Sau khi đã đạt được mục mà mình cần, thành công bước đầu tiếp cận người của Trình gia, Long Huyền lúc này tâm tình rất tốt, đang dẫn theo đám Trần Dịch, Lý Nhiên quay về dịch xá.
Cũng phải thôi, hắn không vui sao được, lần câu cá này vừa hay câu ra được một tên tống tài đồng tử a! Sờ sờ trữ vật giới chỉ trên tay, nghĩ đến chuyện còn có một lọ khí huyết đan miễn phí sắp vào tay, Long Huyền cười đến chẳng khép nổi miệng.
Quả nhiên, vị tiểu bá vương của Định Yên thôn này ngay từ đầu đã lòng không mang ý tốt rồi. Cái gì, muốn Long Huyền ta thành thành thật thật đi giao dịch với kẻ địch? Xin lỗi a, ta cự tuyệt!
Lê Hồng Anh gọi hắn mấy lần không thấy trả lời, thì lý lắc nhảy tới phía trước đưa tay phất phất trước mặt hắn, tò mò hỏi: “Ây, a Huyền ca, có việc gì mà trông ngươi cao hứng quá vậy?”
Trần Dịch đáp ngay: “Hắn còn có thể không vui sao, nếu đổi lại là ta nhận được số khí huyết đan tương đương 1500 điểm công huân kia, sợ rằng sẽ vui đến mất ngủ cả tuần mất!”
Lý An: “Sai rồi, chỉ Dịch ca ngươi mới vui mừng vì mấy lọ khí huyết đan đó thôi, theo ta thấy mà, bộ dáng a Huyền ca cười tà ác như vậy, khẳng định đang âm thầm lập mưu hố người khác rồi!”
Lê Hồng Anh lập tức cười hì hì, nói: “Ta ngược lại cảm thấy lo cho tên Trình Phóng kia a, trở thành con mồi của a Huyền ca, đều không có được kết cục tốt…”
Trần Dịch nhe răng cười: “Tiểu Hồng Anh nói thật chuẩn, xem như Trình Phóng kia xui xẻo, bị Định Yên tiểu bá vương để mắt tới tới, hắc hắc hắc!”
Đám thiếu niên cười ầm lên, một thiếu niên đứng ra, làm mặt rất “đồng tình, giàu lòng thương cảm” mà nói.
“Đáng thương Trình Phóng!”
Bọn người:
“Đáng thương Trình Phóng +1”
“Đáng thương Trình Phóng +2”
. . . .
“Đáng thương Trình Phóng…. +10”
Long Huyền bị bọn hắn nhao nhao đến trợn mắt: “Im đê, đừng có vu khống, thuần lương như ta vậy, thế gian hiếm có, hơn nữa ta mà lại là cái loại người tà ác như vậy sao?”
Cả mười một cặp mắt đều đổ dồn vào Long Huyền, cực kỳ nghiêm túc gật đầu: Không, ngươi chỉ có tà ác hơn, chúng ta đã nói rất khiêm tốn rồi!
Long Huyền: . . . . !
Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu? Các ngươi nói xấu lão đại như vậy thật sự ổn sao? Tin hay không ta lập tức trở mặt?
“Thái độ như vậy là sao, các ngươi dựa vào đâu chứ?” Long Huyền thẹn quá thành giận.
Lý An khởi đầu trước: “Há, lúc ngươi 10 tuổi, là ai đốt rụi nhà tranh của thôn trưởng gia gia vậy… a Huyền ca, ngươi không quên chứ?”
Long Huyền nghẹn họng, nhưng vẫn cố phản bác: “Lần đó là một trận tai nạn!”
Phan Huyền My: “Thật là tai nạn sao, ah… tai nạn trong lúc nướng gà? Gia cầm nuôi trong thôn, chỉ vì tên “yêu thú chuyên ăn gia cầm” nào đó thèm thịt nướng, cho nên rất thường hay biến mất không rõ lý do, ngay cả gà nuôi lấy trứng cũng không ngoại lệ.”
