Edit:
Hamano Michiyo
Beta:
Kathy Katherine
Thi Thi cầm khăn giấy, vừa lau tay vừa ra khỏi phòng vệ sinh, tâm trạng vẫn còn khá tốt. Tuy nhiên, khi cô liếc nhìn sang chỗ mình vừa ngồi hơn một tiếng đồng hồ thì đôi mắt phượng xinh đẹp liền nheo lại.
Cô thấy ngồi ở đó là một tên con trai đeo kính, mặt đầy mụn trứng cá, vừa gõ bàn phím laptop vừa gật gù đắc ý, trong khi cuốn sách đáng thương của cô thì nằm trên bậu cửa sổ, dính đầy bụi bặm.
Được lắm, chị Tiểu Thi đây hiếm khi đến thư viện một lần, nếu không phải sắp tới đợt thi cuối kỳ, chị đây đâu cần phải vất vả mỗi ngày đi sớm về muộn, còn đặt sách để giữ chỗ làm bài tập? Thế mà lần đầu tới luyện công phu giữ im lặng, đã bị kẻ khác đoạt mất chỗ rồi?
Thi Thi nhắm hai mắt lại, nặn ra một nụ cười, đi tới vỗ vai anh chàng đeo kính: “Bạn học à, chỗ này có người ngồi rồi, bạn không nhìn thấy đồ của mình vẫn đặt ở đây sao?”
Anh chàng đeo kính ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cúi xuống, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, mở miệng nói: “À, tôi có thấy, nhưng chỉ chỗ này mới có ổ điện thôi. Hơn nữa, xung quanh cũng không phải hết chỗ, bạn đâu nhất định phải ngồi ở đây?”
Thi Thi nghe vậy liền cảm thấy như có một ngọn lửa giận đang bùng cháy. Ổ điện này được lắp đặt riêng cho cậu đấy à? Cậu tưởng rằng to mồm mạnh miệng nói muốn dùng cái ổ điện ấy là không ai dám giữ, phải để cho cậu sử dụng chắc?
Mấy học sinh ngồi bên cạnh cũng ngước mắt nhìn lên, nhưng chỉ liếc mấy lần rồi thôi, không người nào nói gì.
Thi Thi thấy không ai muốn giúp mình, bèn hít một hơi thật sâu, tính khí nóng nảy bộc phát, chuẩn bị nổi đóa. Đột nhiên, cô nhìn thấy trên ngón út bên tay trái của anh chàng mắt kính có đeo một chiếc nhẫn, bên cạnh còn để một bình nước màu hồng của con gái. Cô cười thầm, nảy ra một ý khác.
Cô nhanh chóng cầm túi xách, chạy vội vào nhà vệ sinh soi gương tô tô trát trát một hồi. Thường ngày, Thi Thi luôn thích trang điểm. Nhưng hôm nay cô thấy đi học nên không cần thiết, ai ngờ gặp phải loại chuyện bực mình này.
Cô mở to đôi mắt phượng, kẻ viền mắt xếch lên thách thức, tô sơn bóng lên đôi môi hồng hào. Chỉ mỗi vẻ đẹp mắt to mày rậm thì chưa đủ, nhưng trang điểm xong, cô lập tức có thêm vẻ quyến rũ, trông thật yêu kiều mà không quỷ quyệt. Thi Thi nhìn lại mình trong gương, ừm, mái tóc xoăn gợn lớn mới làm ngày hôm qua, dáng người thanh mảnh với chiếc áo sơ mi đỏ thẫm và chiếc quần dài màu đen bó sát cơ thể, cũng không tồi.
Sau đó, cô thướt tha rời khỏi phòng vệ sinh, đi tới bên cạnh anh chàng đeo kính, kéo chiếc ghế qua rồi ngồi xuống, dựa sát vào anh ta.
Anh chàng đeo kính liếc nhìn cô, dịch chiếc ghế đang ngồi sang một bên, Thi Thi cũng dịch ghế theo, còn nghiêng đầu tới gần màn hình máy tính, ôm lấy cánh tay anh ta, cất giọng nhẹ nhàng: “Anh đang viết gì thế?”
Vừa nói, cô vừa liếc mắt nhìn tên của anh ta trên bìa sách, thấy đề là “Lục Nhân Giáp”, cô thầm khinh bỉ: ngay cả cái tên cũng cứng nhắc như vậy...
Bạn Lục khó hiểu nhìn cô, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng giày cao gót cộc cộc vang lên. Một nữ sinh cao ráo đi tới cửa, bước thẳng tới chỗ anh ta, vừa nhìn thấy Thi Thi thì trợn tròn hai mắt kinh ngạc.
Sắc mặt anh chàng Lục mắt kính thay đổi, vừa định mở miệng nói thì đã bị Thi Thi kéo cánh tay, cô nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia, dùng đôi mắt phượng long lanh nước nhìn anh ta, cất tiếng nói yêu kiều pha chút khϊếp sợ hỏi: “Nhân Giáp, cô ta là ai vậy?”
Nữ sinh kia nghe thế lập tức xanh mặt, lại nhìn thấy dáng vẻ hồ ly tinh của Thi Thi, trong lòng càng nghi ngờ. Lục mắt kính thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, vội vàng đứng lên giải thích: “Hiểu Hồng, anh không biết cô ta, anh thật sự không biết cô ta......” Anh chàng vừa nói vừa cố gắng hất bỏ cánh tay của Thi Thi ra khỏi người mình.
Tuy nhiên, Thi Thi bám anh ta rất chặt, cả cơ thể cô gần như dính vào anh ta. Thi Thi còn dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn Hiểu Hồng, giọng điệu vẫn ngây thơ vô tội như cũ: “Nhân Giáp, chẳng lẽ anh......”
Bạn Lục hoảng sợ nhìn cô, muốn mở miệng nói, Hiểu Hồng đã tức giận lên tiếng: “Lục Nhân Giáp, cô gái này là ai?”
Bạn Lục hoảng hốt nhìn bạn gái mình, đang muốn muốn mở miệng nói thì bị Thi Thi nhanh chóng đoạt lời: “Nhân Giáp là bạn trai của tôi, cô là ai?”
Những lời này vừa phát ra, hai người kia lập tức im thin thít, mặt tái xanh, trừng mắt nhìn Thi Thi. Những người khác trong phòng cũng ngồi nhìn như đang xem kịch.
Tuy nhiên, trong lúc Thi Thi đang cười thầm vì sắp trả thù thành công, một giọng nói không liên quan bỗng nhiên chen vào:
“Em à, cậu ta không phải bạn trai của em, tại sao lại muốn nói dối?”