Chương 41

Ciaz chỉ thất thần một lúc, nhưng rồi ông đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Chúng ta không nói ông già kia nữa, con đến Kleist có nghĩ trước là muốn học cấp mấy không?”

Đánh giá một chút cách ngồi tiêu chuẩn ưu nhã của Lucia, ông cười đề nghị, “Xem thực lực của con, ta nghĩ con có thể trực tiếp học cấp ba, đương nhiên đây chỉ là lời đề nghị của ta, nếu con muốn ngốc ở Kleist nhiều năm, ta cũng rất vui vẻ.”

Học viện Kleist chia thành sáu cấp, chương trình học cấp một cấp hai thì lý thuyết chiếm đa số, giáo sư sẽ phụ trách dạy học sinh cách minh tưởng cùng các loại thần chú, đến cấp ba thì bắt đầu sẽ có lượng lớn khóa thực hành, lên cấp không phải dựa theo thời gian để tính, mà là dựa theo tích phân để quyết định xem bạn có được lên cấp hay không, chỉ cần ở trên khóa thực hành bạn có thể lấy đủ tích phân là có thể lên cấp, thậm chí nhảy lớp cũng được kia, trong lịch sử Kleist từng xuất hiện không ít thiên tài, trong đó người nhanh nhất chỉ tốn hai năm là đã từ cấp ba lên tới cấp sáu.

Cho dù Ciaz không nói, Lucia cũng không định ngoan ngoãn học lại từ cấp một, không nói đến chuyện khóa lý thuyết năm cấp một cấp hai hoàn toàn không có tác dụng với cậu, thì thân phận của cậu cũng không cho phép cậu tốn những sáu năm ở Kleist.

“Hiệu trưởng Luddimiro, lời đề nghị của ngài cũng chính là lời con muốn nói, Giáo Hoàng bệ hạ cũng hy vọng con có thể mau chóng hoàn thành chương trình học, trở về Thánh thành, cho nên chuyện này còn phải làm phiền ngài.” Lucia cười nhẹ nói, trong giọng mang theo cung kính đối với người lớn cùng ôn hòa có lễ.

Sau đó, Lucia lại cùng Ciaz hàn huyên một số chuyện thú vị trong Giáo Đình, đương nhiên cũng không quên lộ một hai chuyện Ma tộc, lấy sức ảnh hưởng cùng thái độ trung lập của vị hiệu trưởng này, tin rằng ông có thể phát ra tác dụng phối hợp rất tốt giữa các nước lớn.

“Tán gẫu với ngài rất vui vẻ, con sẽ chuyển đạt lời thăm hỏi ân cần của ngài đến Giáo Hoàng bệ hạ, như vậy con không quấy rầy công tác của ngài nữa.”

Sau đại khái nửa tiếng hàn huyên với Ciaz, trừ trò chuyện với chính sự, hai người cũng đã trao đổi không ít về ma pháp, nguyên tố dự trữ, Lucia cảm thấy kiến thức của mình về ma pháp lại thâm sâu hơn một ít, từ điểm này mà xem, quả nhiên Ciaz không hề phụ danh xưng Pháp Thánh chút nào.

“Biết con vừa tới còn bận nhiều chuyện, không cần bồi lão già này nữa đâu.” Đứng lên, Ciaz vuốt vuốt chòm râu trắng của mình, cười nói.

Lucia nghe vậy cũng đứng lên, “Vậy sau này có thời gian con sẽ lại đến tán gẫu cùng ngài, hy vọng hiệu trưởng không chê con phiền.”

Sau khi lễ phép chào tạm biệt với Ciaz, Lucia cùng Arnold đi ra khỏi phòng.

“Mọi việc đều tốt?” Vừa ra đến phòng khách, đã thấy Alvis vắt chân bắt chéo ngồi một góc trên sofa, tư thế lười nhác, hai tay còn khoát lên chỗ tựa lưng trên ghế, khóe mắt hơi nhướn lên nhìn Lucia đi ngược ánh sáng, còn về phần Arnold, tha thứ cho y, mắt nhỏ quá nhìn không tới.

Nhìn bộ dạng nhàn nhã của Alvis, Lucia yên lặng chế nhạo một câu đóng kịch ở trong lòng, sau đó chậm rãi đi qua, xin lỗi: “Để ngươi đợi lâu.”

Alvis đứng lên, trên gương mặt tuấn tú vẫn trước sau như một mang theo tươi cười bỉ ổi, trong giọng cũng đầy ý tứ trêu chọc, nhưng ánh mắt nhìn Lucia lại khó có khi nghiêm túc, trong đôi mắt nâu phản chiếu hình ảnh của cậu, “Vì Lucia, đợi bao lâu cũng được.”

