Chương 14: Chiêu binh mãi mã (cuối)

Còn một khuyết điểm khác là hắn rất thích bài bạc, nhưng lực khống chế bản thân rất không tệ, tuy rằng vận khí không xong, mười lần chơi chín lần thua, nhưng hắn tuyệt đối không mù quáng, mỗi lần đi chơi bài đều để đủ tiền cho trong nhà chi phí, sau khi thua tiền thì lập tức rời khỏi, tuyệt không vay mượn tiền cờ bạc, sẽ không vì tật xấu của mình liên lụy tới gia đình, cũng nói rõ lực khống chế của người này rất tốt, người có ý tứ như vậy, Trương Lam cũng chỉ mới thấy qua một lần.

Hơn nữa người này rất tốt với lão bà nhi đồng, bởi vì đánh bạc nên cô út của Trương Lam vô số lần xông vào sòng bạc nhéo hắn trở về, ở trên đường cái chửi mắng đánh hắn chạy quanh loạn trốn, nhưng hắn chưa từng cãi lại hay phản kháng lần nào, chưa bao giờ đánh qua lão bà. Trương Lam tự tin, chỉ cần đem người này đưa tới tay, mình nhất định có thể sửa được tật xấu của hắn.

- Vậy sao, cha cũng cảm thấy được tên kia không tệ.

Trương Tông Quân tỏ vẻ đồng ý:

- Lần đó khi đi xem mắt cô út của con cha cũng đã thấy hắn, một chàng trai rất không tệ!

Đến tận đây, ngũ hổ thượng tướng của Trương thị tập đoàn tương lai đã tập hợp đủ năm người, đây cũng là điều làm cho tin tức, tài chính, khoa học kỹ thuật thế giới cảm thấy vô cùng lẫn lộn. Những nông dân vốn không có văn hóa, chưa từng nhận được cao đẳng giáo dục, thậm chí có người còn chưa tốt nghiệp tiểu học, rốt cục làm sao tụ lại cùng nhau, làm sao có năng lực cùng nhau cộng đồng điều khiển siêu cấp mẫu hạm Trương thị tập đoàn cấp bậc cự vô bá vượt qua bao sóng gió? Chẳng lẽ thật sự do thiên tài lão tổng có sắc thái thần bí nhất Trương thị tập đoàn Trương Lam điểm bút vàng chỉ điểm? Mỗi lần phỏng vấn khi phóng viên hỏi về vấn đề này thì ngũ hổ thượng tướng luôn cười mà không đáp, điều này cũng giúp cho Trương thị tập đoàn phủ thêm một tầng khăn sa che mặt thần bí, khiến cho dư luận phải thảo luận một lần lại một lần không hề kết thúc.

Đồng thời tiểu sơn thôn mà Trương Lam ra đời cũng khiến cho những người mê tín phong thủy cực kỳ hứng thú, một ít phong thủy đại sư còn khẳng định son sắt, tiểu sơn thôn kia là long mạch tốt nhất trong thiên địa, ngôi nhà của Trương Lam chính là nơi tụ hợp tinh hoa của long mạch, cho nên mới xuất hiện một thiên tài trăm năm khó được như Trương Lam. Tin tức vừa lộ ra, lại khiến cho vô số người mê tín chạy tới tiểu sơn thôn kia, trong lúc nhất thời giá đất thăng cao, trực tiếp vượt hẳn giá đất tại Bắc Kinh, kéo nền kinh tế cùng du lịch nơi địa phương kia phát triển, mà ngôi nhà của Trương Lam cũng biến thành phong cảnh điểm, mỗi người đều lấy việc dính dấp chút quý khí của Trương gia làm vẻ vang, đương nhiên, đó là những việc xảy ra trong tương lai về sau.

- Nếu như vậy, tối nay chúng ta tới nhà của dì út cùng nhà của Lý Tú Thủy, nhà của dượng út tương lai thì ngày mai đi, cha cảm thấy thế nào?

Trương Lam đề nghị.

- Được!

Hai cha con nói chuyện xong lại đi về hướng nhà của dì út Trương Lam, chồng của dì út là một thợ mộc, nhiều đồ dùng trong nhà Trương Lam đều do chính tay vị dượng rể này làm ra, tay nghề tương đối khá.

Hai vợ chồng dì út đang ở nhà nghe radio (lúc này còn chưa có được ti vi), nhìn thấy hai cha con Trương Lam đi vào, vô cùng nhiệt tình nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ ngồi, rót trà rót nước, dì út ôm Trương Lam nựng nịu, oán trách vợ chồng chị mình hai ngày nay luôn mang theo nhi đồng chạy đông chạy tây làm nhi đồng gầy gò, dặn dò mai mốt nếu có việc bận thì cứ mang Trương Lam đến nhà để mình chăm sóc, cằn nhằn một đứa bé không được chăm sóc đàng hoàng thật là tệ hại, nói xong còn đau lòng lau nước mắt.

