Chương 26
Sau khi Paremai xin thôi việc, cô thu xếp hành lý lên đường sang Mỹ. Cô từ chối việc Patiya bay sang đón cô. Khi máy bay hạ cánh, Paremai đẩy xe hành lý đi ra. Cô đưa mắt tìm thân hình cao lớn quen thuộc của anh, nhưng cô phải thở dài thất vọng bởi chỉ có mình bác Chong đến đón.
“Anh Pat đâu ạ? Sao anh ấy không đi cùng bác?”.
Bác Chong vênh mặt trả lời: “Cậu Pat có việc khẩn cấp nên để tôi đi đón cô”.
Paremai chán nản, cố gắng kìm chế sự thất vọng: “Pare đã làm cho bác Chong vất vả rồi. Xin lỗi bác”.
Người giúp việc vẫn vênh mặt, khinh khỉnh đáp lại: “Không sao. Trách nhiệm của tôi phải làm theo lệnh của cậu Pat. Xin mời, xe đã sẵn sàng rồi”.
Nói xong người đến đón vội quay lưng lại đi trước dẫn đường, không quan tâm xem người vừa từ xa tới có đi theo hay không. Paremai chun mũi, cô không hy vọng vào sự lịch thiệp của người giúp việc hết sức bảo thủ này. Cô cảm thấy hơi ngao ngán.
Đi ra tới bãi đỗ xe, cô cất hành lý, bước lên ngồi vào xe, ông Chong ngồi phía trên cùng với tài xế, nói: “Cô là người vô cùng may mắn vì trong khi có việc gấp cần phải dùng xe, cậu Pat vẫn sai tôi dùng nó đi đón cô”.
“Vâng. Có lẽ cháu là người may mắn như bác Chong nói ạ”.
Ông Chong định đáp lại nhưng đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Cậu Pat đấy ạ? Công việc ở đó có tốt đẹp không ạ?”.
“Cũng tốt ạ. Hy vọng sẽ cắt ghép kịp thời gian, không xảy ra vấn đề gì nữa. Pare xuống máy bay chưa ạ? Bác Chong gặp cô ấy chưa? Tôi gọi cho cô ấy không được”.
“Gặp rồi ạ. Bây giờ đang ở trên xe”.
“Cho tôi nói chuyện với cô ấy một chút”.
Bác Chong quay người lại đưa điện thoại cho cô rồi nói ngắn gọn: “Cậu Pat muốn nói chuyện với cô”.
Cô lẩm bẩm cảm ơn rồi nói tiếng Thái với Patiya: “Em nghe đây ạ”.
“Pare, chuyến bay tốt đẹp chứ?”.
“Tốt ạ. Anh Pat có việc khẩn cấp nên không ra đón Pare được à?”. Paremai dịu dàng hỏi.
“Ừ. Có chút vấn đề về việc cắt ghép nên anh phải đích thân đi xem. Em có thấy thoải mái không? Bác Chong chăm sóc em có tốt không? Cần gì em cứ nói với bác ấy nhé. À… Anh bảo bác ấy chuẩn bị phòng cho em ở ngay sát phòng anh đấy. Nếu thấy thiếu gì em cứ nói với bác ấy nhé”.
“Đêm nay anh không về à?”. Paremai hỏi, cố gắng kiềm chế cảm giác thất vọng đang tràn ngập trái tim. Cô tự nhủ, mình đã lớn, sao có thể sợ hãi với việc cô đơn một mình nơi đất khách quê người như một đứa trẻ không hiểu chuyện được. Cô có thể tự thu xếp cho mình được. Cô tự trấn tĩnh bản thân.
“Về chứ. Nhưng chắc là hơi khuya vì anh phải nói chuyện với nhà đồng sản xuất và đoàn làm phim. Nhưng anh hứa là anh sẽ về trước mười hai giờ đêm. Anh sẽ cố gắn về trước khi em đi ngủ. Tối nay Pare định đi ngủ lúc mấy giờ?”.
Paremai đỏ bừng mặt với câu hỏi chứa đầy ẩn ý đó. Cô lúng túng trả lời: “Dù thế nào anh cũng không về kịp đâu vì em đi ngủ sớm lắm. Cả ngày ngồi máy bay nên rất mệt”.
Patiya bật cười: “Em lại hài hước rồi. Khác múi giờ không chừng sẽ khiến em mất ngủ đấy. Đợi anh nhé. Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể”.
