- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Tiên Hiệp
- Luân Hồi
- Chương 41: Vô Đề
Luân Hồi
Chương 41: Vô Đề
Cẩn thận đem hợp đồng đưa cho tiểu Thần Hi cất lại, Trương Lam thở ra một hơi dài.
- Cho hỏi một chút, tiền này hai cháu không phải lén trộm ra từ trong nhà đi?
Kế toán cuối cùng vẫn không yên lòng hỏi một câu.
Trương Lam nhất thời mặt mày tối đen, mình còn thiếu chút tiền ấy hay sao? Tuy rằng hiện tại mình còn chưa có nhiều tiền, nhưng chút tiền như vậy vẫn còn có thể lấy ra được đi?
Kỳ thật cũng chẳng thể trách kế toán, hiện tại trong nhà ở nông thôn một năm thu nhập được bao nhiêu? Gia đình có hoàn cảnh đỡ hơn một chút cũng chỉ có khoảng vài trăm nguyên mà thôi, gia đình kém hơn cũng chỉ có khoảng một trăm nguyên. Hiện tại một đứa trẻ chỉ khoảng hai tuổi hơn ngay lập tức có thể xuất ra ba ngàn đồng, mặc dù biết gia đình người ta có tiền, nhưng dù sao họ vẫn không thể yên lòng, việc này cũng nên hỏi cho rõ ràng mới tốt, vạn nhất là trộm ra từ trong nhà, mặc dù nói người ta có tiền nên cũng không xem quan trọng, nhưng có khi đều là hương thân cùng quê, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, nếu như bị gia đình người ta nói mình lừa tiền của trẻ con thì cũng thật oan uổng.
- Tiền này là mẹ cho cháu tiêu vặt!
Trương Lam cũng không dám nói mình cùng tiểu Thần Hi cộng lại cũng có được hơn hai mươi vạn tiền hoa hồng, chỉ sợ quá kinh thế hãi tục làm người ta sợ hãi, vì vậy cẩn thận nói là tiền tiêu vặt.
- Ách…
Mọi người không biết nên nói gì, đi viếng mồ mả thiêu báo chí sao – ngươi hồ lộng quỷ đi, cho tiền tiêu vặt mà tới mấy ngàn? Khi dễ chúng ta đều là người ngu ngốc dễ gạt gẫm, ai tin tưởng ngươi mới là đầu óc có bệnh!
Thở dài, Trương Lam hơi có chút không biết nói gì chỉ lắc đầu, đầu năm nay nói thật thế nhưng lại không có người tin, thế đạo gì đây!
- Hay là chúng ta cùng đến nhà cháu hỏi một chút vậy?
Mọi người đều cùng lắc đầu, chuyện cười! Trở về với ngươi? Vạn nhất bị chúng ta bất hạnh nói trúng thì làm sao bây giờ? Thật vất vả cầm củ khoai lang phỏng tay này vung lắc, hiện tại rốt cục đổi lại được bạc trắng thực sự, chẳng lẽ tiền vất vả lấy được còn phải trả về? Không có cửa! Nghĩ cũng đừng có nghĩ!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Lam xòe ra hai tay, quyết định đem vấn đề này ném cho đám người kia phiền toái. Nếu do chính các người tự mình đào hố, vậy chính các người tự nghĩ biện pháp lấp hố là tốt nhất.
Vài người ngây người tại chỗ há hốc mồm, tự mình nên làm sao, thế nào mới có biện pháp tốt?
- Hợp đồng đã ký tên còn có thể thế nào?
Trương Lam có chút bất đắc dĩ:
- Chẳng lẽ cháu còn có thể đòi tiền về hay sao? Chuyện tiền bạc cứ yên tâm đi, chẳng qua cháu cho cha cháu tới nói một tiếng với các vị vậy.
Hiện tại xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, mọi người trao đổi ánh mắt, gật gật đầu, thôi đi, cứ quyết định như vậy.
Ăn no rửng mỡ, tự mình tìm phiền mình! Trương Lam hung hăng khách sáo trong lòng ba người trước mắt, muốn ăn cá còn sợ trên tay mình bị dính mùi cá, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy!
- Đây là con nói con dùng phương thức mới mà tạo ra trái cây đóng hộp hay sao?
Vào buổi tối ăn cơm xong, Trương Tông Quân cẩn thận quan sát hai hũ trái cây trước mặt, ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại mong là có thể phát hiện được chút gì đó, nhưng sự thực lại làm hắn thất vọng, cẩn thận quan sát hồi lâu giống như ngoại trừ màu sắc đẹp hơn một chút cũng không còn thứ gì khác.
Lời này cũng không nói sai, hũ trái cây này ngoại trừ lúc ăn còn có thể nhìn ra chút khác biệt thì cũng đã thật không tệ.
Phân biệt cầm hai hộp trái cây lắc lắc một chút, nhìn kỹ lại, có vẻ như hũ có màu sắc đẹp bên trong hơi sánh một chút, Trương Tông Quân có điểm nghi hoặc:
- Hũ này con bỏ nhiều đường hơn sao?