Lê Hồng Anh bật cười nhìn thật kỹ Long Huyền nói: “Sự thật là tin đồn này vừa ra đã dọa cho gần nửa cái thôn làng lâm vào khủng hoảng, nghi thần nghi quỷ vì sợ thật sự có yêu thú đột nhập vào làng đây. Ai ngờ tới con “yêu thú thèm ăn gà” kia lợi hại như vậy, bắt gà vô thanh vô tức, không ai có thể phát hiện, chẳng qua… a Huyền ca, ngươi không biết gà ngươi nướng rất thơm à? Ngươi thông tuệ vô cùng, sao lại mắc sai lầm cấp thấp này chứ?”
Long Huyền thẹn đỏ cả mặt, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm chỉnh đáp: “Các ngươi hiểu lầm a, ta có thể lấy danh dự ra đảm bảo số gà kia đều là do yêu thú bắt, thân là thủ hộ thần của Định Yên thôn, ta có trách nhiệm cũng như tình nguyện diệt trừ con yêu thú ác ôn kia, bảo vệ số gà bị bắt trộm.”
“Đổi lại nha, sau khi gϊếŧ yêu thú cũng xem như hoàn thành trọng trách, ta cũng không muốn tranh công, đành miễn cưỡng đem số gà đó đi làm ẩm thực, như vậy các thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm cũng không cần phải cảm tạ, thôn dân đều biết rõ mà, không tin ngươi cứ đi hỏi.”
Đám người thấy Long Huyền có thể trợn mắt nói mò, lý lẽ còn ngay ngắn rõ ràng như vậy thì dở khóc, dở cười. Thôn dân đương nhiên là biết rõ rồi, rõ đến mức chỉ cần thấy gà bị mất trộm, bọn hắn lập tức đoán được hung thủ là ai. Chỉ đáng thương đám gà con, bị cưỡng ép đổi nhà, chuyển hộ khẩu vào trong dạ dày nhà họ Long a.
Trần Dịch tiếp lời: “Mấy chuyện trộm gà bắt chó thì đã là gì, muốn kể thì phải nói đến…..”
Trần Dịch lập tức kể ra một đống ba bốn chuyện lý thú khác, đều là những lần phá hoại của Long Huyền khiến hắn không cách nào phản bác được. Long Huyền bị cả đám vây công, chống không nổi, chỉ đành tiến nhanh bước chân. Chẳng qua, đám thiếu niên hiếm khí có cơ hội thấy Long Huyền rơi vào cảnh túng quẩn, sao có thể dễ dàng buông tha:
“Dịch ca ngươi kể vẫn thiếu sót, chuyện hay nhất phải là năm 14 tuổi, chúng ta theo a Huyền ca tới bên bờ suối….” một tên thiếu niên nhanh mồm, nhanh miệng nói.
Long Huyền lập tức hoảng hồn, quay phắt đầu hét ầm lên: “Ngăn hắn lại…. Hồng Anh, cùng Huyền My còn đang bên cạnh!”
Vốn còn đang thẹn đến lúng túng, Long Huyền nghe đến mấy chữ “bên bờ suối” thì sắc mặt kinh biến, lại thấy được Lê Hồng Anh cùng Phan Huyền My cũng đang dỏng tai nghe, hắn cũng không có thời gian mà xấu hổ nữa.
May mắn, Lý An cùng Trần Dịch cũng tựa như tâm hữu linh tê, chỉ trong chốc lát bộc phát ra tốc độ kinh người, một kẻ nhanh như chớp bịt kín miệng, một kẻ thì kẹp cổ tên thiếu niên nhanh mồm kia.
Thiếu niên nhanh miệng trợn trừng mắt, tay chỉ chỉ ra hiệu, yếu ớt kêu rên: “Oác Oác, tắt…. thở… tắt thở mất!!!”
