Chương 103: Được tiếp đãi

Hai người lái xe chạy về phía thị trấn Xạ Hồng, Trương Lam nhìn Tiểu Thần Hi, thở dài, phát hiện phía sau không có vệ tinh GPS hướng dẫn, nếu không cũng không phiền phức như hiện tại, trực tiếp tìm một nhà nghỉ thì tiện hơn nhiều.

Cũng may Tiểu Thần Hi mạnh hơn Trương Lam, không giống Trương Lam đi một đoạn đường là mất phương hướng, cuối cùng cũng tìm được một nhà nghỉ không tồi, thoạt nhìn nhà nghỉ còn có vẻ to, hơn nữa phía sau còn có chỗ để xe. Ở trên có dòng chữ ghi chú rất rõ: nhà khách của huyện.

Thấy một chiếc xe hiệu màu xanh đi vào trong, những người nhân viên ở đây nhanh chóng cầm dù đi ra.

Nói đến chiếc xe này cũng là một câu chuyện: lúc đó gia đình muốn mua một chiếc xe, Trương Lam liền đề nghị sẽ mua một chiếc xe dã với lý do rất đơn giản: dễ đi lại đường núi, đi xe dã tiện hơn nhiều. Gặp núi băng núi, gặp sông qua sông. Trương Tông Quân suy nghĩ cuối cùng cũng quyết định, nếu muốn mua xe thì mua gì chẳng được. Nếu như mua xe dã phù hợp với địa hình đường núi thì sẽ mua xe dã.

Đã mua thì mua một chiếc xe tốt một chút, vì thế bèn mua một chiếc Cũng không sao, nhưng lúc này trong nước có chính sách bán hàng, chỉ có loại xe mới dã mới được du nhập vào Trung Quốc không lâu là xe Cherokee, vì thế không phải lúc này muốn mua là mua được, một là cần phải đứng tên một công ty hoặc một đơn vị, đừng có nghĩ mua về chơi bời là được, phải lấy điều kiện là một nhà lãnh đạo thì người ta mới bán cho anh.

Chiếc xe này vào Trung Quốc không lâu, ngoài việc được coi trọng trong đơn vị quân đội, còn có thể xuất hiện dưới dạng của một chiếc Cherokee nguyên mới, vẫn luôn là loại xe của cơ quan chỉ huy cao cấp, người bình thường thì không có cơ hội được dùng.

Trong thời gian này, Trương Tông Quân đã đứng vững chân rồi, hơn nữa quen biết với Vương Doanh Trường, vì thế nên Vương Doanh Trường xung phong vỗ ngực với Trương Tông Quân nói:

- Đây là giao cho người anh em của tôi, đảm bảo cậu sẽ được ổn định, cuối cùng sẽ cho cậu biển số xe.

Trương Tông Quân đương nhiên biết với năng lực hiện tại của Vương Doanh Trường thì còn thiếu một chút nữa, cũng phải có năng lực đối phó và tài quan hệ, bèn đưa cho Vương Doanh Trường ba vạn đồng làm tiền phí. Không ngờ ông ta bất luận thế nào cũng không nhận, hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng tức giận nói:

- Chú em à, chú nói mấy năm nay chú làm phiền tôi bao nhiêu, nếu như số tiền này mà tôi còn cầm thì chú coi tôi là cái gì?

Cuối cùng, Vương Doanh Trường lái xe đi.

Ba tháng sau, ông ta liền lái một chiếc xeCherokee mới tinh màu xanh đi tới nhà Trương Tông Quân, đắc ý vỗ vào chiếc xe mày xanh nói:

- Chú em, thấy chưa, chỉ có cán bộ cơ quan mới được dùng xe này thôi đấy, anh cho chú.

Nói rồi bèn đắc ý chuyển biển số xe ra, lấy chân đạp hai phát nói:

- Nhìn thấy chưa, là biển số chính gốc, đi đến đâu cũng không cần cước phí. Có thể đi lại thoải mái trên cả nước. Thấy không, động cơ 2.4, là loại dây thép đặc chủng của quân đội, toàn bộ nằm trong hệ thống đối trọng, cái xe dã này khả năng đi trong tuyết và năng lực của nó có thể khiến cậu bất ngờ đấy. Chiếc xe này đã được người ta sửa lại một chút, để ghế cao hơn một chút, ngoài việc dã thì nó có thể dùng để ngồi rất thoải mái, cho dù đi trên bất kỳ con đường nào cho dù đường xấu đến mức không thể chạy xe đi được hay là đồi núi không dễ dàng gì.

Nói một hồi bèn mở cửa xe, chỉ cho Trương Tông Quân xem xét bên trong:

- Nhìn thấy chưa, còn có cả điều hòa, sau này mùa hè đi xe này thì không cần phải ngồi xổm như trong l*иg hấp nữa.