- Không có!
Trương Lam lắc lắc đầu:
- Hai hũ đều bỏ đường như nhau!
- Có chút ý tứ!
Trương Tông Quân nhỏ giọng nói thầm, hắn mở ra hũ trái cây có màu sắc tươi đẹp, lấy muỗng nhỏ múc ra một chút nếm thử.
- Ân, hương vị so với hũ trước kia ngon hơn nhiều, toàn bộ hương vị của trái cây đều ngấm nước đường, chất lượng cũng tốt hơn hũ trước rất nhiều…
Hắn thỏa mãn chép chép miệng:
- Con trai, nói cho cha làm sao làm được?
- Rất đơn giản!
Trương Lam nói:
- Đây là thành quả bỏ ra ba ngàn sáu trăm đồng, thế nào hả cha? Có đáng hay không?
- Bỏ ra ba ngàn sáu đã có hiệu quả này?
Trương Tông Quân mừng rỡ, há chỉ là giá trị, quả thực là vô cùng đáng giá! Hũ trái cây có hương vị tốt như vậy, xem ra ngày sau xưởng sản xuất của mình càng cần tăng thêm ca.
Không đợi Trương Tông Quân hỏi thăm ba ngàn sáu kia sử dụng như thế nào, một phần kết quả báo cáo kiểm trắc đã đặt ngay trước mặt hắn.
Đây là cái gì? Dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng Trương Tông Quân cũng không hỏi, cầm lấy bản báo cáo xem thật kỹ. Có chuyện gì cứ xem hết thì sẽ biết, chuyện gì cũng đem đi hỏi, lão tử luôn hỏi đứa con, nói ra thật có mặt mũi lắm sao!
Chậm rãi xem hết, hai tay Trương Tông Quân có chút run rẩy:
- Đây là thật?
- Đương nhiên!
Trương Lam gật gật đầu:
- Vừa rồi hũ trái cây mà cha ăn là dùng loại nước này làm ra!
- Thật sự là không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới.
Trương Tông Quân không biết nên nói gì mới phải, hắn chỉ một mực thì thào những lời này, cũng không biết bản thân đang cảm thán loại nước khoáng tốt như vậy mà không có người nào hỏi qua, hay đang cảm thán chính mình trong lúc vô ý lại có được một khu bảo địa như thế.
- Thứ này ba ngàn sáu?
Trong lòng Trương Tông Quân có chút hiểu ra.
- Là phí nhận thầu mảnh đất kia!
Trương Lam gật đầu, hiểu được ý tứ của cha mình. Nói xong hắn đem hợp đồng nhận thầu thuê còn nóng hổi chuyển qua cho lão gia tử.
- Tốt!
Là tốt nhất trong cả nước! Cho dù chính mình chỉ là nông dân, Trương Tông Quân cũng hiểu được trọng lượng trầm trọng bao hàm trong những lời này! Trương Tông Quân vỗ mạnh lên bàn trà, sau đó đột nhiên đứng lên, hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, bắt đầu xoay quanh ngay tại chỗ. Đây là bệnh cũ, khi hắn gặp được chuyện gì hưng phấn, Trương Tông Quân sẽ không tự chủ được bắt đầu xoay quanh, đây cũng là phương thức chúc mừng độc đáo của hắn.
- Cha, cha đừng vội cao hứng, bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm đâu!
Nhìn thấy Trương Tông Quân hưng phấn cơ hồ không dừng lại được, không có biện pháp Trương Lam cũng chỉ đành nhắc nhở hắn.
- Đúng đúng, còn có chuyện trọng yếu hơn, ngày mai chúng ta phải đi hiện trường cẩn thận đo đạc một chút, nhìn xem làm sao có thể lợi dụng mảnh đất này tốt nhất.
Rốt cục Trương Tông Quân cũng ngừng xoay quanh, bắt đầu xoa tay, đôi mắt sáng rực như bóng đèn tràn đầy vẻ thỏa thuê mãn nguyện.
Nửa tháng sau, toàn bộ thợ đá thợ gạch trong thôn cùng mấy thôn chung quanh đều đến chỗ hồ nhỏ bên dưới con suối kia, bắt đầu cho thoát nước cùng đào thêm bên dưới, làm xong hết thảy chuyện này lại dùng bùn cùng đá, gạch đỏ xây thành một hồ lớn dài 50m, rộng 50m, sâu 3m thật lớn.
Khi thi công xây dựng hồ nước, còn dùng độ chênh lệch cao thấp từ hồ nước đến nhà Trương Lam đồng thời bắt đầu đào một ống dẫn nước đi xuống bên dưới nhà. Có được ống dẫn này, từ đó về sau trong nhà dùng nước rốt cục không cần mỗi ngày đều phải rút từ trong giếng. Mượn dùng địa thế, chỉ cần mở ra van nước trong nhà, lưu lượng nước thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả dùng máy bơm rút lên từ trong giếng…
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Tiên Hiệp
- Luân Hồi
- Chương 41: Vô Đề