Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nắng sớm ấm áp mà ôn nhu, tầm nhìn đã được rõ ràng, đoàn người chỉ tốn hơn một tiếng là đến được chỗ bên cạnh rừng núi, xuyên qua cây cối xanh um, có thể ẩn ẩn thấy được một bóng người lưng gù tới tới lui lui tại chỗ.

Đi đến, thì mới phát hiện đó là lão trấn trưởng, mọi người đều không tự giác thả chậm bước chân lại, nghĩ đến người thanh niên có khuôn mặt tương tự lão trấn trưởng, trong lòng càng thêm nặng nề.

Nghe tiếng bước chân, xoay người thì thấy nhóm người Lucia, ánh mắt của lão trấn trưởng vội vàng quét qua từng khuôn mặt, đôi mắt ti hí xưa nay giờ phút này cũng mở to ra, mang theo hy vọng và chờ đợi. Quét hết một vòng, không phát hiện người ông rất muốn thấy, ánh mắt không khỏi ảm đạm xuống, nhưng như là nghĩ tới cái gì, hai mắt ông lại sáng quắc nhìn Lucia chạy tới trước mặt ông, giọng khàn khàn run rẩy hỏi: “Có phải mấy người mất tích còn đang bị kẹt ở bên trong, nhất thời mấy người không cứu ra được không?”

Nhìn bộ dạng của ông lão, Lucia không đành lòng nói thẳng cho ông biết cái tin tức tàn khốc kia, tay đỡ lấy cơ thể run run rẩy rẩy của ông, đánh trống lảng: “Trấn trưởng, sao ngài lại chờ ở đây?”

Lucia nhìn ông bằng ánh mắt đau buồn nặng nề, điều này khiến ông lão cơ trí không thể lừa gạt chính mình nữa, ông nắm chặt tay Lucia, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Bọn họ…con trai của ta, có phải đã…?”

Lời còn chưa dứt, Lucia đã nhẹ nhàng gật đầu, chứng thực suy đoán của ông. Một động tác đơn giản như vậy, nhưng lại giống như rút hết khí lực vốn có của ông lão, nếu không có Lucia, có khả năng ông ấy đã ngã xuống đất.

Qua một lúc lâu, lão trấn trưởng mới hồi phục lại tinh thần, chậm rãi nâng tay lên xoa xoa nước mắt trên mặt, hốc mắt ửng đỏ, giọng khó nén bi thống thì thào: “Coi như đã cho mình một cái công đạo đi.” Đứng lên, mắt ông không tha nhìn về phía rừng núi, “Hiện tại nó đang ở đâu?”

Tuy Lucia không tự mình trải qua loại tâm tình bi thống này, nhưng cũng có thể hiểu được một hai, “Ngài yên tâm, chúng ta đã mang người trở lại.” Dừng một chút mới nói thêm: “Rất xin lỗi, chúng ta chỉ tìm được có năm người, thi thể của họ cũng đã mang trở lại, còn phải làm phiền ngài xác định thân phận của họ.”

Nghe ra còn tìm được những người khác, tuy lão trấn trưởng còn đau khổ, nhưng vẫn tỉnh táo nói lời cảm ơn với nhóm Lucia. Chuyện sau đó, Lucia giao toàn quyền cho lão trấn trưởng, còn cậu thì mang người trở về quán trọ.

Vì người Giáo Đình phái tới còn chưa đến, cho nên đoàn người phải ở lại Rostock thêm hai ngày nữa, mãi cho đến khi Pháp Sư được Giáo Đình phái đến nơi, Lucia với mọi người mới xuất phát, đi đến Kleist.

Vào thời điểm học viện Kleist chiêu sinh hàng năm, thành Selby sẽ trở nên phá lệ náo nhiệt, người còn trẻ mà có thiên phú đều sẽ tràn vào Selby vào thời gian này, để thông qua xét tuyển tiến vào Kleist học tập. Kleist cũng là cơ hội cho rất nhiều dân thường trở thành quý tộc, hoặc được lọt mắt của quý tộc lớn nào đó, làm thân với xã hội thượng lưu, cho nên thời điểm Kleist chiêu sinh hàng năm đều nóng đến lạ thường.

Tiết trời tháng Ba đã hơi hơi ấm lại, cây cối bên đường bắt đầu tự tân trang, sáng nay cũng là sáng cuối cùng để học viện Kleist tuyển chọn học sinh, phần lớn người không thành công vào học viện đều tiếc nuối thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời Selby, hôm nay, cửa thành Selby cũng là người đến người đi, nối liền không dứt, chẳng qua người ra khỏi thành thì rất nhiều, còn người vào thành thì lại chỉ có vài người.

