Chương 17: Trong nhà có thêm người chị (1)

Sau này nàng đã có được tên gọi riêng mình, chính nàng đã không còn là một chuỗi số lạnh băng băng ngày trước. Không xong, vì sao tốc độ vận hành của CPU lại nhanh đến như vậy? T-X có chút nghi hoặc, tình huống dị thường chưa từng xuất hiện từ trước tới nay trên người nàng, CPU vận hành quá nhanh mang đến cho nàng một loại cảm giác như mê muội, đây là cảm giác cao hứng cùng kích động hay sao? Cảm giác này rất không tệ đâu! Nghĩ đến đây, T-X, nga, không, hiện tại hẳn nên gọi là Trương Thần Hi mới đúng, khóe miệng nàng chợt lộ ra tia tươi cười.

- Đúng rồi, cô hẳn nên thay đổi bên ngoài một chút thì tốt hơn.

Trương Lam cảm giác không thích hợp, cẩn thận nghĩ nghĩ, rốt cục liền hiểu được hiện tại cô gái này vẫn đang mang vẻ bề ngoài của một vị mỹ nữ phương Tây, vậy thì không thể được, ở trong một tiểu sơn thôn nếu xuất hiện một người ngoại quốc sẽ biến thành chuyện lớn.

- Sửa như thế nào đây?

Trương Thần Hi hỏi.

- Ân, đầu tiên biến thành tóc đen thẳng, buộc lại hoặc xõa trên vai đều được.

Trương Lam nâng cằm lên quan sát kỹ lưỡng:

- Đem màu sắc ánh mắt biến thành màu đen, như vậy mới có bộ dạng của người Trung Quốc…

Trương Thần Hi gật gật đầu, thật đơn giản, mái tóc của nàng tự động biến thành màu đen xõa trên bờ vai, cảm giác còn không được hài lòng nàng lại biến ra một cây trâm cuốn lên tóc, ân, rất không tệ, cảm giác thật điển cố. Ánh mắt nàng không có vật để bắt chước, chỉ bắt chước ánh mắt của Trương Lam, biến thành màu sắc đen nhánh như mực lại trong suốt như trẻ con, trong ánh mắt long lanh lại lóe ra từng trận hàn ý, giống như hàn đầm vạn năm khiến cho người ta không rét mà run.

- Ân, như vậy cũng rất tốt, làn da trắng hơn một chút là được rồi, đừng trắng quá, trắng ngà ngà là được, được rồi, như vậy sẽ tốt hơn.

Trương Lam không ngừng chỉ huy, rốt cục tốt lắm, ân, rất tốt, rất cường đại, một mỹ nữ hỗn huyết đông tây phương, kết hợp vẻ nóng bỏng của mỹ nữ phương Tây lẫn bao hàm thanh lịch của mỹ nữ phương Đông.

- Tốt lắm, chúng ta về nhà đi!

Trương Lam đứng lên, mang theo Trương Thần Hi đi về nhà. Càng đi càng cảm thấy không thích hợp, hắn có cảm giác như mình đã quên chuyện gì đó trọng yếu phi thường, vì sao lại nghĩ không ra đây? Trương Lam gấp tới vò đầu bứt tai, Trương Thần Hi thấy cử chỉ thật kỳ quái của Trương Lam, hắn làm sao vậy? Nhân loại đều luôn như vậy sao?

- Trời ạ, tôi làm sao giải thích với cha mẹ tôi về một người lớn như vậy đột nhiên xuất hiện đây?

Một thanh âm thê thảm kêu lên, bất tri bất giác Trương Lam đã sực nhớ ra vấn đề mấu chốt nhất hiện tại!

- Làm sao bây giờ đây?

Trương Lam vò đầu bứt tai, gấp đến độ xoay quanh:

- Mẹ nó, lần này chơi lớn, làm sao về nhà giải thích với cha mẹ? Trực tiếp nói với lão đầu tử cùng mẹ là mình nhặt về sao? Một đứa con nít chưa đầy hai tuổi nhặt một người trưởng thành về nhà? Kháo! Lý do ngu ngốc như vậy hống đứa con nít ba tuổi hay sao? Phỏng chừng ngay cả đứa ngốc cũng không tin tưởng. Mặc dù là ở nông thôn, nhưng cũng không tới mức hoài nghi chỉ số thông minh của họ như vậy đi! Vậy nói là chính mình mời người trở về? Mồ hôi! Lời này càng thêm thái quá so với vừa rồi! Thật buồn bực! Sao trước khi gọi người về lại không nghĩ tới vấn đề này chứ! Trương Lam ngửa mặt lên trời thở dài.

- Làm sao vậy, chủ nhân?

Trương Thần Hi thật nghi hoặc, nhìn vẻ mặt người triệu hoán dường như rất buồn rầu nha, tại sao vậy chứ? Thường thường triệu hoán thành công ai cũng luôn thật cao hứng đi?