“Anh không nghĩ là em cần phải nghỉ ngơi à? Cho dù không ngủ được thì em cũng nên nghỉ ngơi”.
“Em yêu. Anh có làm gì đâu. Chỉ muốn để cho em ngủ trong vòng tay anh thôi mà. Được rồi. Anh phải cúp máy đây. Em đưa điện thoại cho anh nói chuyện với bác Chong một chút nhé?”.
Ông Chong lén đưa mắt nhìn vợ chưa cưới của cậu chủ với thái độ tức tối. Kể từ ba tháng trước khi Patiya nói với ông rằng anh đã đính hôn với Paremai và cô sẽ chuyển sang Mỹ sống trước khi họ chính thức làm đám cưới. Patiya ra lệnh cho ông phải chăm sóc cô chu đáo như ông đã chăm sóc cho anh. Hình như anh đã ra lệnh cho ông còn nhiều hơn những câu lệnh mà anh đã dùng trong suốt quãng thời gian đã qua. Cho dù đang ở xa tận Ma-rốc nhưng anh vẫn điện thoại về lệnh cho ông chuẩn bị trước phòng ngủ cho cô, bắt ông phải đích thân giám sát người trang trí nội thất phòng ngủ của Paremai, hơn thế nữa ngày nào anh cũng điện thoại về để hỏi thăm tình hình công việc.
Ông biết, Patiya si mê cô gái Thái Lan này rất nhiều vì trong suốt thời gian qua, anh chưa từng rủ bạn bè, đặc biệt là các nữ diễn viên về nhà. Đây là lần đầu tiên Patiya không những chấp nhận cho một người phụ nữ đi lại tự do trong nhà, mà còn chịu nhường một phần diện tích căn nhà cho người đó. Anh nói rằng để cho cô có sự riêng tư, ông không được cho người giúp việc khác tự ý lên dọn phòng khi chưa được sự cho phép của cô hay Patiya.
Khi ông vờ hỏi có dành quyền tự quyết định cho Paremai trong việc trang trí tầng đó hay không vì phụ nữ rất nhiều chuyện, thích thay đổi, Patiya đã thành thật trả lời rằng cứ để cô ấy toàn quyền quyết định. Paremai có thể thay đổi hoặc làm bất cứ điều gì cô muốn. Nghe xong ông gần như bị sốc vì tưởng tượng ra cảnh trong tương lai, ngôi nhà chắc chắn sẽ rối tung lên. Ông Chong vừa không ưa vừa giận cô gái Thái này. Có vẻ như Patiya si mê khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung này đến tối mắt tối mũi. Ông vẫn còn nhớ như in những hành động thể hiện sự ghê gớm, độc ác của cô khi bôi nhọ thanh danh của Patiya thế nào.
Thực ra khi biết chuyện Patiya đính hôn với Paremai, ông đã hết sức ngăn cản. Nhưng cậu chủ của ông không hề nghe lấy một lời, ngược lại còn cho rằng ông cả nghĩ và nhấn mạnh rằng Paremai là người thực lòng, độc lập và chưa bao giờ hy vọng vào tiền bạc hay tài sản của anh.
Xem đi, chưa gì đã bênh vực cô ả ghê gớm chằm chặp rồi.
Tòa kiến trúc trước mắt thật là khác lạ.
Trong cuộc đời phóng viên, cô đã được thấy nhiều ngôi nhà có hình dáng kỳ lạ, đa dạng về kiến trúc theo cả kiểu cũ lẫn kiểu mới. Nhưng tòa kiến trúc hiện ra trước mắt cô thật đặc biệt.
Khi chiếc xe limousine chạy qua bốt bảo vệ vào bên trong, Paremai sửng sốt với diện tích vô cùng rộng lớn được bao phủ bởi thảm cỏ xanh mướt xa khuất tầm mắt. Hai ngôi nhà màu gỗ sồi có độ cao khác biệt nằm sát bên nhau trên một ngọn đồi cao. Thật khó để nhận ra tòa nhà có mấy tầng bởi vẻ kín đáo của nó.
Vẻ kín đáo toát ra của tòa kiến trúc trái ngược hoàn toàn với màu xanh mướt của bãi cỏ khiến nó càng trở nên nổi bật. Ngôi nhà là sự hòa trộn giữa yếu tố hiện đại và sự huyền bí ẩn chứa sự lạnh lùng xa cách. Nó chẳng khác gì tính cách của chủ nhân… Paremai tự nhủ với vẻ giễu cợt người yêu.
