Cậu đi trước đến phòng Khang Hữu Bảo.
Ba lô du lịch và đồ mua ở siêu thị đều để trên sàn nhà, lúc này Khang Hữu Bảo cuối cùng đã tắm rửa xong, cậu ta vươn cánh tay, thoải mái tìm kiếm ba lô, có mấy bộ quần áo đều bị ném ở trên giường.
Ra ngoài du lịch tất nhiên quần áo nhẹ nhàng đơn giản, một năm này cậu ta cảm nhận được lôi thôi và nghèo nàn, nếu không phải ba lô có ý nghĩa kỷ niệm, trước khi lên máy bay cậu ta đã nghĩ đến chuyện ném đi rồi——
Thật đấy!
"Sao đi chỗ đó lâu thế, có thấy tớ để tấm thẻ gỗ ở đâu không?" Khang Hữu Bảo ngồi xổm trên mặt đất hỏi.
Tấm thẻ gỗ là món quà cảm ơn cậu ta giúp người ở Bolivia, tầm hai tấc, phía trên có khắc totem đại bàng, nói là bùa hộ mệnh.
Vừa nghe tới bùa hộ mệnh, cậu ta cũng không dám nhận, người Aymara thích để đầu lâu người thân trong nhà coi như bùa hộ mệnh, miếng đồ này nói không chừng có chứa xương sọ thì sao?
Cho đến khi nghe đối phương nói đây là báu vật do con trai trong nhà điêu khắc, totem đại bàng mang đến vận may cho người, cậu ta mới thả lỏng.
Vốn cậu ta tiện tay vứt đâu cũng không để ý, nhưng lần này cậu ta đúng là đen đủi, hành lý bị trộm, hộ chiếu bị mất, ăn cơm bị tiêu chảy, qua đường suýt chút nữa bị xe đâm.
Tối đó sau khi nhận được tấm thẻ gỗ, cậu ta lại thấy được ba lô của mình bị trộm ở trên đường cái, hai người lang thang đang giành nhau, cậu ta vừa hỏi mới biết kẻ cướp hành lý của mình mấy ngày trước đây bệnh không dậy nổi, sáng nay qua đời, đồ vừa trộm còn chưa kịp bán đi.
Hành lý đã đánh mất bốn ngày, không nghĩ tới còn có thể lấy lại được, nhất là đồ quan trọng không bị mất, chỉ tổn thất mấy bộ quần áo.
Xá Nghiêm và Đại Hoa mua chút đồ ăn cho người lang thang, lại cho chút tiền mặt, đổi ba lô của cậu ta trở về. Cậu ta mời hai người ăn cơm chúc mừng, kết quả đêm đó quán ăn ven đường có vấn đề, khách hàng hoặc nhiều hoặc ít đều bị ngộ độc thức ăn, ngay cả Xá Nghiêm cũng bị, chỉ có cậu ta không bị gì.
Cậu ta không thể không tin, trân trọng bảo vệ tấm thẻ gỗ, có lẽ trước đêm về nước quá kích động, khi thu dọn hành lý không biết nhét ở đâu rồi .
Xá Nghiêm ngồi xổm xuống, lục ba lô tìm kiếm, Khang Hữu Bảo cau mày nói: "Tìm khắp rồi, không thấy." Lại nghĩ, "Liệu có nhét vào chỗ cậu không?"
Ba lô Xá Nghiêm đặt bên cạnh bàn, thuận tay thả đầu đọc thẻ lại trong túi, để trước mặt Khang Hữu Bảo, Xá Nghiêm xoay người vào WC.
Khang Hữu Bảo cẩn thận tìm trong ba lô Xá Nghiêm, biết Xá Nghiêm làm việc có trật tự, cũng không bỏ quần áo của cậu ra ngoài, đột nhiên đυ.ng phải thứ gì đó cứng rắn, khoảng chừng hai tấc, cảm xúc giống như tấm thẻ gỗ.
"Thực sự ở chỗ cậu!" Khang Hữu Bảo lấy đồ ra, kinh ngạc nhìn thứ trên tay, "Đệch, trong túi cậu chứa bùa bình an?!"