Dì út của hắn ở kiếp trước từ nhỏ đã đem toàn bộ tình thương của người mẹ trút xuống trên người Trương Lam, mãi cho tới khi Trương Lam trưởng thành cũng chưa từng thay đổi qua. Ở trong trí nhớ của Trương Lam, dì út vì chiếu cố cho mình thậm chí suốt hai năm không chịu sinh nhi đồng, luôn đợi Trương Lam được hơn ba tuổi mới chịu sinh em bé, vì vậy ở trong lòng Trương Lam, địa vị của dì út tuyệt không thấp hơn chính mẹ ruột của hắn.

Bị cô em vợ của mình oán giận, Trương Tông Quân đứng nơi đó dở khóc dở cười, vẻ mặt xấu hổ, còn đưa mắt ra hiệu cho con mình, Trương Lam thu được mệnh lệnh không có biện pháp đành phải sử xuất ra đại pháp vô địch khả ái, hồi lâu mới hống dì út nín khóc mỉm cười.

- Đến tột cùng ai là người lớn ai là con nít đây?

Trương Lam tuôn đầy mồ hôi, trong lòng lại bị thân tình nồng đậm nhồi đầy, toàn thân tràn ngập cảm giác hạnh phúc ấm áp.

Qua thật lâu, rốt cục ngồi xuống an ổn, Trương Tông Quân đem sự tình nói ra, dượng út liền sảng khoái:

- Đều là người một nhà, chuyện này nhất định phải giúp thôi, đâu có gì khó nói.

Đợi tới khi nghe được mỗi tháng có thể nhận tiền lương lên bốn năm trăm nguyên, cả hai vợ chồng đều sợ ngây người, liên tục phất tay tỏ vẻ không cần, thật nhiều lắm. Khuyên can mãi, sau khi hiểu được nhà Trương Lam cũng sẽ không bị lỗ vốn cuối cùng mới chịu đồng ý.

Sau đó đi tới nhà Lý Tú Thủy, sự tình giải quyết rất nhanh, mọi người đều quen thuộc lẫn nhau nên không cần lo lắng xảy ra vấn đề gì, rất nhanh Lý Tú Thủy cũng liền đáp ứng.

Sáng sớm, lão đầu tử mang theo mẫu thân ngồi lên chiếc Khóa Tử mới có được nổ máy ầm ầm chạy đi tìm chồng tương lai của cô út, ném lại một mình Trương Lam ở nhà, xét thấy biểu hiện không tốt xưa nay của Trương Lam, cả cha mẹ hắn đều mệnh lệnh cấm không cho hắn chạy ra ngoài quấy rối, không được nghịch ngợm gây chuyện, không được…sau khi hứa hẹn một loạt hiệp ước không bình đẳng, rốt cục dưới ánh mắt không cam lòng của lão đầu tử cùng mẫu thân, Trương Lam đã lấy được quyền nắm giữ nhà trong nửa ngày, muốn hỏi hắn cảm giác được làm chủ tự do trong nhà như thế nào, Trương Lam sẽ trả lời chỉ một chữ mà thôi: Thích!

Ở nhà chạy điên nửa ngày, rốt cục Trương Lam cảm thấy không có gì ý nghĩa, lúc này nhà không có ti vi – trong nhà không có tiền, mua không nổi – không có máy tính, cuộc sống càng không có network, Trương Lam thật sự không biết mình làm sao có thể thích ứng nổi sinh hoạt nhàm chán như vậy trong những ngày sắp tới. Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất đếm những con kiến bò qua bò lại nửa ngày, bất đắc dĩ lại ngẩng đầu quan sát những đoàn mây trắng trên không trung, rốt cục quyết định phải tìm cho mình chút ít chuyện gì đó để làm, đánh giá chung quanh một chút, mình nên làm gì đây?

Hình như trong nhà mình cũng chẳng có vật gì để chơi vui đi? Trương Lam cảm thấy buồn bực. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả. Cuối cùng vẫn nhịn không được quyết định đi ra ngoài một chút, kɧoáı ©ảʍ được tự do trong nhà lúc sáng sớm khi cha mẹ rời đi cũng đã bị ném lên chín tầng mây.

Chậm rãi tản bộ đi tới khu rừng cây nhỏ ở trước nhà, trong rừng cây thật lạnh lẽo, đều là những đại thụ ngoài hai ba mươi năm, bóng râm che phủ kín cả bầu trời, thân cây thô to cũng đủ một vòng ôm của người trưởng thành. Rừng cây này đều là loại cây được người trong thôn gọi là Yến Tử, bởi vì loại cây này kết ra quả cây kéo thành từng xâu chuỗi, mỗi một quả cây thật giống như một con tiểu yến tử giương cánh bay cao, vì vậy loại đại thụ này cũng được đặt tên là Yến Tử, tên này thật sự vô cùng chuẩn xác sinh động cực kỳ, không còn tìm được tên nào thích hợp hơn được nữa. Còn cụ thể tên gọi của loại đại thụ này là gì, tiểu tử Trương Lam kia cũng không phải thực vật học gia, đối với những thứ này cũng không hề có nghiên cứu, ân, nói thẳng một chút, hắn không biết.