Ông Chong bước xuống xe và bấm điều khiển hệ thống tự động. Paremai suýt há hốc miệng khi thấy từ cửa ra vào cho tới hệ thống cửa sổ đang đóng kín như bưng từ từ mở ra, một ngôi nhà bốn tầng cao, đơn giản và hiện đại hơn vẻ bí mật bên ngoài hiện ra trước mắt. Tường của ngôi nhà được ghép bằng kính ở cả ba mặt và có một cây cầu sắt nối giữa tòa nhà đầu tiên và tòa nhà thứ hai.
Paremai vô thức quay sang nói với người giúp việc với giọng hồi hộp: “Thật đáng kinh ngạc. Đây là tòa kiến trúc vô cùng tráng lệ. Cháu chưa từng được thấy ở nơi nào khác cả”.
Ông Chong im lặng liếc nhìn với ánh mắt giễu cợt, nói với giọng tự hào:
“Hồi hộp như một đứa trẻ nhà quê như vậy cũng đúng thôi vì đây là ngôi nhà có một không hai trên thế giới. Cậu Pat tự nghĩ ra thiết kế rồi thuê kiến trúc sư giỏi nhất của Tây Ban Nha thực hiện theo ý tưởng đó”. Giọng nói của ông khi nhắc đến Patiya chứa đầy sự ca ngợi và tôn sùng.
“Vâng ạ. Kẻ nhà quê như cháu đúng là chưa bao giờ được trông thấy cái gì đáng ngạc nhiên như thế này cả”. Paremai gật gật đầu. Người giúp việc ngay lập tức liếc nhìn cô vì không chắc rằng có bị chế giễu lại hay không. Cô vẫn làm như không có chuyện gì quay sang hỏi tiếp: “Có mất nhiều thời gian để xây dựng không ạ?”.
“Mất biết bao nhiêu tiền thì làm sao có từ lâu được”.
“Vâng. Ông chủ của bác Chong là người giàu có mà nhỉ”. Paremai chỉ tay sang tòa nhà thấp hơn nằm bên cạnh tòa nhà lớn: “Thế tòa nhà nhỏ kia dùng để làm gì ạ?”.
“Ngôi nhà nhỏ đó dùng như một câu lạc bộ và là nơi tổ chức tiệc chiêu đãi, có thể mở hết các tấm kính bốn xung quanh lên”.
“Anh Pat thường xuyên tổ chức tiệc chiêu đãi sao ạ?”.
“Không”. Bác Chong trả lời ngắn gọn rồi đi trước dẫn cô vào trong nhà đồng thời nói: “Ngôi nhà này có tất cả bốn người phục vụ. Mọi người đều thuộc diện sáng đến chiều về, không ai ở lại đây cả. Có một tài xế, một người làm vườn, còn lại là người dọn vệ sinh. Họ bắt đầu làm việc từ sáu giờ sáng và về lúc sáu giờ chiều. Bữa sáng bắt đầu lúc tám giờ bốn mươi năm phút và bữa tối bắt đầu lúc tám giờ tối. Mong cô đúng giờ. Ở đây chưa từng có vấn đề trộm cắp, xung quanh nhà đều được gắn camera bí mật và hệ thống chống trộm tự động. Do đó cô đừng có đi lại lung tung vào ban đêm đấy”.
“Chiếc hộp kín như bưng thế này mà trộm vẫn đột nhập vào được cơ à?”.
Bác Chong quay lại lườm, ánh mắt như thầm nhủ đồ không có con mắt thẩm mỹ rồi trả lời: “Ngôi nhà này hầu như chưa bao giờ đóng kín cả ngoại trừ những lúc không có ai ở”.
“À, thế ạ?”. Paremai lẩm bẩm gật đầu.
“Cậu Pat dặn tôi phải dẫn cô đi xem khắp một lượt. Cô có muốn đi ngay bây giờ không?”.
“Thôi ạ. Cháu muốn tắm rửa nghỉ ngơi trước”.
“Vậy tôi sẽ dẫn cô lên phòng”. Người giúp việc bình thản nói, đi trước dẫn cô lên tầng hai.
Đến nơi, bác Chong đẩy cánh cửa không khóa vào trong: “Mời cô cứ tự nhiên nghỉ ngơi. Đến giờ ăn tối phiền cô hãy xuống ăn đúng giờ”.
“Bác Chong”. Paremai vội gọi trước khi ông bước đi: “Cảm ơn bác vì tất cả ạ”.
