Chạng vạng nổi gió, không lâu sau, dưới bầu trời ảm đạm phất phơ những hạt mưa li ti, trấn nhỏ tại vùng sông nước bị bao phủ trong lớp sương mù hư ảo, tựa như một bức tranh thủy mặc.
10 giờ tối.
Những hạt mưa như hạt đậu tí tách nhỏ xuống kính xe, hai cột đèn pha màu vàng nhạt chói lóa trong đêm tối, một chiếc Pickup màu bạc loang lổ kiểu cũ vững vàng dừng trước tiểu viện.
Trong viện không lớn, nhưng đủ chỗ nhét một chiếc xe tải.
Vài giây sau, cửa điều khiển mở, một người đàn ông mặc sơ mi màu xám đậm nhảy xuống.
Thân hình anh cao lớn, lây nhiễm hơi thở hoang dã của con xe Pickup, miệng ngậm một điếu thuốc hút một hơi gần tàn rồi ném vào thùng rác đã sũng nước.
Ngụy Đông không bung ô, khoảng cách chỉ vài bước cũng khiến quần áo anh ướt hơn nửa.
Trong phòng khách im ắng, không bật đèn, giơ tay không thấy năm ngón tay, chỉ có ánh sáng trong viện bên cạnh xuyên qua cửa sổ chiếu sang bên này.
Anh đã quen yên tĩnh, quen cô độc một mình.
Từ sau khi bà nội qua đời, căn nhà này chỉ có mình anh ở, đa số thời gian đều ở trong tiệm, ngẫu nhiên sẽ trở về làm cơm, sẽ mời bà nội ăn cơm như trước đây, cho dù chẳng có ai đáp lại, nhưng sự ấm áp ấy vẫn luôn làm bạn bên anh chưa bao giờ rời đi.
Công ty hậu cần Mục Châu đang trong giai đoạn phát triển đi lên, cứ đến cuối tuần lại bận tối mày tối mặt, anh là cổ đông đầu tư nhiều nhất, đương nhiên phải đến hỗ trợ, chỉ không nghĩ tới chuyện giải quyết rất thuận lợi, sớm hơn thời gian dự tính một ngày.
Tủ lạnh nhét đầy bia, Ngụy Đông thuận tay lấy hai chai, cắn nắp mở, tu mấy ngụm, lúc xoay người vẫn chưa chú ý tới trên bàn có bày trái cây tươi mới.
Ngụy Đông có tật xấu thích rượu bia, năm đó bị thương xuất ngũ trở về, suốt đêm anh mất ngủ, ngày qua ngày đều mơ mơ màng màng, mê mang một thời gian rất dài.
Cuối cùng vẫn là thím Trương dẫn theo nhóc mập vọt vào trong phòng, ngoài phòng trời đông giá rét, bà không ngại trở tay múc một thùng nước lạnh dội lên người anh, lạnh thấu tim.
Anh say rượu không tỉnh, thím Trương tức giận dội thêm hai thùng.
Sô pha da mềm tựa như miếng bọt biển, cả người anh ngâm mình trong nước, dù thân mình có làm bằng sắt cũng phải bệnh nặng.
Sau khi khỏi bệnh, đầu Ngụy Đông cũng tỉnh dần, cuộc sống chậm rãi trở về quỹ đạo.
“Bịch bịch.”
Trên lầu truyền đến động tĩnh rất nhỏ, giống như tiếng đồ vật va chạm.
Ngụy Đông đang ngồi uống rượu, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, anh thong thả đứng dậy, nhẹ nhàng đặt hai vỏ chai lên bàn trà, đôi mắt màu đồng giấu trong bóng đêm, lập loè ánh sáng sắc lẻm.
Anh theo tiếng nhẹ chân nhẹ tay lên lầu.
Lầu hai có ba phòng ngủ, gian bên trái là của anh, gian bên phải là nơi trước kia bà nội ở, mà nơi phát ra tiếng là căn phòng không ai ở.
Anh dán tai lên cửa lẳng lặng lắng nghe, bên trong đột nhiên im bặt, chỉ có tiếng không khí lưu động rất nhỏ.
Ngụy Đông không hoài nghi phán đoán của mình, trong phòng này tuyệt đối có người.
Anh nhếch môi, thú vị, nhà anh mà cũng dám trộm, tên trộm này chán sống rồi.
Ngụy Đông cởi cúc, sắn tay áo lộ ra cánh tay ngăm đen rắn chắc, đường cong cơ bắp tựa như điêu khắc, toàn thân trong trạng thái cảnh giác.
“Kẽo kẹt.”
Cửa mở ra một khe nhỏ, anh nín thở, rảo bước tiến lên một chân.
Trong phòng mờ tối, Ngụy Đông thong thả đi vào, nhìn lướt một vòng thấy không có ai, nhưng ngoài phòng có đốm sáng chiếu lên giường nhỏ bên trong, khăn trải giường có dấu vết bị chạm qua, anh vươn tay sờ thử, ấm.
“Bịch!”
..........