Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bộ ngực…bằng phẳng….

Nhìn bộ ngực còn phẳng hơn cả đồng bằng của Phillis, Lucia cảm thấy thế giới quan của mình lại một lần nữa bị sụp đổ, trước kia Phillis mặc quần áo tương đối rộng rãi, hơn nữa vừa nhìn cũng thấy được y còn nhỏ tuổi, Lucia cứ nghĩ có lẽ là do cô nàng còn chưa phát dục tốt, nhưng sự thật trước mắt đã đánh nát tất cả những điều Lucia tự cho là đúng, người ta không phải không phát dục tốt, mà là hoàn toàn không phát dục được!

Lucia bị đả kích hỗn độn trong gió, nói xứng đôi gì chứ? Nói cô vợ nhỏ gì chứ? Đều đã đi đâu hết vậy?

Lại thêm một tiếng ‘xoạt’, quần áo trên người Phillis hoàn toàn nát bươm, da thịt trắng bóng triệt để lõα ɭồ ra bên ngoài, ánh mắt của Lucia không tự giác bay xuống nửa người dưới của Phillis, thực ra cậu cũng không biết mình còn chờ mong cái gì nữa.

Chỉ là ai tới nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra vậy, từ eo trở xuống, toàn bộ nửa người dưới của Phillis đều lóe ra ánh sáng màu lam chói mắt, căn bản không nhìn thấy được bên trong rốt cuộc là bộ dạng gì.

Lúc này tiếng kêu thống khổ của Phillis lại vang lên, hai tay y không ngừng nắm chặt đầu, trên người cũng toát ra mồ hôi lạnh, môi bị chính bản thân y trong lúc vô ý cắn nát, màu máu đỏ sẫm nhiễm lên đôi môi tái nhợt càng tôn thêm sắc thái diễm lệ.

Nhìn Phillis thống khổ, Lucia bước lên phía trước, nhớ lại khi nãy, sau khi dùng Trì Dũ thuật cao cấp cho y, y không những không khỏi mà còn nghiêm trọng thêm, vì thế Lucia cũng không dám lại tùy tiện dùng hết hệ ma pháp lên người Phillis, chỉ có thể tách mở răng nanh còn đang cắn chặt môi của y ra, lấy một cái khăn tay sạch sẽ vo thành một cục rồi nhét vào, sau đó cùng Jeff mỗi người đè một cánh tay lại, ngăn cản y tự thương tổn bản thân lần nữa.

Lucia nhìn bộ dạng hiện tại của Phillis, mặc dù trong lòng rất gấp, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, qua ba bốn phút sau, Phillis mới dần dần dừng giãy dụa lại, tiếng rên bị ngăn chặn trong miệng cũng nhỏ đi rất nhiều.

Lucia thử buông cánh tay y ra, quả nhiên lần này y không tiếp tục nắm chặt đầu nữa, mà chỉ im lặng nằm ở trên thảm, nếu không phải có một thân mồ hôi kia, giờ phút này bộ dạng của y thật chỉ giống như đang ngủ mà thôi.

Thấy y an phận, lúc này Lucia mới chú ý tới ánh sáng màu lam trên người Phillis bất tri bất giác tiêu thất, nghiêng đầu thì thấy, khỉ thật, mọc ra cái đuôi cá lớn như vậy là sao?

(Editor: ‘bất tri bất giác’ có nghĩa là không cảm thấy gì)

Dưới ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi xuống, cái đuôi cá mĩ lệ của Phillis làm người ta nhớ đến mỹ nhân ngư dưới biển sâu trong thần thoại, từ lúc sinh ra đã có, lớp vảy mĩ lệ màu xanh đậm dưới ánh mắt trời càng tăng thêm vẻ thần bí phi phàm.

Lucia sau khoảng thời gian kinh diễm và kinh hách ngắn ngủi, giờ mới phản ứng được, thì ra Phillis chính là người cá trong truyền thuyết, nhưng không phải nói người cá không thể sinh sống trên đại lục sao? Chẳng lẽ Phillis kỳ thật là huyết mạch kết hợp của người cá và con người?

(Editor: nguyên văn là ‘giao nhân’ nhưng dựa theo ngữ cảnh ta nghĩ chắc là nhân ngư hay người cá)

“Ưm….”

Phillis từ trong mê man tỉnh lại thì phát hiện toàn thân vô lực, hơn nữa trong miệng còn bị nhét cái gì đó, môi cũng đau nóng cháy, nâng tay lên định lấy đồ vật ở trong miệng ra, nhưng toàn bộ cánh tay đều bủn rủn vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng cử động đầu ngón tay.

Nghe tiếng động, Lucia quay đầu lại thì thấy Phillis đã tỉnh, xem động tác của y, biết y định lấy cái khăn trong miệng ra, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi trong miệng bản thân có đồ vật gì đó, “Ngươi đừng động, để ta giúp ngươi.”

Thò tay lấy cái khăn từ trong miệng Phillis ra, sau đó có chút lo lắng chỉ vào cái đuôi cá của y, hỏi: “Ngươi có biết bản thân là người cá không?”

Phillis giương mắt nhìn theo hướng Lucia chỉ, đuôi cá màu lam đậm theo ý nghĩ của y nhẹ nhàng vẫy vẫy, Phillis cúi đầu che khuất vẻ mặt có chút phức tạp, giọng nói vang lên, “Giờ biết.”

Đột nhiên y ngẩng đầu, ánh mắt màu lam nhạt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không kém gì nhân ngư của Lucia, không biết nhớ tới cái gì, mà vẻ mặt của y hơi ảm đạm, thì thào: “Ta nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra? Ngươi đã khôi phục trí nhớ?” Lucia hơi kinh ngạc hỏi.

“Ừ.” Phillis thấp giọng đáp.

Lucia nhìn Phillis không mấy cao hứng khi khôi phục được ký ức, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy y, lúc đó y bị thương, mặt đầy đề phòng, nói không chừng trước khi Phillis mất trí nhớ đã gặp phải nguy hiểm, hoặc là kỳ thật Phillis đã phạm phải lỗi gì đó rồi bị người trong tộc đuổi đi, hoặc là bị ai đó truy bắt….

Nháy mắt Lucia đã có vô số loại suy đoán trong đầu, cậu cười ôn nhu nói với Phillis: “Mặc kệ thế nào, ký ức được khôi phục là chuyện đáng để vui mừng.” Nghĩ nghĩ rồi thân thiết hỏi: “Trông ngươi hình như đang phiền não cái gì đó, có thể kể cho ta nghe một chút chăng? Có lẽ ta có thể giúp được vài thứ.”

Ánh mặt trời từ phía sau Lucia chiếu đến, làm quanh thân cậu được thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, thật giống như mặt trời phía đông, nhìn qua đã thấy ấm áp như vậy, Phillis đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, y muốn mặc kệ mọi thứ vĩnh viễn lưu lại bên cạnh người này, lúc này y cỡ nào hy vọng bản thân vẫn còn là Phillis cái gì cũng không nhớ ra kia.

Khóe miệng cố gắng giơ lên một cái tươi cười vui vẻ, “Không cần lo lắng, ta không sao.”

Tuy Phillis cười vẫn đẹp như cũ, nhưng khóe miệng y nồng đậm chua xót lại không thể lừa được Lucia, chỉ là y không muốn nói, Lucia cũng sẽ không miễn cưỡng.

Sau một thời gian dài nửa ngồi nửa quỳ, chân của Lucia đều đã tê rần, cậu quay đầu nhìn thoáng qua đuôi của Phillis, hỏi: “Cái đuôi của ngươi còn có thể biến thành chân không?”

“Có thể.” Phillis nhẹ giọng trả lời.

Chậm chạp hoạt động tay một chút, trải qua một đoạn thời gian, rốt cuộc y cũng khôi phục được một ít khí lực, nâng tay lên, chỉ thấy trong bàn tay trống rỗng trắng nõn đột nhiên xuất hiện một cái bình thủy tinh trong suốt nho nhỏ, y hơi hơi chống đỡ đứng dậy, nhổ nắp bình, sau đó ngửa đầu uống chất lỏng màu lam bên trong.

Dược thủy kia rất thần kỳ, chỉ mất mười mấy giây, đuôi cá của Phillis thật sự chậm rãi biến mất, biến trở về thành hai chân thon dài thẳng tắp đặc trưng của con người, hơn nữa hình thể của y cũng biến trở về giống như trước kia.

Lucia vốn hiếu kỳ nhìn qua, nhưng một lát sau, cậu ngượng ngùng không dám tiếp tục nhìn, lấy thảm che thân thể của y lại, “Ngươi có quần áo không?”

Lúc này Phillis cũng hơi ngượng ngùng, y quên mất mình đang lõa thể, nhưng khi nghiêng đầu thấy lỗ tai hồng hồng của Lucia, y đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đã hạ nhanh xuống.

Lúc này, Jeff đứng bên cạnh chỉ có thể yên lặng cúi đầu cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân, tuy anh không biết đại nhân Phillis có thân phận gì, nhưng chỉ xét riêng y là bạn bè của Thánh Tử đại nhân, việc anh thiếu chút nữa nhìn thấy y lõa thể, không biết có bị diệt khẩu hay không a, Jeff càng nghĩ càng thấy sợ, cẩn thận bước về sau vài bước, phát hiện hai nhân vật lớn kia đều không chú ý tới anh, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Lấy cái thảm trên người ra, Phillis đã mặc một bộ quần áo màu trắng từ khi nào không hay.

Nhìn Phillis, Lucia lại không tự chủ được nhớ lại hình ảnh vừa rồi không cẩn thận nhìn đến, hai chân thon dài trắng nõn, phía trên cư nhiên không có bất kỳ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© gì, thì ra truyền thuyết nói chỉ khi trưởng thành, người cá mới có thể xác định giới tính, còn trước khi trưởng thành đều không thuộc giới tính nào là thật, cậu còn tưởng những điều trong sách viết chỉ là hư cấu thôi cơ chứ.

Có chút xấu hổ dời sang đề tài khác, Lucia làm bộ như hiếu kỳ hỏi: “Ta thấy ngươi cũng không có nhẫn không gian, thế dược và quần áo ngươi lấy từ chỗ nào ra vậy?”

Nhìn ánh mắt dao động của Lucia, Phillis cũng đoán ra phỏng chừng cậu còn chú ý tới chuyện khi nãy, cho nên cũng phối hợp giải đáp: “Bộ tộc nhân ngư từ lúc sinh ra sẽ có một không gian vài mét vuông, cho nên loài người mới nói nhân ngư là con cưng của thần cũng không phải không có đạo lý.”

Bị chuyện về nhân ngư gợi lên lòng hiếu kỳ, Lucia cũng quên mất bối rối khi nãy, cười truy hỏi: “Trong sách nói nhân ngư là con cưng của nguyên tố thủy hệ, người người đều là Pháp Sư có thiên phú thủy hệ cực tốt, là thật hả?”

“Ừ, là thật.” Như là biết Lucia muốn hỏi cái gì, Phillis lại cười nói: “Ta là con lai giữa loài người và người cá, cho nên không có thiên phú thủy hệ, nhưng thiên phú đấu khí lại rất tốt, vì thế ta mới trở thành một Kiếm Sĩ.”

Lucia thấy trên mặt Phillis không có khác thường gì, lúc này mới xác định y đúng là không ngại chuyện mình là con lai.

Một phen ép buộc này đã kéo thời gian đến giữa trưa, Lucia gọi Jeff thu thập hành lý, chuẩn bị xuất phát.

Đứng trước mặt lôi ưng, Phillis dừng bước, giữ chặt tay Lucia, đặt một cái dây chuyền thủy tinh màu lam vào trong lòng bàn tay của cậu, ánh mắt không tha nhìn Lucia, “Cái này tặng cho ngươi, còn có cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Dừng một chút, như đã hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải tách ra ở đây rồi, ta nhất định phải trở về.”

“Ngươi nhất định phải đi vào lúc này sao? Chúng ta có thể về Thánh thành trước, ở đó có Truyền Tống Trận.” Lucia cất dây chuyền vào trong nhẫn không gian rồi nói.

“Truyền Tống Trận không thể truyền tống đến chỗ cư trú của người cá.” Phillis có chút bất đắc dĩ nói. “Hơn nữa, người trong tộc đang tìm ta, ta có thể cảm nhận được, bọn họ đang ở gần đây.”

Lucia nghe vậy, mặc dù không nỡ, nhưng cậu cũng biết mỗi người đều có chuyện phải làm, thiên hạ này không có tiệc nào là không tàn, không có khả năng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau, “Hy vọng một mình ngươi đi đường cẩn thận, về sau có cơ hội, nhất định phải đến Thánh thành chơi.”

“Nhất định sẽ đi, cuối cùng ta có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?”

“Đương nhiên!”

“Ngươi có thích đàn ông không?” Phillis đặc biệt nghiêm túc hỏi.

Lucia rất khẳng định nơi mình xuyên tuyệt đối là thế giới BG bình thường, nhưng vì cái gì mà hai ngày nay cậu không nhịn được hoài nghi có phải mình đã xuyên sai kịch bản rồi không, nếu không vì sao hôm qua mới bị một gã đàn ông đùa giỡn, hôm nay lại bị hỏi là có thích đàn ông hay không? Chẳng lẽ thoạt nhìn cậu trông rất giống là thích đàn ông lắm sao? Không được, nhất định phải cho thấy lập trường kiên định của mình.

(Editor: BG = boy and girl)

Nhìn chằm chằm vào mắt Phillis, Lucia vô cùng khẳng định, xác định và nhất định, trả lời: “Ta tuyệt đối không thích đàn ông, ta thích phụ nữ.”

Nghe Lucia trả lời, Phillis vừa cao hứng vừa thất vọng nói: “À, ta đã biết.”

“Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?” Lucia nghi hoặc.

Phillis vô tội chớp mắt, đáp: “Chỉ là do hiếu kỳ mà thôi.” Sau đó phất phất tay với Lucia, nói: “Ngươi đi trước đi, Jeff hẳn là đã chờ đến sốt ruột.”

Lucia quay đầu nhìn Jeff đã ngồi trên lưng lôi ưng đợi được một lúc, lại nhìn Phillis, theo lời y bò lên lưng lôi ưng, còn Tiểu Bạch không biết lúc nào đã đi lên, đang nằm sấp trên cổ lôi ưng ngủ say.

Lucia cong khóe miệng, tay trái đặt trước ngực, cúi đầu nhìn Phillis nói: “Thần Quang Minh sẽ chúc phúc cho ngươi, người bạn của ta, hẹn gặp lại!”

Tuy rằng trên mặt Phillis không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt của y vẫn dõi theo Lucia, bên trong tràn đầy ôn nhu và không nỡ, thấp giọng nói: “Hẹn gặp lại…. Hãy chờ ta.”

Đứng tại chỗ một hồi, mãi cho đến khi rốt cuộc cũng không còn thấy bóng dáng của lôi ưng nữa, lúc này Phillis mới thu hồi tầm mắt, chớp chớp đôi mắt đã nhìn ông mặt trời một thời gian dài, đợi đến khi mắt đã thích ứng, y mới lấy một vật giống như la bàn từ trong không gian ra, sau đó theo kim chỉ nan đi về phía nam.

Tiểu kịch trường:

Rất nhiều năm về sau….

Phillis chỉ vào Arnold nói: “Không phải ngươi đã nói chỉ thích phụ nữ sao? Vậy hắn là ai?”

Lucia: ….

Phillis ngàn vạn nhu tình nói: “Ngươi còn nhớ rõ Phillis ngoài thành Moya sao?”

Arnold một tay ném Phillis ra ngoài, quay lại, mặt đầy vô tội, mắt tràn ngập hơi nước, “Ngứa tay.”

Lucia: ….

(Editor: bạn đọc đừng quá buồn cho Phillis. Mặc dù chưa đọc hết truyện này, nhưng ta có mò tới phiên ngoại cuối cùng trong truyện, phiên ngoại có kể rằng Phillis sẽ gặp được chân ái đời mình. Vì thế, đừng quá buồn nha. Còn nữa, Arnold, ngươi nỡ nào bạo lực với Phillis như vậy, nhờ y mà vợ ngươi mới không bị người ta đùa giỡn đâu đấy)
« Chương TrướcChương Tiếp »