Bác ta không trả lời mà quay lưng lặng lẽ bước đi. Paremai chun mũi trước dáng điệu không muốn làm thân của ông giúp việc người Pháp rồi đóng cửa lại, bước vào khám phá căn phòng của mình.
Căn phòng mà Patiya chuẩn bị cho Paremai rộng gấp ba lần căn phòng ngủ của cô ở nhà. Bên trong được chia thành các phòng nhỏ. Trong phòng làm việc có một chiếc máy tính để bàn, máy scan và máy in, một chiếc máy tính xách tay MacBook Air của hãng Apple. Tiếp đến là phòng thay đồ có sẵn tủ đựng quần áo với cánh cửa kéo để đóng mở. Kế bên là phòng ngủ và cuối cùng là phòng tắm ở sâu bên trong.
Paremai cất quần áo vào tủ rồi đi tắm.
Phòng tắm ở đây có diện tích còn rộng hơn cả phòng ngủ ở nhà của cô. Bên trong chia thành cách phần nhỏ được ngăn bằng vách ngăn hình bầu dục với cánh cửa trượt có thể mở ở hầu khắp các phía để đứng tắm bằng vòi hoa sen. Cạnh đó, ở gần ô cửa sổ kính màu bã trầu nhạt là bồn tắm Jacuzzi hình chữ nhật loại lớn được đặt trên đế cao. Nền phòng tắm được lát bằng đá màu đen và trắng trang trí thành hình hoa văn đẹp mắt và cuối cùng là bồn vệ sinh của cả nam và nữ.
Tất cả mọi thứ đều được thiết kế hết sức hài hòa, hợp lý và mang phong cách sang trọng. Paremai thầm khen, cầm bánh xà phòng tắm Lush Bubble Bar bẻ vụn thành bột rồi rắc vào bồn tắm trước khi mở van nước ấm, ấn nút nước xoáy. Nước được xả ra từ tất cả các phía giúp thư giãn các cơ. Cô nằm xuống gối đầu lên mép bồn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô ngủ quên bao lâu không biết, chỉ biết rằng trong lúc mơ màng, dường như có giai điệu của thiên nhiên khẽ vang lên bên tai, tiếng thác nước tiếng chim hót hòa cùng tiếng đàn piano làm nhạc đệm. Cô như đang chạy đuổi theo những chú bướm giữa cánh đồng tràn ngập hương thông. Paremai cảm thấy thư giãn như chưa bao giờ được thoải mái đến thế và có lẽ cô sẽ còn cảm giác này rất lâu nữa nếu không có một bàn tay rắn chắc đưa ra bóp vào một bên vai. Paremai giật mình tỉnh giấc, vội ngâm mình vào nước, giơ hai tay lên che ngực theo phản xạ tự nhiên.
“Anh Pat!”. Cô giật mình thốt lên khi nhìn thấy Patiya: “Sao anh vào mà không đánh tiếng. Em giật hết cả mình”.
“Thì anh gõ cửa rồi, tại em không nghe thấy thôi”. Patiya nói dối với nét mặt thản nhiên. Anh quỳ một bên gối, ánh mắt tươi rói ngắm nhìn người yêu từ đầu cho tới bộ ngực ẩn dưới lớp bọt xà phòng. Trước đó anh đã hỏi bác Chong, được biết cô vẫn còn ở trên gác nên anh đã lên tìm. Thấy phòng ngủ đóng kín nên anh bước vào phòng tắm. Khi thấy cô đang ngủ trong bồn, anh đã mở nhạc và định mát xa cho cô.
“Chắc tại em mệt nên ngủ quên mất”. Cô nói, mắt đưa xuống nhìn vai anh, không dám nhìn vào đôi mắt sắc đó.
Patiya im lặng nhìn vợ chưa cưới rồi nhận xét: “Ba tháng không gặp, em gầy đi phải không?”.
“Sao anh nói vậy?”. Paremai ngẩng mặt lên hỏi rồi chuyển sang dựa lưng vào một bên thành của bồn tắm, hai tay vẫn che ngực.
“Khuôn mặt em nhỏ hơn”. Anh giơ tay lên sờ vào khuôn mặt cô.
“Em không cảm thấy mình gầy đi, nhưng đúng là bận việc hơn vì phải vội giải quyết cho xong trước khi chuyển sang bên này”.
“Anh rất vui vì em đã sang đây với anh”. Vừa nói anh vừa rút cà vạt ra.