Nhà nghỉ hôm nay thấy một chiếc xeCherokee màu xanh đi tới, tất cả đều cho rằng là một vĩ lãnh đạo quân đội nào đi qua đây, không dám ngồi ở trong nên nhanh chóng ra ngoài tiếp đón.

Từ trên xe bước xuống là hai đứa trẻ, mọi người có chút không hiểu, không biết phải làm thế nào bây giờ: một cô gái vô cùng xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuổi và một bé trai năm nay khoảng chừng bảy tám tuổi. Xem ra là hai chị em. Chuyện này không quan trọng, quan trọng là, đây không thể nào là lãnh đạo quân đội được.

Đây chắc chắn không phải là lãnh đạo quân đội! Người phục vụ nghĩ, bây giờ làm thế nào?

Thời khắc quan trọng vẫn là tác dụng của một vị lãnh đạo, nhận được tin tức có một vị giám đốc tới, bèn nhanh chóng thúc người phục vụ đang ngây người ra:

- Còn đứng ngơ ra đấy làm gì, còn không mang hành lý của hai đồng chí lên sao?

Nói rồi nói với hai người phục vụ bên cạnh:

- Hai người mau chóng đem ô cho hai đồng chí nhỏ, mưa xuống cảm lạnh thì sao?

Quản lý của nhà khách đúng là kiến thức rộng lớn,trải nghiệm nhiều hơn những người phục vụ, đương nhiên biết không ít những đứa con của cán bộ lãnh đạo quân đội thường dùng xe để đi chơi, cho nên những đứa trẻ này tuy không phải là lãnh đạo nhưng tuyệt đối không phải là nhỏ. Bọn chúng đều là thái tử, công chúa vì vậy cần tận tâm hầu hạ. Bằng không đến lúc những thái tử, công chúa này thấy không hài lòng, trở về mách một tiếng thì làm sao mà chịu nổi?

Người phục vụ rốt cuộc cũng phản ứng lại được: đây chính là thái tử đảng mà trong truyền thuyết nói sao? Nghe nói những vị lãnh đạo kiểu này khó hầu hạ lắm! tính tình khó chịu hết mức, người thì cầm hành lý, người thì che ô.

- Đúng rồi, phía sau còn một nhà xa còn trống.

Có một người nhanh nhẹn chạy tới.

- Hay là cho chiếc xe vào trong, ở ngoài đây mưa to, chiếc xe này bị ướt thì đáng tiếc lắm.

Đúng thế, sao mình không nghĩ ra nhỉ? Rất nhiều người bèn hối hận nghĩ.

- Vậy phiền anh rồi.

Tiểu Thần Hi hỏi.

- Anh có biết lái xe không, nếu biết thì qua đây giúp tôi một tay.

- Tôi, tôi không biết lái xe.

Người đưa ra ý kiến mặt đỏ bừng, xem ra không biết lái xe là một chuyện rất mất mặt.

- Tôi biết.

Một người bên cạnh nhanh nhẹn, dũng cảm xung phong nhận mình, để cướp lấy cơ hội lấy lòng những người thái tử công chúa này.

- Tiểu Lệ.

Thấy không ai có thể giúp đỡ, bèn nhanh chóng gọi một người phục vụ nữ bên cạnh mình, xem ra là đi dọn dẹp trước.

- Cô đi lấy chìa khóa nhà ga đưa cho tiểu Vương.

- Vâng ạ.

Cô gái tên là tiểu Lệ nhanh chóng quay người đi vào, lấy ra một chùm chìa khóa, chỉ vào đó rồi nói với tiểu Vương:

- Đây nhé, đừng có nhầm đấy.

- Cảm ơn anh.

Tiểu Thần Hi đưa chìa khóa cho tiểu Vương, cũng không dặn gò gì, tin rằng người này nhất định bảo vệ chiếc xe như chính con mình vậy, nếu như mà anh ta có con. Về phần chiếc xe? Mồ hôi toát ra, gan báo cũng nhỏ lại, cho dù là cho anh ta một phích nước nóng anh ta cũng sẵn sàng cầm lấy.

Bị người ta nhận nhầm là thái tử đảng, Trương Lam có hơi đỏ mặt, bèn cam chịu chuyện này. Hai người làm thủ tục xong xuôi bèn thuê một phòng, tổng cộng có ba loại phòng, theo người bán hàng thì bình thường chỉ dùng các phòng loại một, còn có hai phòng là cho dù thế nào cũng không động đến, là để giữ cho các vị lãnh đạo, nhưng ai biết được bọn họ là lãnh đạo hay là ai, lúc nào mới đến ở?