữ quốc, một đôi lông mày rậm, ở dưới là một đôi mắt ưng sắc bén, ống tay áo hơn xắn lên, lộ ra nước da màu cổ đồng. Hắn đứng ở trước mặt, hơi thở mãnh liệt đập vào mặt mà đến, cả người giống như một con liệp báo đang chuẩn bị tấn công. Thật sự là bất động như núi mà động thì như sấm sét. Cẩn thận đánh giá hai tay của hắn một chút, trên hai tay đều tràn đầy vết chai. Trương Lam âm thầm cảm thán ở trong lòng. Đây mới là bản sắc quân nhân của nước cộng hòa! Cũng chỉ có những quân nhân như vậy mới bảo vệ được trung kiên của quốc gia, mới là hòn đá tảng của nước cộng hòa!

Trưởng Vương Doanh xuống xe, hung hăng ôm chặt Trương đội trưởng một cái, hai người giơ tay nện một quyền, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cười ha ha. Toàn bộ tình chiến hữu đều làn tràn ở trong một khắc này.

Đây mới giống như là tình nghĩa huynh đệ, trên chiến trường có thể yên tâm đem sau lưng mình giao cho huynh đệ! Không cần lo lắng thất bại, cũng không cần lo lắng phản bội, cho dù là tử vong thì cũng có người ngăn cản viên đạn từ phía sau cho ngươi. Đây chính là huynh đệ vào sinh ra tử, cả đời đều là huynh đệ! Trương Lam yên lặng suy nghĩ trong lòng.

- Tôi giới thiệu mọi người một chút.

Trương đội trưởng nhiệt tình đưa người kia đến trước mặt cha con Trương Lam.

- Tiểu Trương, đây chính là trưởng doanh Vương đóng quân ở huyện chúng ta. Là một người ngoan cường vừa đánh trận trở về.

Rồi lại xoay đầu lại giới thiệu với trưởng doanh Vương.

- Đây là đồng chí cần các cậu giúp đỡ, cũng là đội trưởng đội dân binh, huấn luyện viên bắn súng. Thuật bắn súng rất không tồi.

Vừa đánh trận trở về? Là một người ngoan cường? Hai mắt Trương Lam sáng rực lên, kia chính là một người ngoan cường, không nói đến gϊếŧ người không chớp mắt mà là một thân bản lĩnh đều được tôi luyện từ trong cửu tử nhất sinh, núi thây biển máu. Đây mới chân chính là công phu một chiêu gϊếŧ địch. Nghĩ biện pháp, nhất định phải nghĩ biện pháp học đến tay.

Thuật bắn súng không tệ? Nghe Trương đội trưởng nói như thế, hai mắt của trưởng doanh Vương sáng lên.

- Thật thế sao, đi một chút đi, bắn súng trước rồi nói sau.

Nói xong liền kéo Trương Tông Quân đi đến sân bắn. Trương Đội trưởng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

- Tên Vương chày gỗ này, mỗi lền đều là như vậy, nghe thấy thuật bắn súng tốt liền không còn nhớ được gì cả.

Vương đội trưởng cười ha ha, cũng không đáp lời. Mấy người còn lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo đến bãi bắn bia.

Sau khi bắn súng xong, Vương đội trưởng kêu to thoải mái, vỗ bả vai của Trương Tông Quân khen không dứt miệng.

- Rất khá, thuật bắn súng của cậu nếu được huấn luyện kĩ càng sẽ không thua gì tay súng bắn tỉa. Tại sao thuật bắn súng giỏi như vậy mà lại không đi vào bộ đội, thật sự là đáng tiếc.

Nói xong không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho Trương Tông Quân.

- Bác Vương.

Trương Lam ỷ vào chính mình còn nhỏ tuổi, dùng bộ dạng đáng yêu và tiếng nói ngọt nào của mình chào hỏi Vương đội trưởng.

- Bác làm quan lớn như vậy, nhất định là công phu rất lợi hại. Dạy cháu học công phu được không,

- Đây là tên tiểu tử thối nhà tôi, sợ nó ở nhà đùa nghịch nên dẫn nó theo. Đứa nhỏ này cả ngày không chịu ngồi yên, thích đi theo người khác để học công phu.

Trương Tông Quân giải thích.

- Ồ.

Vương đội trưởng cảm thấy có chút ý tứ, đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã muốn học công phu sao?

- Cháu muốn học công phu sao cậu bạn nhỏ? Không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ cháu còn quá nhỏ, khí lực quá yếu, chờ khi nào cháu lớn hơn một chút thì hãy đến tìm bác, đến lúc đó bác sẽ dạy cho cháu.

Kỳ thật đây hoàn toàn là vì Vương Cường thấy Trương Lam đang yêu nên đùa với hắn. Nếu không trong quân đội đã có quy định, không cho phép truyền dạy công phu cho người ngoài.

- Cháu không nhỏ.

Trương Lam tranh luận nói.

- Cháu có thể bắn súng. Nếu cháu có thể bắn súng thì bác dạy công phu cho cháu được không?

Chịu không nổi, thật sự là không chịu được nữa, Trương Lam cảm giác cái bộ dạng giả đáng yêu của mình có chút ghê tởm.