“Cảm ơn anh. Mẹ em nói sẽ sang, sau khi đã giải quyết xong việc bán nhà”.
“Cũng tốt. Đợi mẹ em sang, chúng ta sẽ lên kế hoạch cho đám cưới. Em nghĩ sao?”. Patiya nói đồng thời đứng dậy, tay mở khóa thắt lưng.
“Này, anh định làm gì vậy?”. Paremai hỏi, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chiếc cà vạt đắt tiền bị ném xuống nền nhà một cách không thương tiếc rồi đến chiếc thắt lưng.
Người đang cởϊ qυầи áo nháy mắt với cô đầy ẩn ý: “Tắm cho em chứ còn làm gì?”.
“Không. Em xong rồi”.
“Nếu em lên bây giờ, em sẽ mất một trải nghiệm mà em sẽ phải hối tiếc suốt đời”.
“Trải ngiệm gì không biết?”.
“Phải thử đã”. Patiya trả lời ngắn gọn, quay lại cởi cúc áo sơ mi, dáng điệu bình tĩnh như một vũ công thoát y.
“Không phải nói cho hay ho đâu. Chúng ta đã từng tắm chung với nhau rồi”.
“Lần này sẽ khác và khác hoàn toàn. Anh hứa đấy”. Giọng nói của anh dịu dàng thuyết phục.
Paremai nóng bừng mặt, cô cố gắng buộc mình quay mặt tránh đi nhưng thân hình của Patiya như miếng nam châm cứ hút chặt ánh mắt cô vào đó.
Làn da của Patiya có vẻ đen hơn vì phơi nắng phơi gió suốt hai tháng quay phim ở Ma-rốc, nhưng điều đó không làm giảm đi sự hấp dẫn tỏa ra từ cơ thể anh. Ngược lại nó càng khiến anh trở nên gợi cảm hơn đến nỗi cô muốn cắn và nhấm nháp mùi vị của nó, đặc biệt là khu vực… Paremai đỏ bừng mặt, vội quay mặt tránh đi khi biết mình đang nghĩ tới điều gì.
Lạy Trời! Patiya khiến cô trở thành một phụ nữ không biết xấu hổ mất rồi.
Paremai vội hắng giọng, đổi chủ đề để kéo bản thân ra khỏi suy nghĩ đó: “Bây giờ mấy giờ rồi ạ?”.
Paremai nghe xong câu trả lời liền tròn mắt. Cô quay sang nhìn anh rồi lập tức mặt đỏ nhừ vì lúc này anh đã cởi cả chiếc qυầи ɭóŧ ra rồi. Cô vội nhìn sang phía khác: “Em ngủ quên đến hơn nửa tiếng đồng hồ cơ à. Tại sao anh về sớm vậy ạ? Sao anh nói khoảng mười hai giờ đêm mới về cơ mà?”.
Patiya khỏa thân đi về phía tủ quần áo ở phía đối diện, cầm theo chiếc đệm cao su gấp làm ba rồi mới trả lời: “Anh đổi ý, thấy lo vì em phải ở nhà một mình nên về trước”.
“Anh làm cái gì vậy?”. Paremai nhìn theo hành động của Patiya đang mở chiếc đệm theo chiều dài, đặt gần bồn Jacuzzi.
“Mát xa cho em bằng dầu thơm chứ còn gì nữa”.
Paremai nhíu cao mày, dáng vẻ tỏ ra quan tâm: “Anh học được ở đâu vậy?”.
“Điều đó không quan trọng”.
“Anh nói đi”.
“Pare! Em phải tập từ bỏ kiểu hỏi tại sao ấy đi. Nếu thấy quan tâm thì hãy đứng dậy bước lên nằm xuống cái đệm cao su này”.
“Anh quay mặt đi đã”.
Patiya lắc đầu mệt mỏi nhưng cũng chịu quay mặt đi.
“Xong rồi ạ”. Paremai nói sau khi đã nằm úp xuống đệm. Cô đặt cả hai tay xuống lót cằm đồng thời nghiêng mặt về phía ô cửa sổ màu bã trầu nhạt: “Anh không định nói cho em biết anh đã học được ở đâu à?”.
