Ôm súng, Trương Lam thật muốn bắn thử vài phát xem sao, nhưng lần trước ở võ trang bộ lại bị lực giật mạnh của súng đập vào trên đầu mình, thời khắc đều nhắc nhở hắn. Bắn? Hay là không bắn? Đây là một vấn đề, Trương Lam do dự, mà bên cạnh…
- Bang bang bang…
Theo thanh âm tiếng súng vang lên không ngừng, các chiến sĩ trong sân bắn đều bị ngốc rớt.
- Hỏi…hỏi thăm một chút…
Tiểu chiến sĩ vừa luống cuống tay chân thay bia giấy bắn, vừa lắp bắp hỏi:
- Cô bé, trước kia cô từng chơi đùa súng sao? Bắn chuẩn đến như vậy?
- Không có!
Tiểu Thần Hi buông súng 56 bán tự động, thay vào cây súng lục 54 bán tự động, nhắm tới bia giấy phía trước, nổ súng:
- Đây là lần đầu tiên tôi chơi bắn súng thôi!
- Lần đầu tiên chơi bắn súng mà bắn chuẩn xác từng viên sao?
Tiểu chiến sĩ khóc không ra nước mắt:
- Vì sao đám lão bánh quẩy như chúng tôi đã tập luyện nhiều năm còn làm không được?
Chơi đùa thỏa mãn cả hai chị em hoan hỷ rời khỏi quân doanh, hai chị em đang dự định đi mua chút pháo hoa, đã sắp tới tiết Nguyên Tiêu, không có món đồ chơi này dùng trợ hứng làm sao được? Loại đồ vật như pháo hoa này, không quan hệ gì tới tuổi lớn hay nhỏ, vô luận già trẻ đối với pháo hoa sáng lạn xinh đẹp đều vô cùng ưa thích.
Lão đầu tử cũng rất xài tiền, năm nay hầu bao lại rộng, thật hào phóng ném ra một xấp tiền không thèm đếm qua:
- Cầm đi đi, mua đồ chơi hai đứa thích!
Trương Lam mừng thầm, nguyên hắn dự định tự móc tiền túi, hiện tại đã tiết kiệm.
Xài tiền của người khác làm chuyện của mình quả nhiên là thật thích, dù sao tiền không phải của mình, Trương Lam mua đồ vật đương nhiên là không chút khách khí, nhìn thấy vật mình thích liền không chút do dự mua lấy. Trọng trách khuân vác giao cho tiểu Thần Hi đang quyệt mồm đi theo phía sau, Trương Lam hung hăng thay mặt nam đồng bào thở phào một hơi, khi bạn trai lẫn bạn gái cùng nhau đi ra ngoài dạo phố luôn do đàn ông xui xẻo đảm nhiệm chức cu li khuân vác, hiện tại rốt cục đến phiên nam đồng bào cũng được hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tay không đi dạo phố mua sắm rồi!
Sau một lúc mua sắm điên cuồng, hai chị em ngồi trên mặt đất nhìn một đống pháo hoa u sầu, làm sao mang trở về đây?
- Bỏ đi, tiếp tục phiền toái Vương doanh trưởng một lần cũng được, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì đáng ngượng ngùng!
Trương Lam ngẫm nghĩ, rốt cục vẫn phải dựa theo cách này an bài.
- Được rồi, em đi đi, chị ở đây trông chừng!
Tiểu Thần Hi gật đầu đồng ý.
Đợi tới giữa trưa, cuối cùng đem được đống pháo hoa chứa nhiều kinh nghiệm khó khăn kia về tới nhà, Dương Chi nhìn thấy ước chừng có tới nửa xe pháo hoa dừng ở ngay cửa, nhìn ngó vẻ mặt vô tội của Trương Tông Quân, lại tiếp tục nhìn qua hai chị em đang ngẩng đầu lên trời đếm ngôi sao giữa ban ngày ra vẻ như không quan hệ gì tới mình, thật không biết nên nói gì.
Tối tiết Nguyên Tiêu, thật nhiều người trong thôn đều lần đầu tiên được nhìn thấy pháo hoa xinh đẹp mà rung động. Đủ loại pháo hoa đủ màu sắc ganh đua khoe sắc nở rộ trong bầu trời đêm, ngũ thải ban lan mỹ lệ chiếu rọi xuống, giống như toàn bộ những ngôi sao trên ngân hà đang rơi xuống trần gian, cả sơn thôn đều bị vẻ xinh đẹp xâm nhập tâm linh làm ngây người.
Ngày tháng đương nhiên vẫn tiếp tục trôi qua bình thường, phóng xong toàn bộ pháo hoa, phóng xong cũng mang theo ý nghĩa một đoạn thời gian thư giãn nghỉ ngơi trong năm cũng đã trôi qua, còn lại trong cuộc sống cũng sẽ trở lại đường ray, giống như sau lưng luôn có người cầm roi đi theo thúc đẩy tiến về phía trước, bất kể là tự giác hay không tự giác đều không ai tự chủ được vận mệnh đuổi chạy mãi mãi về tương lai.
Kế hoạch khuếch trương nhà xưởng ở cuối năm trước rốt cục bắt đầu mở ra, cẩn thận đánh giá toàn thôn một chút, địa phương thích hợp khuếch trương nhà xưởng cũng không ít, nhưng phương tiện nhất vẫn là mảnh đất trống trước mặt nhà mình. Mảnh đất trống kia diện tích hơn một ngàn thước vuông, dùng xây dựng thêm một nhà xưởng là quá đủ.
Thật đáng tiếc chính là mảnh đất kia không phải của gia đình.
Không phải là của mình cũng phải nghĩ ra biện pháp biến thành của mình, những thủ đoạn hèn hạ dọa dẫm lừa gạt đương nhiên là không thể dùng, duy nhất còn lại cũng chỉ có hai con đường: điều thứ nhất phải mua xuống, điều thứ hai dùng thổ địa của mình đem đi trao đổi.
Lại có một sự kiện xui xẻo chính là không biết do công nhân nào lắm miệng đem sự việc này bộc lộ ra ngoài.
Càng có thêm sự kiện xui xẻo hơn chính là, chuyện này bị chủ nhân mảnh đất kia đã biết.
Càng xui xẻo nhất chính là gia đình của chủ nhân mảnh đất kia nổi danh vô lại có tiếng trong toàn thôn.
Kẻ vô lại kia tên là Dương Tam, về phần tên đầy đủ của hắn gọi là gì thì Trương Lam cũng không hiểu rõ ràng lắm, dù sao mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này mọi người đều chỉ gọi hắn như vậy. Đương nhiên, giữa Dương Tam cùng mẹ Trương Lam không hề có chút mối quan hệ thân thích nào.
Năm nay Dương Tam khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, bất đồng với những tên vô lại chỉ biết ăn no chờ chết chính là dù sao Dương Tam còn chưa hỗn trướng tới mức độ đó, cho nên Dương Tam cũng có được gia đình, cũng có lão bà – vô nghĩa, cho dù hắn muốn có thêm một lão bà những có được không? Hơn nữa còn có một đứa con gái cả ngày kéo nước mũi.
Nếu phẩm hạnh của Dương Tam đã không tốt, như vậy đương nhiên cũng không thể trông cậy gia đình của hắn sống với nhau được hòa thuận. Có đôi khi lời ông bà luôn nói rất đúng, không phải người một nhà sẽ không tiến vào ở chung một nhà, có đôi khi thứ đồ chơi như vận mệnh thật đúng là không sao tránh được. Người vợ của Dương Tam cũng là người cực kỳ dũng mãnh, đối với chiều cao hơn một thước bảy của Dương Tam, thể trọng lại không tới một trăm hai mươi cân, người vợ của Dương Tam cao một thước sáu mươi lăm, lại có thể trọng tới gần một trăm tám mươi cân, có thể nói là món vũ khí có lực sát thương cực lớn. Ở trong nhiều lần đối chiến giữa hắn cùng vợ hắn, Dương Tam cực kỳ quang vinh bảo trì được bản ghi chép trăm chiến trăm bại.
Hôm nay Dương Tam lại thật khác thường không cãi nhau với vợ, từ trên đường cái nghe được tin nhà Trương Tông Quân dự định mua mảnh đất của nhà mình, lập tức ý thức được cơ hội kiếm tiền của mình đã đến.
Dương Tam bắt đầu cân nhắc, làm sao có thể từ Trương gia kiếm được thật nhiều tiền tới tay đây? Nghe nói gia đình kia nhiều tiền tới mức phải dùng bao tải đến chứa đựng, chính mình nếu không hung hăng gϊếŧ một đao, chẳng phải thật xin lỗi ông trời phân cho mình mảnh đất này?
Vì vậy hắn lập tức ném lại đám bạn xấu ngồi xổm bên đường hút thuốc trêu chọc những phụ nữ đi ngang qua, dưới mông như thổi tên lửa sưu sưu chạy về nhà.
- Lão bà, nhà chúng ta sắp phát tài!
Dương Tam cực kỳ hứng thú đẩy ra cổng nhà rách rưới, hướng chỗ lão bà hắn đang cho heo ăn hô:
- Lần này xem ra chúng ta thật sự phát tài rồi!
- Cút sang chỗ khác cho lão nương! Thứ ma quỷ như ông làm gì có tài mà phát? Còn không phải chỉ biết đi hãm hại lừa gạt?Người vợ của Dương Tam thuận tay từ trong bếp rút ra cây củi ném tới:
- Con mẹ nó lão nương đúng là xui xẻo tám đời, làm sao lúc ấy lại mù mắt đi theo tên súc sinh như ông đây. Từ khi gả cho ông, lão nương cũng chẳng thấy được một ngày lành, cả ngày chỉ vì Dương gia các ngươi làm trâu làm ngựa mệt chết không có bữa ăn ngon!
Bà ta quay đầu nhìn con gái đang chơi đùa gần đó, lại tức giận hét:
- Còn phải sinh con dưỡng cái cho ông, ban ngày thì bận tối mặt tối mày, buổi tối lên giường còn phải hầu hạ tên súc sinh như ông, con mẹ nó kiếp trước lão nương đã tạo nên ác nghiệt gì? Mạng của lão nương sao lại khổ tới như vậy?
Vô cùng thuần thục tránh thoát cây củi ném tới, chỉ dựa vào động tác thuần thục của hắn liền nhìn ra được vị này thật sự được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong ngày thường phỏng chừng cũng chịu qua không ít loại tập kích đột nhiên thế này, Dương Tam vẫn cợt nhả như trước:
- Lão bà, đừng ném, còn tiếp tục ném vẫn là đồ đạc của chúng ta đó thôi!
Tung tăng nhặt cây củi vội vàng đem tới cho vợ, Dương Tam ở trước mặt người vợ này cũng không dám có bất cứ hành động bất kính nào, nếu không thể trọng khổng lồ một trăm tám mươi cân kia chính là vũ khí tốt nhất, lực uy hϊếp vẫn còn bày biện nguyên vẹn ở nơi đó đâu.
Những tên vô lại vẫn luôn sống rất thực tế, nếu như hắn đánh không lại ngươi, như vậy hắn sẽ thành thành thật thật thần phục ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không thể hiện ra bất cứ thái độ không kiên định nào.
Vừa cợt nhả vừa dựa tới gần, Dương Tam nói:
- Lão bà, lần này chúng ta thật sự sẽ phát tài, nhà của Trương Tông Quân đang muốn mua mảnh đất của chúng ta, chính là mảnh đất nằm trước nhà của hắn đó.
- Thật sự?
Người vợ của Dương Tam dừng lại cây củi gỗ sắp ném ra ngoài, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn:
- Ông nghe ai nói?
- Nấu cho tôi vài quả trứng được không?
Dương Tam nhân cơ hội nói điều kiện, chứng kiến cây gỗ trong tay vợ có dấu hiệu muốn bay tới, Dương Tam thật sáng suốt không tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, nhanh chóng thẳng thắn:
- Vừa rồi, vừa rồi mới biết được. Tôi ở ngoài đường đang ngồi chơi với mấy người bạn, nghe được một công nhân trong nhà xưởng của Trương Tông Quân nói thế!
- Nói như vậy đúng là sự thật?
Vợ của Dương Tam rốt cục hoàn toàn buông xuống củi gỗ trong tay.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Dương Tam yên tâm, không cần tiếp tục lo lắng củi gỗ sẽ rơi xuống trên người mình:
- Tuy rằng có không ít địa phương đều có thể cho hắn xây nhà xưởng mới, nhưng tôi tính toán qua mảnh đất của chúng ta là thích hợp nhất. Thứ nhất là gần nhà bọn họ, chỉ nằm ngay phía trước tường viện, thứ hai chính là phương tiện, nếu xây nhà xưởng trên mảnh đất của chúng ta, dùng nước dùng điện cùng nồi hơi không cần bố trí lần nữa, trực tiếp giải quyết tại chỗ là được. Nếu bỏ đi vách tường kia, cùng mảnh đất của chúng ta liên tiếp nhau, đã trực tiếp biến thành một cái sân viện lớn thôi!
Vợ của Dương Tam tính toán một chút, chứng thật là đạo lý như thế, tính toán thế nào cũng thấy rõ xây nhà xưởng trên mảnh đất nhà mình là thích hợp nhất. Xem ra chuyện này thật sự có cửa rồi?
- Vậy ông định làm như thế nào?
Nghĩ tới đây, vợ Dương Tam lại hỏi.
- Còn có thể làm sao?
Dương Tam phất phất tay, hưng phấn đến đỏ bừng mặt:
- Bán cho bọn hắn thôi!
- Ông thật hảo tâm như vậy?
Vợ Dương Tam giống như đã phát hiện ra tân đại lục, xoay quanh Dương Tam, cẩn thận đánh giá:
- Ông không phải muốn từ trên thân người ta kiếm thêm ưu đãi?
- Chuyện này sao…ha ha…
Dương Tam bị vợ trành tới mức có chút sợ hãi, thoáng rụt rụt thân hình về phía sau:
- Việc này đương nhiên là không thể buông tha cho bọn hắn. Dương Tam này là ai? Được xưng ngưu nhân có thể ép ra được cả mỡ trong đá, làm sao có thể buông tha cho cơ hội ngàn năm một thuở này?
- Tích chút đức cho con cháu đi.
Vợ Dương Tam thở dài, mặc kệ bình thường bà ta trách mắng thế nào, nhưng dù sao cũng là chồng của mình, cảm tình vẫn có.
- Luôn làm việc trái lương tâm sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!
Vợ Dương Tam lại chỉ chỉ lên không trung:
- Ngẩng đầu ba xích có thần minh, mặc kệ ông làm chuyện tốt hay chuyện xấu ông trời đều ở trên nhìn thấy ông đó!
Trương Lam, tiểu Thần Hi cùng Trương Tông Quân ngồi bên cạnh mảnh đất của nhà Dương Tam, mỗi người cầm hạt dưa trong tay, vừa cắn hạt dưa vừa đánh giá mảnh đất trụi lủi vẫn còn bao phủ chút ít tuyết.
- Không tệ, thật bằng phẳng, chủ yếu không cần tiếp tục thu thập, chỉ cần giậm đất cứng thêm một chút là được.
Trương Tông Quân gật gật đầu, đối với mảnh đất trước mắt rất hài lòng:
- Lại nằm ngay trước nhà chúng ta, chỉ cần bỏ tường viện phía nam là có thể nối liền cùng một chỗ, cũng không cần điều chỉnh nồi hơi, đến lúc đó đem nồi hơi dự bị liên tiếp lại, gắn thêm hai nồi chưng, xem như đã đủ cung ứng nhu cầu sản xuất hiện tại.
Nói xong hắn lại hít một hơi:
- Việc sản xuất vẫn luôn không thể theo kịp yêu cầu cũng không phải là biện pháp, nhìn thấy số lớn tiền mặt nằm trên bàn bay bay mà không nắm bắt được, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu!
Trương Lam thật đồng tình gật đầu, còn không phải sao, nhìn thấy người khác muốn cứng rắn đem tiền nhét vào túi mình, chính mình lại không cách nào nhận lấy, trong lòng thật sự là rất khó qua.
- Cha, người trong nhà này sẽ không rao giá trên trời đi?
Tiểu Thần Hi ở bên cạnh lo lắng nói ra ý nghĩ của mình.
- Điều này thật khó mà nói.
Không đợi Trương Tông Quân trả lời, Trương Lam đã đáp:
- Hiện tại có không ít người nhìn thấy nhà chúng ta kiếm được tiền đã vô cùng đỏ mắt, ai biết người trong nhà này sau khi nghe được tin tức có hung hăng muốn gϊếŧ chúng ta một đao hay không?
- Cha, biết là nhà ai không?
Trương Lam nghiêng đầu hỏi cha mình.
- Không rõ lắm.
Trương Tông Quân lắc đầu:
- Ngày mai đi vào thôn hỏi thăm một chút!
Giữa trưa ngày thứ hai, Trương Tông Quân âm trầm từ thôn ủy quay về nhà, Trương Lam nghênh đón, xem tình hình có vẻ như không ổn:
- Thế nào, có phải không tra ra được hay không?
- Tra được!
Vẻ mặt Trương Tông Quân buồn bực, giống như bị đánh mất tiền:
- So với không tra được càng thêm nháo tâm!
- Làm sao vậy?
Trương Lam cảm thấy rất kỳ quái.
- Là của nhà Dương Tam phía tây bờ sông!
Vẻ mặt Trương Tông Quân thật bất đắc dĩ.
- Chính là tên vô lại kia?
Vẻ mặt Trương Lam không thể tin:
- Không thể nào đâu, lại có trùng hợp đến như thế?
- Chính là trùng hợp như thế!
Trương Tông Quân gật gật đầu, nhìn con mình với vẻ thật đồng tình.
- Vậy thảm rồi!
Vẻ mặt Trương Lam buồn bực.
- Làm sao vậy?
Tiểu Thần Hi đứng bên cạnh chứng kiến mặt mày ủ ê của hai người, rất tò mò:
- Xem bộ dạng ủ ê của hai người, Dương Tam kia chẳng lẽ rất xấu xa?
- Sao có thể hình dung là xấu xa, mà là rất xấu xa!
Trương Lam gật đầu:
- Chính là loại xấu xa mà đỉnh đầu sinh loét lòng bàn chân sinh mủ, cơ hồ phá hư không khí, trộm cắp rau quả, nửa đêm đi gõ cửa nhà quả phụ, hình như người này chưa từng bỏ sót qua!