Trần Dịch kẹp quá ác, lại thêm Lý An vội vàng, bịt cả miệng lẫn mũi, tên thiếu niên kia kém chút tắt thở đương trường, liều mạng giãy giụa để hấp khí.
Thấy hắn rốt cục im miệng, Long Huyền mới thở phào một hơi, thầm nhủ: không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò a!! Kém chút liền hỏng việc a.
Trần Dịch, Lý An cũng giống như vậy, thở phào nhẹ nhỏm: Cờ mờ nờ, đúng là heo mà, đang hảo hảo bóc phốt, ngươi nhiệt tình như vậy làm gì, không thấy Hồng Anh cùng Huyền My ở ngay bên cạnh sao? Chuyện bên bờ suối mà lộ ra, đoàn đội 12 người lập tức sẽ xuất hiện 10 thi thể có biết không?!
Thiếu niên kia thở gấp mấy hơi cũng kịp phản ứng, may mắn quá, kịp thời dừng chân trước vực thẳm, kém chút mất mạng rồi!
Nếu như để cho Huyền My tỷ biết nốt ruồi son trên ngực nàng, còn có vết bớt hình con bướm trên mông tiểu Hồng Anh… khục khục, tội lỗi, tội lỗi, ta chỉ nhìn thoáng qua, không nhớ gì cả, đều là do a Huyền ca dạy hư…. Tên thiếu niên nhanh miệng nghĩ tới đây thì rùng mình không dám tưởng tượng tiếp nữa, vì hiện tại có hai cặp mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào hắn a!
Phan Huyền My nhìn cả đám con trai, nghi ngờ hỏi: “Ta cùng Hồng Anh đang ở đây thì làm sao vậy? Các ngươi đang nói về chuyện gì đó?”
Cả đám con trai đều toàn thân cứng ngắc, có cảm giác như đang bị nữ cảnh sát nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ào ào. Lê Hồng Anh cũng nhăn mặt, chất vấn:
“Cái gì mà bờ suối? Tại sao không nói tiếp, a Huyền ca, các ngươi vì sao không để hắn nói?”
Long Huyền: “Cái này…”
Lê Hồng Anh giận dỗi nhìn Long Huyền, sau đó đưa mắt liếc qua liếc lại đám con trai: “Khai mau, các ngươi có phải đã làm ra chuyện xấu xa gì có đúng không? Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng!”
Tính cả Long Huyền, lẫn toàn bộ đám con trai đều nhao nhao lắc đầu: Chúng ta chỉ là lén ngắm mỹ nữ tắm suối… a không đúng, là vô tình nhìn thấy! Khục khục, đánh chết cũng không thể khai ra a!
Thấy tự dưng cả đám con trai đều im lặng dị thường, Phan Huyền My vô cùng hoài nghi, Long Huyền vừa thấy vậy, sợ nàng phát hiện ra gì đó, lập tức tìm cách bao biện:
“Là luyện cần, ngắm cá!! Đúng, chỉ có như vậy… việc hắn định nói chính là chuyện này! Đúng không?”
Long Huyền quay mặt lại dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm trừng trừng tên thiếu niên nhanh miệng kia, ra hiệu cho hắn mau chóng trả lời, người sau lập tức gật đầu lia lịa.
“Không sai, không sai, luyện cần, ngắm cá rất bổ mắt… ah không đúng, nói chung không phải việc xấu xa gì cả, là tu luyện, có tác dụng giúp khí huyết của nam nhân sôi trào!” Tên thiếu niên mồm năm, miệng mười đáp.
Phan Huyền My cùng Lê Hồng Anh nghi ngờ không thôi: “Thật sao, nói như vậy là các ngươi thường luyện công bên bờ suối?”
Long Huyền gật đầu như giả tỏi.
Phan Huyền My vẫn không cam tâm bỏ qua: “Không đúng, nếu như là tu luyện, vì sao không gọi tỷ muội chúng ta cùng đi? Ngắm cá làm sao có thể coi là tu luyện?”
Long Huyền ho khan vài tiếng: “Luyện… luyện cần tăng dân số công pháp, còn có cá là… ừm, chính là mỹ nhân ngư. Lại nói, chỉ nam nhân mới thích hợp tu luyện kiểu này, cho nên chúng ta không gọi tỷ muội các ngươi cùng theo!”
Nói đùa a, mỹ nhân ngư với tỷ muội các ngươi là đồng loại, làm sao gọi theo cho được, khục khục!
“Hừ không thành thật chút nào cả, cần tăng dân số, lại còn mỹ nhân ngư, chẳng hiểu các ngươi đang nói cái gì.” Lê Hồng Anh bất mãn càu nhàu, nhưng cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Long Huyền thấy hai nữ tử cuối cùng cũng chịu bỏ qua chủ đề này rồi, cả đám con trai đều thở dài một hơi.
Nguy hiểm qua đi, Long Huyền bắt đầu bóp khớp tay kêu răng rắc, trên mặt nở nụ cười nguy hiểm nhìn về đám con trai, đặc biệt là tên thiếu niên nhanh miệng kia:
“Nào nào, tiểu An, Dịch ca, còn có các ngươi nữa… tới tới, lâu rồi không vận động, thực lực hao hụt nhiều, chúng ta luận bàn một chút đi thôi.”
Ba người kia thấy Long Huyền bắt đầu tính sổ rồi thì lập tức quay đầu chạy, ngoài hai tỷ muội Hồng, My còn có La Tập là người duy nhất lúc nãy chưa từng nói xấu Long Huyền ra, cả đám con trai đều bị Định Yên tiểu bá vương bạo hành một phen.
Hắn cũng không dùng tu vi, hoàn toàn dựa vào nắm đấm, mà bọn thiếu niên đương nhiên cũng hay đùa giỡn kiểu này, không khách khí chút nào, lập tức tạo thành đoàn thể, bay vào hội đồng Long Huyền.
Thân thể Long Huyền đã khai mở hơn gần như toàn bộ 360 cái huyệt khiếu lớn nhỏ, dù cho hắn không động dụng lực lượng tu vi, nhưng cũng đủ để đánh cho đám thiếu niên kêu cha gọi mẹ. Chẳng qua, quân địch quá đông, Long Huyền cũng không tránh không né, một con mắt cũng biến thành màu tím rồi.
Trong lúc nhất thời, thế công của Long Huyền càng dũng mãnh hơn.
La Tập thấy vậy, mặt đầy hả hê, ngoài miệng lại như trách trời thương dân mà nói: “Không tìm đường chết, thì không phải chết a, đạo lý đơn giản như vậy vì sao có nhiều người không hiểu chứ?”
BANG!
La Tập nói vừa dứt câu, một chiếc giày bay thẳng lại đập vào trên mặt hắn in rõ dấu bàn chân!
La Tập lập tức mộng bức: ?????
Long Huyền một bên bạo hành đám thiếu niên, một bên quở trách: “Các ngươi làm gì đó, sao lại tấn công lan đến người vô tội?”
Sau đó hắn lại quay sang cười với La Tập: “La Tập ca, ngươi lùi ra xa chút, tránh bị dính đạn lạc, ta giúp ngươi dạy dỗ bọn hắn.”
La Tập mặt đầy bi phẫn: Ta trêu ai, ghẹo ai? Ban nãy ta chỉ đứng xem kịch, không có nói cái gì a!
Nhưng là La Tập vẫn cẩn thận lùi lại một chút, chẳng qua lúc hắn vừa quay lưng thì lại có một tiếng xé gió vun vυ"t bay đến, hắn vội vã quay mặt lại nhìn.
Bang!
Đáng thương La Tập, trên mặt lại có thêm một dấu giày.