“Chỉ là để đóng phim gonzo, có gì đáng để ý đâu”. Patiya không thể rời mắt khỏi hình ảnh tuyệt đẹp trước mặt. Chỉ cần nhìn tấm lưng mịn màng trắng ngần cùng với vòng eo nhỏ, cặp mông tròn chắc nịch và cặp đùi dài là thằng đàn ông trong anh đã vươn lên rồi. Chàng đạo diễn trẻ đưa mắt rời khỏi bộ mông, nhìn về phía bộ ngực đầy đặn đang ép sát lên tấm đệm đến mức gần như tràn ra bên cạnh với ánh mắt khen ngợi.
“Em ghen với những người phụ nữ từng đóng chung với anh”. Paremai lơ đễnh nói, giọng thì thầm.
“Không có gì đáng ghen cả vì chỉ đơn thuần là xá© ŧᏂịŧ tiếp xúc xá© ŧᏂịŧ. Nhưng với em thì khác, có cả sự gắn bó về cả thể xác lẫn tinh thần. Từ nay trở đi, em sẽ là người phụ nữ duy nhất trong tim anh. Và anh sẽ làʍ t̠ìиɦ với em cho đến cuối đời”.
“Đó có thể coi là lời thú nhận tình yêu được không?”.
Patiya sững lại. Chưa kịp trả lời thì tiếng của Paremai lại vang lên: “Kể từ khi chúng ta đính hôn với nhau, em chưa từng được nghe lời yêu từ miệng anh”.
“Đối với em từ đó có tầm quan trọng lắm à?”.
“Quan trọng chứ”.
“Anh nghĩ làm hơn nói chứ. Anh thích hành động hơn vì thế anh sẽ chứng tỏ điều đó với em luôn. Em thích dầu thơm mùi gì? Có hương cam, phong lữ, cỏ vetiver, hoa cardabon, trầm hương, hoa hồng, hoa nhài, cây sô thơm, ngọc lan tây”. Tất cả đều là mùi hương mà phụ nữ thích.
“Mỗi loại mùi có công dụng ra sao ạ?”. Paremai hỏi như muốn giảm đi sự xấu hổ của mình. Thực ra cô đã giảm được sự hồi hộp của mình khi anh là mọi việc với thái độ bình thường.
“Hương cam cho ta cảm giác khêu gợi, đầy sức sống. Phong lữ tạo cảm giác hòa hợp với nam giới, cỏ vetiver thúc đẩy tâm trạng hưng phấn, cardabon tạo sự tưởng tượng hưng phấn, trầm hương dùng để chuẩn bị sẵn sàng cho việc lêи đỉиɦ, còn hương hoa hồng, hoa nhài, sô thơm và ngọc lan tây hay tên tiếng Thái gọi là hoa móng rồng là những mùi thơm tăng cường sự dẻo dai về tìиɧ ɖu͙©.”
Paremai đỏ bừng mặt: “Mùi nào cũng đều liên quan tới tìиɧ ɖu͙© cả. Anh chuẩn bị như vậy để dành riêng cho việc đóng phim khiêu da^ʍ đúng không?”.
Patiya bật cười: “Em yêu cứ thoải mái bày tỏ suy nghĩ. Anh không động lòng đâu. Anh thuộc loại mặt dày rồi. Nhưng nói thật điều này không liên quan một tý gì tới công việc cả. Anh chuẩn bị các loại tinh dầu thơm này là chỉ dành riêng cho em thôi. Anh đích thân đi tìm mua chúng trong ngày mà anh yêu cầu kiến trúc sư làm phòng tắm và phòng ngủ mới cho em vì anh nghĩ phụ nữ ai cũng thích thư giãn, tầng trên nơi có phòng tập thể dục anh cũng yêu cầu kiến trúc sư làm phòng sauna cho em đấy”.
“Cảm ơn anh. Anh thật tuyệt vời”.
“Thay lời cảm ơn bằng thứ khác được không?”. Patiya vừa hỏi vừa cười, nhìn cô gái không dám ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt chan chứa yêu thương.
“Anh muốn gì…?”. Cô lúng túng hỏi.
“Tất cả mọi thứ có được không?”.
“Không. Anh phải nói ra trước”.
Patiya bật cười: “Rồi em sẽ biết thôi. Nhưng tóm lại là em chọn loại tinh dầu thơm nào đây?”.
Paremai lúng túng trả lời: “Cho em loại mùi không tạo sự hưng phấn có được không? Ví dụ như mùi hoa cúc hay hoa mai khiến cho tinh thần sảng khoái”.