Cửa thành vốn huyên náo đột nhiên yên tĩnh trong một hai giây, tầm mắt của mọi người đều bị chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi tới hấp dẫn, xe ngựa do hai con Bằng Mã hiếm có kéo, trước sau đều có hộ vệ đi cùng, vừa nhìn liền biết người trong xe ngựa không phú thì cũng quý.

Lucia dựa vào gối mềm phía sau, thoải mái bưng chén trà nóng, nhấp từng ngụm, nhìn Arnold ngồi đối diện cậu, tay thì cầm quyển “Bách khoa toàn thư vận dụng phép thuật không gian”, chỉ có điều cả nửa ngày rồi mà vẫn không lật sang trang mới.

Lucia hiếm khi thấy hắn ngẩn người, kỳ thật như vậy rất tốt, có trời mới biết cậu sắp bị Arnold chỉnh thành suy nhược thần kinh luôn, hai ngày này ở trong xe ngựa, tuy Arnold hầu hạ cậu rất tốt, nhưng nếu có thể bỏ tật xấu dùng ánh mắt nhu tình nhìn chằm chằm vào cậu thì càng tốt hơn, cmn, cậu cũng không phải là người đẹp gì, nhìn cậu ý tứ như vậy, ngẫm lại hình ảnh cậu và Arnold ngồi đối diện nhìn nhau thâm tình, thật nổi cả da gà!

Nếu không phải cậu rất xác định, nhất định và khẳng định rằng đây là một thế giới thẳng tắp, thì chắc cậu đã tự kỷ cho rằng Arnold đã yêu phải cậu, tính tính ngày, nữ chính cũng sắp xuất hiện rồi, nghĩ đến khi Arnold gặp phải chân ái, chắc sẽ khôi phục lại bình thường đi, Lucia tưởng tượng cảnh gặt hái mỹ nữ sắp tới, thích ý cong khóe miệng lên, nữ chính là của Arnold, vậy nữ phụ thì để cậu đến cứu vớt đi.

Lucia bên này đang yy cuộc sống tốt đẹp về sau, kỳ thật Arnold bên kia là đang nói chuyện hữu hảo với Lance ở trong não.

“Trong học viện Kleist có bảo tồn Xương Rồng, đến lúc đó, ngươi tìm cơ hội lấy về cho ta.”

“Xương Rồng? Vật liệu đầu tiên để ngươi sống lại?” Lúc trước ở Ma Giới, Arnold đã giúp Lance góp nhặt không ít vật liệu, chỉ còn lại mười vật liệu quý, mà Xương Rồng chính là thứ đầu tiên. Long tộc và Người Cá giống nhau ở chỗ đều không sinh sống ở đại lục, Arnold vốn định đợi thực lực của mình lại tiến thêm một bước thì sẽ tự thân vào chỗ Long tộc sinh sống, nhưng nếu Kleist đã có sẵn, có thể không rời Lucia, đương nhiên Arnold sẽ rất sung sướиɠ, hài lòng.

Nhận thấy được cảm xúc và ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Lucia của Arnold, đoán ra ý tưởng của hắn, Lance bình tĩnh giải thích: “Thú sủng của hiệu trưởng Kleist ngàn năm trước chính là một con Ngân Long (Rồng màu trắng bạc), chỉ là chết trong trận chiến lớn với Ma tộc, cho nên Long tộc mới cho Kleist một phần Xương Rồng.”

Cất quyển sách pháp thuật anh tự mình tìm cho hắn, Arnold kéo một ngăn kéo nhỏ trong xe ngựa, lấy ra một đĩa bánh tinh xảo, cầm một cái bánh hình đóa hoa, Arnold cười nói với Lucia, “Anh, tí nữa mới đến giờ dùng cơm, ăn trước mấy miếng bánh để tạm lót dạ đi.”

Lucia nhìn miếng bánh đã đưa đến bên miệng cùng Arnold cười như hoa nở, cảm thấy đáy lòng mình đều đang run rẩy, miễn cưỡng duy trì trấn định, ôn hòa trả lời: “Ta chưa có đói.”

Dưới ánh mắt kiên định của Lucia, Arnold cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ mờ mịt nhìn thoáng qua đôi môi mỏng ướŧ áŧ của Lucia, ánh mắt hơi mang theo tiếc nuối, miếng bánh trong tay đặt lại lên đĩa, hỏi: “Anh sẽ ngốc ở học viện Kleist trong bao lâu?”

Thấy Arnold buống miếng bánh trên tay xuống, Lucia thở ra một hơi nhẹ nhõm, trả lời: “Đại khái khoảng hai ba năm gì đó đi.”

Tính toán những vật liệu còn lại, độ khó để lấy được đều khá lớn, đến khi Xương Rồng vào tay, rồi lại có thể đi theo anh, trước tăng thực lực lên, sau mới tìm vật liệu khác, nghĩ đến Lance đã đợi được mấy ngàn năm, hẳn là gã cũng không ngại việc đợi thêm ba năm nữa đi. Hơn nữa, thực lực của mình vẫn chưa đủ, ai mà biết sau khi gã thật sự sống lại, có thể gây bất lợi cho mình hay không.