Đang gấp tới mức xoay quanh Trương Lam chợt dừng lại hỏi:

- Vừa rồi cô gọi tôi là gì?

- Chủ nhân!

Thần Hi thản nhiên trả lời. Mình được triệu hoán tới, không gọi người triệu hoán là chủ nhân thì phải gọi là gì?

- Không được không được…

Trương Lam sửng sốt, bàn tay nhỏ xíu xua loạn trên không trung:

- Đổi lại xưng hô khác, gọi là chủ nhân rất khó chịu, cảm thấy rất kỳ quái, giống như con người của tôi thật tà ác vậy, đổi xưng hô khác đi!

- Ách?

Thần Hi sửng sốt:

- Vậy phải gọi là gì?

- Em trai đi!

Trương Lam gãi gãi đầu suy nghĩ, có vẻ như chủ ý này rất không tệ:

- Ân, gọi là em trai, sau này tôi gọi cô là chị tốt hơn!

- Làm vậy, thích hợp không?

Thần Hi có chút do dự lẫn chần chờ. Gọi người triệu hoán là em sao? Giống như có chút, có chút quá mức hung hăng càn quấy!

- Chuyện này có gì mà không thích hợp?

Bàn tay nhỏ của Trương Lam dùng sức huy lên:

- Quyết định như vậy!

- Nha!

Thần Hi đáp ứng một tiếng, im lặng không nói, em trai sao? Giống như rất không tệ đâu, chị cả em trai? Thật giống như xưng hô giữa thân nhân của nhân loại đi. Hiện tại xem ra lần này được triệu hoán thật sự không tồi, ít nhất không cần lo lắng bản thân mình bị xem như một cỗ máy chỉ biết gϊếŧ người.

Trong đầu chợt lóe linh quang, Trương Lam cẩn thận suy nghĩ:

- Ân? Chị? Hình như đây là một chủ ý không tệ, như vậy đã có biện pháp thuận lợi giải thích lai lịch của Thần Hi. Được rồi, về nhà nói với cha mẹ là nhặt về người chị là tốt nhất.

- Đúng rồi…

Trương Lam gãi gãi đầu – còn gãi nữa chỉ sợ hết tóc đi- hắn vẫn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, cẩn thận đánh giá dáng người của Thần Hi một chút, rốt cục tỉnh ngộ, có vẻ như dáng người của nàng quá mức hấp dẫn đi.

- Chuyện này sao, cô có thể biến hóa nhỏ tuổi hơn chút nữa được chứ? Đại khái có bộ dạng của một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi vậy!

Kim loại thể lỏng bề ngoài chợt lưu động một chút, mỹ nữ thượng hạng trước mắt nhanh chóng biến thành một cô bé ngây ngô chừng mười lăm mười sáu tuổi, hình dáng còn chưa hoàn toàn thành thục, chỉ là có vóc dáng mơ hồ của một tiểu mỹ nhân, thật giống như nụ hoa đang chờ nở rộ.

- Là hình dạng thế này sao?

Đợi khi biến ảo xong, Thần Hi lại hỏi.

- Chính là hình dạng này, thật là tuyệt quá!

Trương Lam quan sát một chút, rất hài lòng. Terminator trước mắt lại thay đổi, đã thấp hơn một chút, gương mặt thêm khả ái đáng yêu, đôi môi anh ánh hồng hào, mang theo vẻ nghịch ngợm cùng ngây thơ của một cô bé, mũi cao thẳng, mắt to chớp chớp, đôi mi thật dài rung động chẳng khác gì những cô bướm đang tung bay, ánh mắt sáng ngời như ánh sao trong bầu trời đêm, làn da nõn nà khiến người gặp người thích, làm cho người ta chỉ hận không thể hung hăng cắn vài miếng. Dáng người hiện tại cũng không bốc lửa như vừa rồi, mà lại ngây thơ như nụ hoa sáng sớm còn đọng sương, mang theo vẻ thiên chân khả ái, xinh đẹp động lòng người.

Muốn chết muốn chết! Thật sự muốn chết! Nha đầu này chính là yêu tinh mị hoặc chúng sinh! Chứng kiến hình ảnh này, Trương Lam cảm giác mũi của mình lại muốn rục rịch, nhanh chóng bịt lấy mũi, trong lòng khóc thét một trận, xong rồi, xấu mặt quá lớn. Nếu như có một ngày ta chết nhất định là vì bị làm cho chảy quá nhiều máu mũi mà chết!

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trương Lam, bản thân Thần Hi cũng thật hài lòng, nhẹ nhàng xoay một vòng tròn trước mặt Trương Lam:

- Thế nào, đẹp không?

Biểu tình mang theo vẻ ngây thơ hơi hơi nghiêng về hướng Trương Lam như làm nũng: tiểu tử, còn không tin ta đây không làm chết được ngươi?

Nha đầu yêu tinh kia, đã bắt đầu thừa nhận Trương Lam, nhưng chỉ là tự bản thân nàng còn chưa tự ý thức tới.

Một mỹ nữ cao chừng một thước rưỡi đang hướng một đứa con nít chỉ cao hơn sáu mươi cm làm nũng? Trương Lam cảm thấy nổi da gà, ngẫm lại còn cảm thấy khó chịu.

Hai người vui đùa ầm ĩ một trận, Trương Lam mất máu nhiều nên cũng cảm thấy mệt mỏi, hai người nằm trên bãi cỏ, nhìn lên không trung ngơ ngác ngẩn người.

- Chúng ta phải cẩn thận thương lượng một chút về nhà làm sao giải thích với cha mẹ sự xuất hiện của chị!

Trương Lam mở miệng, nhẹ nhàng xoay người đổi một tư thế thoải mái, ân, gối đầu lên đùi Thần Hi thật thoải mái nha, mềm mại, giống như làn da của nhân loại bình thường, thật ấm áp, hoàn toàn không có vẻ lạnh giá cùng cứng rắn của kim loại bình thường. Ân, quyết định, sau này đây chính là gối đầu chuyên dụng của ta đi.

- Được!

Thần Hi miễn cưỡng lên tiếng:

- Em nói đi, em nói thế nào chị làm thế đó!

Trương Lam đem ý tưởng của mình nói ra, hai người lại thầm thì thương lượng một lát, rốt cục thương lượng xong xuôi, lúc này mới đứng dậy cùng đi về nhà.

Đi chưa được vài bước, Trương Lam bỗng nghĩ ra một chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở hỏi:

- Chị có thể ăn cơm không vậy?

Tuy rằng hắn cảm giác không khả năng, dù sao đi hỏi một người máy có thể ăn cơm được hay không khiến cho hắn có cảm giác hoang đường quái dị vô cùng đây? Nhưng vấn đề này thật sự là rất khó giải quyết, nếu như không thể ăn cơm, người một nhà ở chung cả ngày nếu không ăn gì sẽ bị lão đầu tử với mẹ phát hiện.

- Không thể!

Thần Hi thành thật trả lời.

Quả nhiên, trong lòng Trương Lam chợt lạnh, quả nhiên là như vậy, lần này thật thảm, cứ tưởng tượng một chút người một nhà vây quanh bàn ăn, Thần Hi chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm chén cơm của mình mà ngẩn người. Ách, Trương Lam rùng mình, thật quá kinh khủng, xem như sẽ hoàn toàn bại lộ, lão đầu tử nếu hỏi tới mình nhất định sẽ chết, không biết sau khi mình chết có bị lôi ra phân thây hay không đây?

- Nhưng mà…

Thần Hi không nhanh không chậm mở miệng, ngữ khí rất dễ làm người tức chết:

- Vì muốn nhân cách hóa cao độ, chị có năng lực bắt chước nhân loại dùng cơm, trong cơ thể của chị có một không gian đặc biệt dùng chứa đựng, có thể đem thực vật tạm thời chứa xuống!

- Chị cả, sau này khi nói chuyện làm ơn đừng ngắt lời kiểu đó được không, thật dễ dàng hù chết người!

Trương Lam lau mồ hôi lạnh tuôn trên trán, tức giận nói, bà cô này biết cách làm mình sợ hãi, xem ra ngày sau thật không tốt hầu hạ.

- Tại em không đợi cho chị nói xong thôi!

Vẫn là ngữ khí không nhanh không chậm dễ làm tức chết người sống.

- Được được…

Trương Lam nhanh chóng nhấc tay đầu hàng, thừa nhận sai lầm của mình:

- Em thừa nhận là em không đúng, bà cô đừng giày vò nữa được không?

Mình triệu hoán tới một người trợ thủ hay triệu hoán tới một bà cô đây?

- Ân, được!

Thần Hi gật gật đầu, khóe môi lộ ra dáng tươi cười mê người, xem vị chủ nhân này, thật sự rất không tệ đi!

Hai người về đến nhà, lão đầu tử cùng mẹ vẫn chưa về, Trương Lam thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy nói tránh được mùng một cũng không tránh được mười lăm, nhưng có thể trốn tránh một ngày thì tính một ngày.

Thần Hi tò mò đánh giá ngôi nhà chỉ có thể gọi là nghèo khó này, không có đồ dùng xa hoa gì bên trong nhà, chỉ có bàn ghế gỗ, không có đồ điện gia dụng, chỉ có một chiếc radio cũ kỹ lạc hậu. Thật là kỳ quái, tuy rằng như thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác ấm áp, đây là cảm giác gia đình sao?

Nhìn thấy Thần Hi đang ngẩn người, Trương Lam không biết nói gì. Trong ấn tượng của hắn T-X hoàn toàn không giống như cô gái trước mắt này, nếu không tận mắt nhìn thấy quá trình biến hóa của nàng, hắn thật sự đã nghĩ đến có phải mình đã triệu hoán sai lầm rồi hay không đây? Hôn mê, chẳng lẽ là một tàn thứ phẩm? Hắn cổ quái liếc mắt nhìn Thần Hi, trong lòng Trương Lam không tự chủ được toát ra ý tưởng như thế.

- Em cứ nhìn chằm chằm chị làm gì?

Thần Hi bị Trương Lam nhìn tới mức ngượng ngùng, sờ sờ mặt mình, vừa rồi hệ thống đã tự kiểm tra qua một lần, không có xuất hiện điều gì không đúng.

- Trên mặt chị có gì không đúng sao?

- Nga, không có!

Trương Lam đang ngẩn người chợt giật mình tỉnh lại, bản thân hắn cũng cảm thấy thật kỳ quái, vừa rồi mình sao vậy?

Thần Hi nhìn qua không hề giống như một người máy, càng thêm giống một con người rành rành chân chính! Một ý niệm không tự chủ được chợt lóe lên trong đầu Trương Lam, lại giống như lửa cháy lan tràn nhanh trên đồng cỏ, thật sự quá giống, hắn cảm thấy không chút thích hợp, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận, hiện tại hắn rốt cục đã hiểu rõ ràng, Thần Hi không giống như một cỗ máy móc, mà nàng càng giống như một con người!

- Thần Hi, chị có phải đã tiến hóa ra được trí tuệ của chính mình hay không?

Trương Lam nhìn chằm chằm Thần Hi, đột nhiên hỏi.

- A?

Nội tâm Thần Hi chợt bối rối, bị phát hiện rồi sao? Như vậy phải làm sao bây giờ? Bản thân nàng vẫn được an toàn sao? Nhưng ngoài miệng nàng lại hồi đáp:

- Không có!

Trong nháy mắt nàng có vẻ chần chờ đã không giấu diếm được Trương Lam, xem ra suy đoán của hắn rất có thể là sự thật, Trương Lam suy nghĩ, nguyên nhân nàng không thừa nhận có thể là vì sợ hãi mà thôi!

Trương Lam cười cười, cũng không hỏi tiếp.

Thanh âm tiếng xe máy vang ầm ầm từ xa truyền đến, càng ngày càng gần, cuối cùng ngừng lại ở sau nhà.

- Là cha mẹ đã về!

Trương Lam lo lắng dặn dò Thần Hi thêm lần nữa:

- Đừng quên những gì chúng ta đã thương lượng…

Tiểu Thần Hi liếc mắt lườm hắn, đôi mắt xinh đẹp như trả lời:

- Yên tâm đi, em quên chị sẽ không quên!

Đúng vậy nha, Trương Lam có chút buồn bực, chỉ cần nha đầu kia không muốn quên chuyện gì thì nàng tuyệt đối sẽ không quên được, người có thể so trí nhớ với máy móc sao?

Trong sân truyền tới tiếng bước chân, một thanh âm rổn rảng truyền vào, người chưa tới thanh âm đã tới trước:

- Con trai, cha đã về đây, đói bụng lắm phải không, mẹ con lập tức đi nấu cơm, cha cũng đã đói bụng lắm rồi đây!

Nói xong Trương Tông Quân đi vào nhà, nhìn thấy tiểu Thần Hi cực kỳ xinh đẹp nhưng đầy vẻ bi thảm đứng trong nhà, trong đầu nhất thời cảm thấy choáng váng, cắn mạnh đầu lưỡi mới tỉnh táo lại. Hắn nuốt ngụm nước bọt, trợn tròn mắt:

- Ách, con…con trai, cô bé này là ai?

Hắn nói chuyện cũng có chút phát run.

Nghe được câu hỏi của chồng, Dương Chi đi theo phía sau chợt sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên. Ôi! Quả nhiên là một cô bé xinh xắn khả ái đang đứng nơi đó, chọc người trìu mến.

- Con trai, cô bé này là ai vậy?

Mẹ hỏi.

Chết thì chết đi, Trương Lam cắn chặt răng, kiên trì bước tới, con mẹ nó, lão tử bất cứ giá nào!

Không có biện pháp, tuy rằng hắn đã nghĩ ra phương pháp ứng đối nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật chột dạ.

- Cha, mẹ!

Trương Lam mở miệng:

- Nàng gọi là Thần Hi, là người Phí huyện, cha mẹ nàng đều chết hết, nàng sống cùng bà nội, sau bà nội cũng chết, nên đến sống với chú thím của nàng…