Anh bật cười: “Không bao giờ anh để những loại mùi của nữ tu ấy trong nhà mình cả. Đặc biệt khi có một người vợ chưa cưới tuyệt đẹp và gợi cảm như thế này thì lại càng dứt khoát không có chuyện đó đâu. Để anh chọn cho em nhé. Dùng loại nào nhỉ…?”. Cuối cùng anh cầm một lọ lên. “Dùng loại này vậy”.
“Mùi gì ạ?”.
“Trầm hương”. Patiya trả lời ngắn gọn.
Paremai ngẩng đầu lên nhìn anh rồi ho sặc sụa: “Cái gì cơ?”.
“Em nghe thấy rồi thôi”. Patiya bước ra.
“Không biết ý gì cả”.
Patiya bật cười: “Đừng như trẻ nhỏ hỏi tại sao mãi thế chứ. Em hãy thả lỏng thoải mái để tận hưởng cảm giác sung sướиɠ mà anh đem lại là đủ rồi”. Anh đổ tinh dầu thơm vào lòng bàn tay, xoa xoa hai bàn tay với nhau rồi từ từ mát xa trên vai của Paremai với dáng vẻ dịu dàng.
“Anh thường hay mát xa cho các cô gái lắm à?”.
“Em đừng hỏi, đừng nói gì trong một phút có được không? Anh xin em đấy”.
“Tại em muốn biết. Anh không định nói à?”.
Patiya thở dài: “Nói thì nói được nhưng biết để làm gì. Tất cả đã trở thành quá khứ rồi. Em chỉ cần biết từ nay trở đi, anh chỉ có một mình em thôi”.
“Có nghĩa là trong quá khứ anh đã từng mát xa cho rất nhiều cô gái. Anh thích lấy lòng các cô gái bằng cách này à?”.
“Này Pare! Nếu em còn tiếp tục hỏi vặn vẹo, anh sẽ hôn em đấy”.
Paremai bật cười: “Thì anh cứ trả lời thẳng vào vấn đề đi, đừng có đáng trống lảng. Anh yêu em bằng trời, không thay đổi. Đúng là đang kể truyện cổ tích lừa trẻ con”.
“Và em cũng không dễ dàng bị lừa đúng không?”.
“Chắc chắn. Vì vậy hãy trả lời em đi!”.
“Vâng, cô gái thông minh ạ”.
“Thế câu trả lời là…”.
“Anh chỉ mát xa cho những cô gái cùng diễn cảnh gonzo với anh và những phụ nữ mà anh mát xa cho họ có tới hàng trăm, hàng nghìn, anh không nhớ hết được”. Patiya luồn tay xuống dưới bộ ngực căng tròn rồi bóp nặn như muốn đùa cợt.
“Này, anh làm cái gì thế?”. Paremai lật mình nằm ngửa ra lên tiếng phản đối. Lúc này cô mới nhận ra rằng mình đã bị hớ với anh rồi. Anh hạ người xuống nằm đè lên cô, nắm hai cổ tay cô đưa lên trên đầu, và bắt đầu tìm kiếm đôi môi cô.
“Em quá ngọt ngào Pare ạ”. Patiya rên lên một cách si mê đồng thời hôn ngấu nghiến đôi môi mềm mại một cách khát khao. Hai bàn tay anh xoa bóp hai bầu ngực. Đầu nhũ hoa bắt đầu nở ra đáp lại lòng bàn tay anh. Cảm giác mách bảo anh rằng nó đã nở tràn, đầy đặn và săn chắc… Cái thứ anh khao khát cả ngày lẫn đêm.
Patiya phải kiềm chế tiếng rên khi thân thể bên dưới đáp lại một cách hối hả. Bởi lúc này Paremai đưa tay vuốt ve vòm ngực vạm vỡ, căng đầy những múi cơ của anh trong khi đang mυ"ŧ chặt đầu lưỡi và nhấm nháp bờ môi dưới của anh.
“Lạy Chúa! Em nóng như lửa vậy. Em đúng là người anh cần”. Patiya nói với giọng khàn đặc vì khao khát xen lẫn đau đớn. Phần da thịt đàn ông của anh căng lên kêu gọi sự giải phóng, nhưng anh biết rằng Paremai cần chuẩn bị sẵn sàng hơn thế nữa nên anh chỉ dám ép sát vào phần thân thể bên dưới của cô mà thôi.