Lucia nhìn ánh mắt của Alvis, thấy không được tự nhiên nên dời đi, cmn, ánh mắt này đủ đánh chết người a, cái tên Alvis này chắc là lại có chủ ý phá hư gì với cậu đi, âm thầm đề cao cảnh giác ở trong lòng, nhưng mặt ngoài dường như không có việc gì xoay người đi ra, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi thôi, không phải ngươi nói là muốn dẫn ta đi tham quan Kleist hay sao.”

Arnold đứng bên người Lucia cẩn thận quan sát phản ứng của cậu, chú ý tới trong mắt cậu chợt lóe qua đề phòng và hoài nghi, hắn không nhịn được gợi khóe môi, quả nhiên anh vẫn còn trì độn nhi thế, thật sự là quá đáng yêu, tùy ý lướt qua Alvis còn đứng tại chỗ, ý cười trên khóe miệng liền chậm rãi biến thành trào phúng.

Nhìn Lucia quay lưng lại với y, Alvis cũng không biết rốt cuộc đối phương có tiếp nhận ý tứ của mình không, xoay người là đã hiểu hay là vẫn chưa hiểu a? Đi về phía trước hai bước, đuổi kịp bước chân của Lucia, Alvis nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa trong trẻo, hoàn toàn nhìn không ra có cảm xúc gì lạ thường, lần này đến lượt y cảm thấy thất bại, thở dài một hơi.

Bên tai truyền đến tiếng thở dài càng khiến Lucia nghi ngờ chuyện vừa nãy ở trong lòng, phản ứng của Alvis thật sự hơi kỳ quái, nhưng mà ánh mắt của y lại khiến cậu nhớ tới một đôi mắt tương tự khác, cùng là màu nâu, chỉ khác đôi mắt nâu trong trẻo của Alvis ở chỗ, trong đôi mắt kia mang theo sắc màu u tối, giống như bầu trời ban đêm, nhìn không thấy đáy.

Đoạn thời gian trước Arnold cũng thường xuyên lộ loại ánh mắt này khiến cậu hoảng hốt không thôi, nhưng đã trải qua nhiều năm ở chung như vậy, hơn nữa cậu còn hiểu rõ tính cách có ơn tất báo của nhân vật chính trong sách, cho nên Lucia hoàn toàn không lo lắng rằng Arnold sẽ có ý xấu gì với cậu, nhưng Alvis thì không giống, tuy nói trước kia từng là bạn, nhưng chỉ có ba tháng ngắn ngủi ở chung, hơn nữa thân phận của hai người, một người là hoàng tử của một nước lớn, một người là Thánh Tử Giáo Đình, trong cái thời buổi đang loạn lạc này, Lucia không thể không nghĩ nhiều.

Nghĩ đến đây, Lucia nhịn không được nghiêng đầu nhìn thoáng qua Arnold bên cạnh cậu, một thân y phục màu đen, lộ ra dáng người cao ngất của hắn, liếc nhìn khuôn mặt góc cạnh cực kỳ đẹp trai kia, mái tóc ngắn màu nâu mềm mềm năm đó nhìn qua cũng dài ra không ít, thật sự không tìm thấy được nét ngoan ngoãn cùng đáng yêu khi hắn còn nhỏ….

“Anh?”

Nghe được tiếng Arnold gọi, Lucia phục hồi tinh thần nhìn gương mặt tràn ngập nghi hoặc của hắn, nhìn người ta đến mức thất thần, lại còn bị bắt quả tang, cho dù người luôn tự xưng là da mặt dày như Lucia cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ là do đóng kịch đã thành quen, cho nên cậu cũng rất bình tĩnh tự nhiên hỏi lại, “Hử?”

Nếu là người khác thì có khả năng đã bị Lucia lừa dối cho qua, nhưng Arnold sẽ không, trên đời này ngoại trừ chính Lucia, phỏng chừng cũng chỉ có Arnold là người hiểu rõ cậu nhất, đem phản ứng của Lucia vào trong đầu, chỉ mất một hai giây, hắn đã hiểu tâm tính của Lucia, không uổng phí hắn đã nhẫn nại cùng nước ấm nấu ếch nhiều năm như vậy, xem ra anh cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác gì với mình, chỉ có điều chính anh còn không nhận ra được thôi, càng nghĩ tâm tình của Arnold càng tốt, đến mức Alvis ở bên kia cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Cho dù chỉ là một khả năng, nhưng tâm tình của Arnold vẫn kích động không thôi, khống chế cảm xúc quá mức hưng phấn, hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười mà hắn tự cho là ôn nhu cực điểm với Lucia, nói: “Chỉ là vừa nãy thấy anh thất thần, có chút lo lắng thôi.”

Bị tươi cười thánh nhân của Arnold đánh đến, khóe miệng Lucia co rút, một gã đàn ông có cần phải cười…ừm…nhộn nhạo đến như vậy không, không sai, chính là nhộn nhạo, chẳng lẽ ngay lúc cậu không biết, Arnold đã thông đồng với nữ chính rồi? Nghĩ đến nữ chính, Lucia lại âm thầm nhớ tới nữ phụ, nữ chính đã xuất hiện, nữ phụ còn có thể ở xa sao?