Xá Nghiêm vừa vặn đi từ WC ra, nhân lúc đối phương giật mình, thuận tay lấy đi bùa bình an.
"Để cho tớ xem xem, cậu giấu cái gì!" Bùa bình an hiển nhiên sẽ không phải cầu từ quốc gia Âu Mĩ, "Cậu giấu cái này một năm? Sao một lần tớ cũng chưa nhìn thấy."
"Còn chưa tìm được?" Xá Nghiêm vừa hỏi, vừa theo thói quen tính vuốt phẳng bùa bình an trong lòng bàn tay.
Bùa bình an làm bằng giấy, sờ vào lại cứng, bên trong chắc chắn có thứ gì đó, Khang Hữu Bảo tò mò, cố ý nói: "Tớ nghi ngờ tấm thẻ gỗ của tớ bị cậu giấu ở bên trong, hiện tại tớ yêu cầu lột nó ra cho tớ xem!"
"Giúp tớ mang đồ lên." Xá Nghiêm căn bản không phản ứng cậu ta.
"Không để cho xem còn muốn nô dịch tớ? Tớ cá là cậu có tâm sự!"
Ngón tay Xá Nghiêm dừng lại.
"—— trong lòng có quỷ!" Khang Hữu Bảo cảm thấy đã nghĩ thông suốt.
Xá Nghiêm nhét bùa bình an vào túi.
Đại thiếu gia từ trên mặt đất đứng lên, tùy tay mò áo phông, hỏi: "Trước chuyển chăn lên?"
Xá Nghiêm nói: "Quét dọn trước đã, cậu lấy hai chiếc khăn mặt."
Khang Hữu Bảo không ngu, chỉ lấy một cái, không tính giúp Xá Nghiêm lau nhà.
Hai người đi lên lầu, Xá Nghiêm đeo ba lô hỏi: "Gần đây có bãi đỗ xe trong nhà nào không?"
Khang Hữu Bảo suy nghĩ: "Có."
Xá Nghiêm chờ cậu ta nói.
"Bãi đỗ xe siêu thị vừa đi."
". . . . . ." Xá Nghiêm hơi dừng bước, "Quét dọn xong lái xe qua đó."
Khang Hữu Bảo vốn muốn hỏi tại sao, đột nhiên nhớ tới chuyện bão, bên ngoài tuy rằng mưa phùn, coi như là gió êm sóng lặng, suýt chút nữa cậu ta ném cơn bão ra sau đầu: "Trở về đi taxi." Đáng tiếc quản gia Lí đã sớm về nhà, nếu không cậu ta cũng không bị giày vò.
Cậu ta đi ở phía sau Xá Nghiêm, đột nhiên phát hiện quần áo của cậu: "Cậu không nóng sao?"
Xá Nghiêm mặc áo sơmi màu xám, trên máy bay lạnh, bọn họ tìm được gì mặc nấy, một đường cứ như vậy mặc về đây, đến nhà trọ mới cởi vì nóng.
Xá Nghiêm đi ở phía trước: "Ừ."
Khang Hữu Bảo không khỏi nói thẳng: "Tớ nói này, cậu sợ lạnh như vậy là không được, đàn ông cũng không thể yếu đuối như vậy, khó trách lúc đi du lịch có người đưa đến cửa cũng không muốn."
Xá Nghiêm cũng không quay đầu lại chỉ nói: "Cậu nhớ rõ đi làm kiểm tra sức khoẻ."
"Tớ bách độc bất xâm." Khang Hữu Bảo nói xong, đột nhiên lại nghĩ tới cái áo sơmi này trước đó còn mặc ở trên người chị gái Xá Nghiêm.
Phòng 302 cũng không lớn, giống y phòng Thi Sách, chẳng qua giường không dựa vào cửa sổ, lối đi nhỏ hai bên đều có thể đi vào được.