Paremai không trả lời. Cô vẫn tiếp tục vuốt ve vòm ngực vạm vỡ như muốn tìm hiểu thân thể của anh nhiều hơn nữa. Việc đυ.ng chạm vào da thịt của anh tạo cho cô kɧoáı ©ảʍ đê mê giống như anh chạm vào cô vậy. Có lẽ đây là điều mà người ta gọi là sự sung sướиɠ của việc cho và nhận chăng? Paremai tự nhủ.
Patiya rời bờ môi mềm mại lúc này đã sưng mọng vì bị anh hôn một cách ngấu nghiến xuống chiếc cổ cao trắng ngần. Anh hôn chiếc xương quai xanh, đôi bờ vai trắng mịn, rồi tiến lại đầu nhũ hoa khiến cô phải rên lên sung sướиɠ.
Tuy cơ thể đang căng cứng vì nhu cầu muốn được giải phóng, nhưng anh biết cô vẫn chưa sẵn sàng nên anh cố kiềm chế cho tinh thần bình tĩnh lại. Bầu ngực là nơi trú ngụ của trái tim đang đập dồn dập bên dưới làn môi anh, nó đang hồi hộp vì anh. Sau khi đã hài lòng với việc nếm mùi vị của đầu nhũ hoa, anh liền ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lim dim và đôi môi sưng mọng.
“Anh yêu em, Pare”. Patiya thốt lên lời yêu, rồi hôn vào đôi môi của người vợ chưa cưới một cách si mê.
Paremai từ từ mở mắt ra nhìn anh: “Anh vừa nói gì? Anh đang tỏ tình với em đấy à?”.
“Em nói gì vậy, Pare?”. Patiya cố gắng đưa mắt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lại dính chặt vào bầu ngực tròn tuyệt đẹp lúc này đã nở ra để đợi một lời khen của anh. Patiya lấy tinh thần nhìn vào đôi mắt đẹp rồi hỏi: “Vừa rồi em nói gì vậy em yêu? Anh không nghe thấy”. Chàng nâng đôi tay lên hôn vào giữa lòng bàn tay một cách dịu dàng.
Paremai mỉm cười với ánh mắt lộ rõ cảm xúc của người yêu. Cô đưa tay lên vuốt ve các đường nét trên khuôn mặt của anh: “Anh có biết ánh mắt anh đang nói gì với em không?”.
“Nói gì nào?”. Vừa hỏi anh vừa cúi xuống hôn lần lượt từng đầu ngón tay của cô với sự khao khát.
“Ánh mắt của anh đang nói rằng anh rất yêu em”.
“Gì cơ?”. Patiya sững lại, ngẩng mặt lên nhìn cô.
Paremai nhướn mày, mỉm cười tinh nghịch: “Anh vừa thừa nhận anh yêu em. Em đã làm cho anh phải thừa nhận điều đó”.
Patiya đỏ bừng mặt, giả vờ mắng: “Em nghe nhầm rồi. Anh vừa nói rằng em hơi béo đấy”.
“Cái gì cơ? Béo lên á?”. Paremai đẩy anh xuống đồng thời xoay người nằm trên người anh, khuỷu tay phải đè ngang cổ anh trong khi gập đầu gối lại ở giữa thân hỏi với giọng tra khảo: “Anh nói lại đi. Vừa nãy anh bảo ai béo?”.
Patiya vội vàng giơ cả hai tay lên che ngực, làm mặt tối sầm lại với vợ chưa cưới: “Không chơi kiểu vũ lực như thế này đâu. Nếu cậu nhỏ của anh không dùng được em sẽ phải hối tiếc đấy”.
“Em cho rằng em không hối tiếc bằng anh đâu”. Paremai khıêυ khí©h.
“Cái gì cơ? Em không hối tiếc à?”. Patiya nhẹ nhàng đẩy thân hình mảnh dẻ nằm xuống rồi anh nằm đè lên người cô. “Thực ra anh thích em nằm trên hơn. Gợi cảm hơn nhiều. Nhưng đợi lần sau cũng được. Lần này anh phải giải quyết người nói dối trước đã”.
Paremai đỏ mặt: “Anh bảo ai nói dối. Người ta nói sự thật lại không tin”.
“Thật hay không tý nữa rồi sẽ biết”. Anh cúi đầu xuống ngậm vào vành tai khiến người bên dưới nổi gai ốc.
“Này, thế ai bảo sẽ mát xa tinh dầu thơm cho em?”. Vừa nói cô vừa cố gắng đẩy mặt anh ra.
“Để sau. Bây giờ anh phải nếm mùi vị của em cho đỡ nhớ đã”.