Lucia lại vụиɠ ŧяộʍ đánh giá hai mắt Arnold, dựa theo giao tình hiện giờ của bọn họ, tin rằng hắn hẳn là sẽ không để ý mình trộm một đóa hoa đào của hắn đi.

Hai người bên này tâm tư khác nhau, Alvis bên kia tâm tình cũng không yên. Ba người sóng vai đi dạo trong học viện, Alvis làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn Lucia cùng Arnold một đường chậm rãi đi từ trung tâm học viện đến sân trường, thỉnh thoảng Alvis cũng kể cho Lucia về lịch sử văn hóa cùng kiến trúc phong cảnh của học viện, ngôn ngữ hài hước thú vị, khiến Lucia lúc đầu có nghe có không, dần dần cũng chuyên tâm xem xét lịch sử lâu dài của học viện Kleist này.

Kleist thật sự rất lớn, chiều hôm đó ba người mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đi dạo hết học viện, may mà thực lực của cả ba đều không tầm thường, bền bỉ hơn so với cơ thể người bình thường nhiều, nên mới không có chuyện toàn thân đau nhứt vào ngày hôm sau.

Đến chạng vạng, sau khi tạm biệt Alvis nhiệt tình quá độ, lúc này Lucia mới mang theo Arnold đến ký túc xá mà học viện đã an bài cho bọn họ, rồi cùng tập hợp với bọn Jocelyn….

Vô luận là Arnold hoặc là Alvis, hay là Lucia thì không có chỗ nào không phải là nhân vật có diện mạo xuất sắc, khí chất cao siêu.

Ba người như vậy không thể nghi ngờ rằng đã hấp dẫn phần đông ánh mắt của học sinh, Alvis còn tốt, y là hoàng tử thứ bảy của nước Xigal, là phó hội trưởng hội học sinh Kleist, mấy thân phận đó đều đã được người trong Kleist, thậm chí là toàn bộ Sebier, biết rõ, cho nên sự xuất hiện gương mặt mới bên cạnh hoàng tử Alvis càng khiến mọi người thêm hiếu kỳ.

Vứt bỏ Arnold có điểm tồn tại tương đối thấp, nhan sắc lóa mắt cùng một thân trang phục hoa lệ của Lucia cơ bản đã trở thành đề tài mới nhất trong trường, thân phận, thực lực của cậu đều trở thành nội dung để các học sinh tranh chấp với nhau.

Mà ở một góc khác trong thành thị này, Barzel và điện hạ Phillis đã đến ngã tư đường.

Đoạn thời gian trước, hai người ngay cả một khắc cũng không dừng, mau chóng gấp rút lên đường, Barzel biết lý do điện hạ lên đất liền là vì muốn tìm một người, chỉ là không biết người kia là thần thánh phương nào, có thể khiến điện hạ khi trưởng thành lựa chọn giới tính là nữ, anh biết lúc trước điện hạ định chọn là nam cơ, nhưng mà sau lần trở về từ đất liền đó thì đột nhiên sửa lại chủ ý, nếu nói không liên quan đến cái người thần bí kia, Barzel anh là người đầu tiên không tin.

Nhìn điện hạ vẫn duy trì tâm tình sung sướиɠ từ khi đến Sebier, Barzel biết người kia chắc chắn là đang ở đây, anh phải nhìn kỹ một chút, không thì điện hạ sẽ bị loài người dụ đi mất, lúc đó anh biết ăn nói làm sao với Công Tước đại nhân đây.

“Điện hạ, trời đã sắp tối, có phải chúng ta nên tìm một nơi nghỉ qua đêm rồi mới quyết định không?” Barzel chạy nhanh vài bước đuổi kịp Phillis. Đã qua mấy tháng, làm một người cá thông minh trẻ tuổi, hiện giờ Barzel đã có thể vận dụng tốt hai chân mà đối với Nhân Ngư mà nói là vô cùng xa lạ để đi lại, thậm chí chạy nhảy, ngẫm lại thật có chút kiêu ngạo.

Phillis lấy một vật trông rất giống la bàn từ trong không gian ra nhìn, phát hiện mục tiêu trên mặt không tiếp tục di chuyển nữa, kết hợp với tin tức gần đây nghe được, cô thở phào một hơi, trong lòng cũng thả lỏng không ít, nhớ tới bộ dạng ôn nhu của người kia trong trí nhớ, khóe miệng không khỏi hơi hơi cong lên.

Nâng tay chỉ một quán trọ cách đó không xa, cô thu liễm tươi cười, quay đầu lại nói với Barzel: “Hôm nay nghỉ qua đêm ở chỗ đó đi.”