- Biết bắn súng sao?

Vương Cường tiếp tục trêu đùa hắn.

- Nếu thật sự cháu có thể bắn súng, ta sẽ dạy cho cháu.

Hồn nhiên không có phát hiện ra mình đã trúng phải quỷ kế của một đứa trẻ con.

- Thật nhé?

Trương Lam hỏi.

- Gạt người không phải là đứa trẻ ngoan.

Vương đội trưởng đổ đầy mồ hôi, ta có thể lừa trẻ con sao.

- Thật sự.

Tuy rằng bả vai có thể sẽ bị bầm tím, nhưng mà nếu kiên trì, bắn một phát cũng không có vấn đề gì? Cơ hội cũng không phải dễ dàng có được như vậy, qua hôm nay sẽ không thể có cơ hội lần nữa. Trương Lam âm thầm cân nhắc, liều mạng, chẳng qua là về nhà nằm vài ngày mà thôi.

- Cháu bắn mười phát được không?

A, tiểu giả hỏa này thật đúng là dám bắn? Vương Cường ngây người một trận, đảo mắt suy nghĩ một chút.

- Này anh bạn nhỏ, trước kia cháu đã thấy bắn súng bao giờ chưa?

- Chưa ạ.

Trương Lam đáng yêu trả lời.

Trương Tông Quân và Trương đội trưởng ở bên cạnh há to mồm, đã thấy qua lời nói bịa đặt, nhưng mà chưa thấy ai nói dối không chớp mắt như vậy. Rõ ràng là vừa mới xem xong không bao lâu đó thôi.

Vương Cường thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chưa bắn bao giờ thì tốt rồi, đồng thời trong lòng nảy ra một cái ý niệm. Từ lúc nào mà ta lại phải lo lắng một tên tiểu tử như vậy? Nhưng cái ý nghĩ vừa hoang đường vừa buồn cười này vừa nảy ra thì Vương Cường ngay lập tức đã bóp chết nó.

- Anh bạn nhỏ, cậu chưa bắn súng bao giờ, như vậy ta cũng không yêu cầu cậu bắn nhiều, chỉ cần bắn mười phát mà có một phát bắn trúng bia ngắm thì coi như cậu thắng, ta sẽ dạy công phu cho cậu, được không?

Trong lòng hắn không khỏi âm thầm đắc ý. Đừng nói là tiểu tử nhỏ như vậy, cho dù là người trưởng thành, lần đầu tiên bắn súng cũng không thể bắn súng được. Sức giật khi nổ súng sẽ khiến hắn không tự chủ được mà hơi giơ tay lên. Không có khả năng thích ứng với việc này tuyệt đối sẽ không thể bắn trúng bia ngắm. Vương Cường có lòng tin tuyệt đối là tiểu gia hỏa này một phát cũng bán không trúng.

Rốt cục cũng mắc câu rồi, Trương Lam khẽ thở ra một hơi. Sau khi bắn mười phát súng xong, Vương Cường trợn mắt há hốc mồm. Lấy tiêu chuẩn của quân nhân mà nói, thuật bắn súng này vô cùng tệ hại, rất nhiều phát bắn hụt, chỉ có ba phát bắn trúng bia ngắm, còn là bắn trúng bên rìa bia ngắm. Nhưng mà bất kể nói như thế nào thì nó đã đạt được yêu cầu của mình. Mà nhiều nhất thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi mà thôi, điều này lại càng bất đắc dĩ.

Suy nghĩ một chút, chính mình cũng không có cớ gì để không dạy được, dạy thì lại trái với quy định, phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ cả nửa này, Vương đội trưởng cũng nghĩ ra được một chủ ý.

- Nếu tiểu tử ngươi đã thắng, như vậy nhất định ta phải dạy cho ngươi. Nhưng mà bộ công phu này ta chỉ đánh một lần, ngươi nhìn cho kỹ. Đánh xong một lần này mà ngươi không học được thì cũng đừng có trách bác không có dạy ngươi.

Tiểu tử, ta cũng không tin ngươi xem một lần là có thể học được, không có cửa đâu. Nhớ năm đó chúng ta phải luyện nhiều năm mới đạt đến trình độ này. Nếu ta làm như vậy cũng không tình là thất hứa, lại không vi phạm quy định. Vương Cường càng nghĩ lại càng cao hứng, thực là tự hào vì sự nhanh trí của mình. Lại không biết là tiểu tử trước mặt mình chính là một tiểu quái vật.

- Không sao, chỉ cần bác đánh một lần là được.

Trương Lam hào phóng nói. Nực cười, bằng vào trí nhớ siêu cường của mình, ngươi đánh một lần ta sẽ nhớ kỹ, chẳng lẽ còn cần ngươi phải chỉ tận tay sao? Ngươi không vui còn ta cũng chẳng vui vẻ gì.

Vương Cường đánh xong một lần, Trương Lam đã nhớ kỹ, chỉ cần về nhà tự mình luyện tập là được, đến lúc đó mình cũng xem như một tiểu cao thủ.

Hai người đều cảm thấy cao hứng vì mình đã lừa gạt được đối phương.