Đám Trần Dịch kẻ thì u đầu, kẻ thì nâu con mắt, thấy La Tập hả hê đứng một bên xem kịch, còn đang căm tức, lúc này thấy hai dấu giày in vào giữa mặt hắn thì cười phá lên. Cười người hôm trước, hôm sau người cười, đáng đời!
La Tập phẫn nộ không thôi: “Cờ mờ nờ cả nhà ngươi Long Huyền, còn có các ngươi nữa, cấm được cười, xem chiêu!”
Hét xong một câu, La Tập lập tức xắn lên tay áo, nhắm về Long Huyền hai chân không có mang giày mà lao tới…. Chủ nhân của hai chiếc giày bay lạc kia là ai không cần nói cũng biết.
. . . . .
Quay về tới gần dịch trạm của Lam Sơn thư viện, đám người nhìn thấy bọn Long Huyền đều trố hết cả mắt.
Từ đâu ra đám côn đồ, sao lại dám đi vào đây?
Ah, hình như là đám thiếu niên của Định Yên thôn, bọn hắn sao lại tơi tả vậy chứ, chẳng lẽ gặp ăn cướp? Làm sao thành từ lúc nào trở nên nguy hiểm như vậy?
Phan Huyền My cùng Lê Hồng Anh vốn không lạ gì việc đùa giỡn của bọn con trai, nhưng khi bị người ngoài nhìn thấy vẫn cảm thấy quá ngại ngùng, vội che mặt quay ra chỗ khác:
Đừng nhìn chúng ta, tỷ muội bọn ta không quen mấy tên ngốc này!
Tổng kết chiến cuộc, lần này Định Yên thôn đi Thiên Vân Các trở về, hai nữ hoàn hảo, mười nam áo quần xốc xếch, toàn thân mang thương.
Bọn Long Huyền mặc dù vẫn đang hiên ngang ngẩng đầu mà đi, nhưng thực chất là bị cả đám người vây xem như khỉ, trên mặt cũng có chút không chịu được, bước chân bất giác nhanh chóng tăng lên, chạy như bay tiến về khu cư xá của mình.
. . . . . .
Trước khi quay về phòng, Long Huyền gọi đám người lại, bàn tay khẽ lật:
“Bao nhiêu đây có lẽ đủ cho các ngươi dùng rồi, tranh thủ trong ba ngày này, nhanh chóng tăng thực lực lên, có như vậy đại sát hạch sắp tới mới càng có đảm bảo.”
Long Huyền tiện tay vứt năm lọ khí huyết đan cho đám người Trần Dịch.
Lê Hồng Anh thấy thế thì hỏi: “A Huyền ca, ngươi không giữ lại một ít để tự mình tu luyện sao, tổng cộng 80 viên, trong vòng ba ngày chúng ta cũng không dùng hết nhiều như vậy.”
Long Huyền lắc lắc đầu: “Không cần, những thứ này đối với ta không có tác dụng, cưỡng ép dùng chỉ tổ lãng phí. Các ngươi tự chia đi, ba ngày không dùng hết thì giữ lại, sau đó tiếp tục phục dụng!”
Trần Dịch nhận lấy khí huyết đan thì cười tươi như hoa: “Hồng Anh, muội cũng đừng khách khí với hắn, dựa vào thực lực biếи ŧɦái của hắn, số khí huyết đan này đương nhiên không có tác dụng gì rồi, nếu như là tam phẩm khí huyết đan thì may ra.”
Long Huyền cũng cười cười, Trần Dịch tuy là nói đùa nhưng cũng không sai chút nào. Thực lực thật sự của Long Huyền, cả đám thiếu niên đều biết rõ, mặc dù hiện tại hắn bề ngoài vẫn chỉ là võ giả cửu tinh, nhưng nếu hắn muốn nghiêm túc xuất thủ, ngay cả Hắc Vân Hổ mạnh không kém võ sư hậu kỳ cũng phải mất mạng.
Long Huyền: “Tốt rồi, quay về tu luyện đi thôi!”