Phòng Vu Na ở chếch đối diện, cửa không khóa, nghe được tiếng động cô ta đi ra mở cửa phòng, một tay chống khung cửa, hỏi: "Có cần giúp không?"
Khang Hữu Bảo lập tức nói: "Mang khăn lau!"
Nhà trọ này vừa mới mở một tháng, đồ vật bên trong mới tinh, phòng trống chưa từng có người ở, cho nên phòng không bẩn, chỉ có tro bụi cần lau.
Đại Hoa vừa ngủ dậy đi ra, phòng đã sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, giường cũng trải xong, cậu ta xoa cổ nói: "Sao không gọi tớ hỗ trợ."
Khang Hữu Bảo nói: "Cho cậu dốc sức——" lấy ra chìa khóa xe, "Nào, lái xe đến siêu thị chúng ta vừa đi đỗ đi, không nhớ đường có thể bật chỉ dẫn."
Đại Hoa: ". . . . . ."
Vu Na cười nói: "Cậu không sợ cậu ta đâm xe vào cột điện?"
Đại Hoa lái xe rất tệ, Khang Hữu Bảo cũng không làm khó người, đưa chìa khóa cho Vu Na: "Vậy cậu?"
Vu Na nói: "Tớ về nước rồi, hiện tại bắt đầu làm phụ nữ."
Khang Hữu Bảo quan sát: "Khuyết thiếu phần cứng."
Vu Na đáp lại: "Cậu thiếu đấm đi!"
Xá Nghiêm để khăn bên cạnh bồn rửa, xắn tay áo sơmi từ trong phòng vệ sinh đi ra, nói: "Ai đi? Cùng đi thôi."
"Cậu muốn đi thì phải sớm nói chứ!" Khang Hữu Bảo lần thứ ba đưa chìa khóa.
Xá Nghiêm liếc cậu ta: "Tớ nói là cùng đi."
"Có ý gì?"
Vài phút sau, người còn lại đều tự trở về phòng, Xá Nghiêm mở wechat, nhìn avatar của Thi Sách.
Avatar chính là chiếc bóng của cô, tay trái còn giơ một ly kem.
Ánh mặt trời sáng lạn, bên cạnh chiếc bóng có chiếc lá rụng nửa vàng nửa xanh, thời tiết nóng rực, lá cây bi thương rơi xuống.
Năm ấy kết thúc thi vào đại học, nghỉ hè cậu đến Lê Châu, Thi Sách hiếm khi được nghỉ, mua hai ly kem, mỗi người một ly. Cô lời thề son sắt: "Nơi này quả thực không phải cho người ở, cầm tiền lương tháng này tôi sẽ đi, không đi không họ Thi!"
"Đi đâu?” Cậu hỏi.
"Đi Bắc Kinh, chị khóa trên gọi tôi qua đó."
Một con bồ câu trắng bay qua đỉnh đầu về phía bắc. Hiếm thấy bồ câu, cô ngửa đầu ngơ ngác nhìn.
Cậu đứng ở phía sau cô, khi đó còn chưa đến một mét tám, trước đây yếu ớt, cậu phát triển chậm, thời gian trôi qua, cậu bị thiệt.
Cậu nhìn chằm chằm tai cô không bấm lỗ, ánh sáng kéo dài trên mặt đất, hai bóng dáng đan xen, cậu lấy di động ra tính chụp ảnh.
Cô đột nhiên chạy về phía trước, đuổi theo chim bồ câu, vừa ấn xuống, chỉ còn lại bóng một mình cô.
"Bay nhanh như vậy. . . . . . Cho tới bây giờ tôi còn chưa bao giờ thấy bồ câu ở ngoài, có phải bồ câu đưa thư không? Cậu nói xem nó có buộc thư không?" Lại nhìn qua, "Chụp được chưa? Này cậu không chụp bồ câu à. . . . . . Tấm này đẹp, cậu gửi cho tôi, cắt đi chút để lại bóng tôi thôi."
Sau đó avatar này cứ thế dùng nhiều năm.
Mở ra khung trò chuyện, hai tin nhắn mới nhất đều là cô gửi tới, hỏi cậu có ở phòng hay không, chạy đi đâu, kéo lên phía trên nhìn thời gian là giao thừa, cô nhắn một câu năm mới vui vẻ, một loạt lời chúc mừng, màu sắc rực rỡ.
Xá Nghiêm đánh chữ hỏi cô đã dậy chưa.
【 Sách đại gia 】: Không ngủ!
【 Xá Nghiêm 】: Tôi tới lấy chìa khóa xe.
【 Sách đại gia 】: Làm gì?
【 Xá Nghiêm 】: Di chuyển xe.
Thi Sách không ngủ, nhưng người vẫn chui ở trong chăn, cô xoa bụng đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo.
Trời đất u ám, giống như trước khi lăng trì đặt dao bên cổ, rồi lại chậm chạp không hạ xuống.
Hàng năm lúc này bọn cô phải chạy tin tức bão, năm nay có thể bỏ đi, không cần lại ngâm trong nước.
Vừa buộc tóc vừa mở cửa, Thi Sách nói: "Đi siêu thị thuận tiện mua giúp tôi chút đồ." Cô đưa chìa khóa qua.
"Đồ gì?" Xá Nghiêm đứng ở cửa.
". . . . . . Bỏ đi, tôi vẫn nên tự mua." Thi Sách suy nghĩ nói.
Xá Nghiêm im lặng, chặn cửa không nhúc nhích.
Thi Sách lại thả tóc ra, nhìn cậu: "Gì?"
"Nhãn hiệu băng vệ sinh nào?" Xá Nghiêm chậm rãi mở miệng.
". . . . . ." Thi Sách nhếch miệng, không hiểu sao muốn cười, cuối cùng vẫn là cười ra tiếng, "Ai bảo cậu mua thứ này, tôi tính dùng Ant Credit Pay mua mì, đỡ phải dùng tiền của cậu, lại bị cậu nói cái gì ‘thực lực kinh tế quyết định quyền nói’."
Xoay người cầm túi, vươn tay muốn lấy chìa khóa từ chỗ Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm không cho cô, nghiêng người nhường đường: "Tôi lái xe." Lại hỏi, "Vẫn tính dùng Ant Credit Pay?"
"Có thể chống đỡ được đến khi nhận tiền lương." Thi Sách không phản đối cậu lái xe, dì cả tới cô thật ra cũng không muốn hoạt động.
Xá Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô.
"Lại muốn hỏi cái gì?" Thi Sách ôm cánh tay.
Xá Nghiêm vươn tay, vòng cánh tay qua eo cô, đóng cửa lại.
Gió lớn, mây đen áp trên đỉnh đầu, mưa bắt đầu to dần.
Ba người đi hai xe, Khang Hữu Bảo rất lười đi, Thi Sách có thể tự lái xe mình, Xá Nghiêm đi xe bảy chỗ, như bây giờ hoàn toàn không phù hợp hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Khang Hữu Bảo chọn được vị trí đỗ ở bãi xe siêu thị, xuống xe, đóng cửa, châm một điếu thuốc, thuận tay đưa cho Xá Nghiêm.
Thi Sách đang nói chuyện với Xá Nghiêm: "Lái xe vững thật, mấy năm này luyện như thế nào? Chắc cậu còn chưa mua xe nhỉ?" Nhìn thấy Khang Hữu Bảo đưa thuốc, Thi Sách ngậm miệng, lời còn lại đã quên nói.
Xá Nghiêm nhìn thuốc lá trước mặt, lại liếc Khang Hữu Bảo.
Khang Hữu Bảo lườm ra dấu chấm hỏi, qua một lúc, cậu ta bỏ điếu thuốc vào miệng, đồng thời ngậm hai điếu, cũng không ngại chật chội, chỉ tay vào miệng mơ hồ nói: "Tớ chờ hai người bên ngoài."
Cũng không phải học sinh tiểu học, còn sợ cha mẹ.
Lời tác giả:
Nghiêm Nghiêm: "Trên áo sơmi có mùi của Khai Khai."