Kleist cho học sinh thuộc tầng lớp quý tộc một ít đặc quyền, mỗi người chỉ có thể mang theo một người hầu, những người tương đối thân cận với Lucia trừ Sandy còn có Jocelyn, đặc biệt Jocelyn còn theo Lucia từ khi cậu còn nhỏ, đây là điều mà người khác muốn so cũng không được, huống chi bản thân mình còn xa cách với anh nhiều năm như vậy, tuy trong khoảng thời gian này anh vẫn thân cận với mình như trước đây, nhưng trong lòng Arnold vẫn không quá xác định địa vị của mình ở trong lòng anh.

“Anh, học sinh Kleist chỉ có thể mang theo một người hầu, ngươi tính mang ai theo?”

Lucia có chút không theo được tư duy của Arnold, nghe vấn đề liền theo phản xạ có điều kiện trả lời: “Jocelyn đi.” Nói ra miệng mới cảm giác không khí trong xe đột nhiên trở nên hơi nguy hiểm, nhìn khuôn mặt khó phân biệt vui hay buồn của Arnold, trực giác của cậu nói rằng nếu không giải thích, thì sẽ phát sinh ra chuyện không tốt, tuy không biết vì sao Arnold lại trở nên kỳ quái như vậy, nhưng Lucia vẫn mở miệng nói: “Sandy và đội Kỵ Sĩ có thể trực tiếp lấy thân phận học sinh để tiến vào Kleist.”

Ngắm sắc mặt rõ ràng chìm xuống của Arnold, Lucia vội vàng bổ sung: “Còn em thì chắc có việc phải làm đi, cũng không thể luôn đi theo ta a.”

Nguyên văn trong sách, cốt truyện kế tiếp chính là Arnold cùng nữ chính trải qua nguy hiểm ở trên đảo Rồng, hơn nữa còn nhảy lên thành Pháp Thánh, cho nên cậu cảm giác chờ sau khi gặp được nữ chính, Arnold cũng sẽ muốn rời đi, dù sao cậu cũng khẳng định rằng Arnold hiện tại không có ý nghĩ hủy diệt thế giới gì đó, ở hay không ở cạnh cậu cũng không còn quan trọng. Hơn nữa, lần này gặp lại, Arnold có chút thân mật quá mức với cậu, khiến cậu rất không quen, đúng lúc mượn cơ hội lần này, tách ra mới tốt.

Lưu ý đến biểu tình dao động rất nhỏ trên mặt Lucia, tuy đáp án lúc trước khiến hắn rất thất vọng, nhưng rõ ràng anh cũng không phải hoàn toàn không biết tâm tư của hắn, chỉ sợ là không muốn suy nghĩ quá sâu, kết quả như vậy đã đạt tới mục tiêu của Arnold, hiệu quả nước ấm nấu ếch không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có, việc hắn cần làm chỉ là chờ đợi, chờ đợi đến ngày anh không thể rời khỏi hắn.

“Sao anh lại cho rằng ta sẽ có việc phải làm?”

Đương nhiên Lucia không thể nói thẳng ra rằng ta đọc sách nên biết, cậu chỉ có thể chột dạ nói: “Ta đoán vậy, dù sao thầy dạy em, chính là cái người giúp em giải trừ phong ấn ý, hẳn sẽ có chuyện sai em đi làm đi.”

Đối với lời giải thích của anh, đương nhiên Arnold sẽ không bị lừa gạt, nhưng giờ còn chưa phải là thời điểm, một ngày nào đó, hắn sẽ biết bí mật nho nhỏ của anh, ánh mắt Arnold nhìn Lucia trở nên tối tăm. Đối với vẻ mặt thoáng đắc ý của Lucia, hắn nói: “Anh, ngươi đã đoán sai rồi, ta cũng không có chuyện gì phải làm trong ba năm kế tiếp đâu.” Nheo mắt lại, giọng đáng thương: “Chỉ là không biết anh có nguyện ý thu lưu ta hay không a?”

Lucia nhìn Arnold biểu diễn, cmn, biểu tình của người còn có thể tiếp tục khuếch đại dư thừa hay không? Rõ ràng biết hắn đang giả bộ, nhưng Lucia lại không nói nên lời cự tuyệt, ngẫm lại, dù sao sau khi gặp được nữ chính, chắc chắn Arnold sẽ rời đi, cậu có đồng ý hay không kỳ thật cũng không có gì khác biệt, cho nên liền cười đáp: “Đương nhiên là nguyện ý thu lưu rồi.”

Arnold nghe được câu đáp ứng, khóe miệng gợi lên một độ cong sung sướиɠ, nhất thời không khí trong xe trở nên hài hòa tốt đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »