Chương 13: Sinh nhật

Kỷ Cẩn Ni mỗi ngày vẫn đi học vũ đạo rồi về nhà, hai điểm đến một đường đi, nhưng từ ngày hôm đó cô không có đến công ty của anh nữa, có điều mỗi ngày vẫn sẽ hôn chúc ngủ ngon, nhưng so với lúc trước thì chính là làm qua loa cho xong, chuồn chuồn lướt nước vội vàng kết thúc, có đôi khi không đợi anh hôn lại đã bỏ chạy rồi.

Trong lòng cô vô cùng thích anh, ngày thường cũng muốn thân cận với anh, muốn ôm ôm anh, nắm nắm tay anh, quá đáng hơn một chút chính là đã ở trong mơ mà hôn môi anh, ngày hôm đó lại là thật sự nhìn thấy bộ dáng cương cướng của người đàn ông… Tuy là vẫn còn có quần tây che chở… Nhưng cô… Vẫn có chút sợ hãi.

Anh giỏi như vậy, tốt như vậy, không có bạn gái cũng đều có người tới cửa giới thiệu, bản thân cô lại vừa mới lên trung học, chờ cô lớn lên có phải hay không anh cũng đã muốn cùng bạn gái kết hôn rồi?

Cứ như vậy thì không thể được, người ta nói gần quan sẽ được ban lộc, hai gia đình đã làm hàng xóm được vài thập niên rồi, còn có thể để cho người khác nhanh chân hơn đến trước hốt lấy hay sao? tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng cô không có ngốc à…

Mãi cho đến hôm nay ba mươi tháng sáu là sinh nhật Kỷ Cẩn Ni, anh trai Kỷ Đình Thụy vẫn còn ở trường học không có về được, nhưng cũng gửi quà về cho cô, buổi tối người trong nhà cùng nhau ăn cơm, người lớn đều phát bao lì xì cho cô, cô còn nhỏ nhưng bao lì xì đều rất dày nha.

“Nini đã có kết quả thi chưa con?” Bác hai gái hỏi.

“Nini có khi nào để chúng ta lo lắng chuyện này đâu chứ, bà thật là…” Bác hai Kỷ đánh gãy, mặt đầy từ ái mà nhìn cô gái nhỏ, trong nhà có rất ít con gái, cô gái nhỏ nhất nhà này từ nhỏ đã vô cùng ngoan ngoãn… Nên luôn được mọi người yêu thương.

Kỷ Cẩn Ni nghe được liền cười mà trả lời: “Còn chưa có kết quả ạ, chắc là phải qua thêm mấy ngày nữa mới có.”

Lý Lan bị chồng mình đánh gãy cũng không có giận: “Đúng rồi, Ni bảo của chúng ta rất ngoan.”

Hôm nay là sinh nhật của Kỷ Cẩn Ni, nên cô có uống một chút rượu trái cây, gương mặt nhỏ đã nhiễm lên một tầng hồng hồng, nhìn giống như đã say nhưng vẫn chưa say, mẹ Khổng lấy đi ly rượu trái cây trước mặt con gái, nghe cô mồm miệng thanh minh ánh mắt sáng ngời mới thấy yên lòng.

Vừa về đến nhà mẹ Lương đã gọi cô qua bên nhà, cầm một cái vòng cổ, nhanh nhẹn mà đeo lên cho cô: “Đây là quà sinh nhật cho con, cũng coi như quà lên trung học.”

Cô hôn hôn lên gương mặt của mẹ Lương, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn dì Lương.” Dư quang lại liếc người đang ngồi trên ghế đơn gần đó, vẫn đang ngồi xem di động, từ nãy đến giờ vẫn chưa liếc nhìn cô một cái nào, chợt lại nghe thấy anh nói: “Nini đi lên phòng, có cái này cho em.”

Mẹ Lương thấy kỳ quái, tặng quà mà lại có cái khẩu khí này, hai đứa cãi nhau? Này thật đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra đi… Thiên hạ kỳ văn.

Kỷ Cẩn Ni đi theo phía sau anh, nhìn anh đâu có bộ dáng muốn đưa quà cho cô, vừa vào phòng đã đi tới sô pha ngồi xem di động.

Cô do dự một chút liền đi đến bên cạnh ngồi xuống: “Anh hai…” Cô thật muốn ôm anh, nhưng anh lại còn không thèm nhìn cô.

Lương Trấn Khiêm nhìn thấy cô giống như không dám tới gần mình, chỉ ngồi có một nửa cái mông trên ghế, anh để di động lên trên mặt bàn, xoay người nhìn cô gái nhỏ.

Váy đỏ, da trắng, tóc đen… Thật xinh đẹp… Anh mới vừa xoay người cô đã được nước mà lấn tới, ngã vào trong lòng ngực anh, ôm lấy vòng eo của anh, anh ngửi được trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt, đôi mắt mị hoặc chớp chớp, nhưng anh vẫn như cũ không có dao động. Mấy ngày nay cô tự nhiên náo loạn với anh, hôn chúc ngủ ngon cũng làm cho có lệ, hiện tại lại muốn lấy lòng anh sao? Hừ! Chậm rồi… Khi cô hôn lấy lệ ngày hôm sau anh liền đã nghĩ ra cách trừng phạt cô rồi.

Kỷ Cẩn Ni trộm liếc mắt nhìn anh một cái, anh là đang muốn trả đũa lại cô sao: “Anh hai mấy ngày nay cũng không thèm nói chuyện với em?” Có một chút đuối lý, thừa nhận chính mình sai lầm: “Tuy rằng là do em làm không được tốt, nhưng mà anh không có tìm em, em rất buồn.”

“Mấy ngày nay em không thực hiện lời hứa, Nini là muốn làm cho có rồi bỏ qua lời hứa sao?”

Giọng nói anh thật bình đạm, cô nghe xong liền có chút ủy khuất, người đàn ông này trước giờ đối với cô điều là sủng nịnh, có khi nào lạnh nhạt như vậy đâu, đầu ngón tay nắm lấy áo anh: “Về sau em sẽ không như vậy nữa.”

Lương Trấn Khiêm vỗ về mái tóc của cô: “Nini nếu như không muốn anh cũng sẽ không ép em, nhưng em nói mà không giữ lời anh mới là người phải buồn.” Cô nghe liền ủy khuất đến hốc mắt đỏ lên, anh thật muốn ôm cô vào trong ngực thân mật một phen, nhưng mà hiện tại còn chưa phải thời điểm thích hợp.

“Em đồng ý, anh hai đừng tức giận nữa.” Ánh mắt cô chờ mong mà nhìn anh, hôn chúc ngủ ngon có thể cùng anh thân mật hơn một chút, cô rất thích, hiện tại nghe anh nói như vậy, cô cũng bất chấp tất cả, hai tay ôm lấy cổ anh: “Đừng giận nữa, Nini sẽ không như vậy nữa đâu, được không anh?” Nói một câu liền hôn một cái lên trên má anh, từ trên má hôn xuống dưới.

Chóp mũi cọ bên gáy anh, nhìn đến yết hầu đang lăn lộn của anh, trượt xuống dưới dựa vào trong lòng ngực anh, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm điểm lên một nói đang nhô nhô lên, cô giật mình, lại cảm thấy chơi vui, hai ngón tay chập lại mà vân vê….

Lương Trấn Khiêm bắt được tay cô: “Muốn anh hết giận cũng được, nhưng mà không biết em có đồng ý hay không.” Cô gái nhỏ mắt hạnh sáng rực mà ngước lên nhìn anh, anh lại thong thả ung dung mà tiếp tục nói: “Nhưng mà em cũng đừng vui mừng quá sớm, hôn má mà em đã làm cho có lệ, hiện tại đề nghị này của anh chắc là em sẽ không thích đâu.”

“Là gì vậy anh hai?” Không hủy bỏ hôn chúc ngủ ngon còn có thể làm anh hết giận, phương pháp tốt như vậy làm sao lại không muốn?