Chương 50

Vừa nghe hắn hỏi như thế, nhịp tim Mễ Tiệp đột nhiên tăng nhanh, lại nghe âm thanh Giáp nói: “Gì? Ngài nói gì? Chúng ta ai cũng không quan hệ, không tin ngài hỏi Tế Đầu.”

Âm thanh Ất: “Đúng vậy. Đúng vậy, tiểu tổ tông, thật sự không có gì.”

Người đàn ông trẻ tuổi có chút mất hứng: “Mẹ nó, dám gạt tao? Rõ ràng tao nhìn thấy chúng mày ném một người phụ nữ vào bên trong.”

Âm thanh Giáp: “Vậy ngài nhất định là nhìn lầm rồi, nào có người phụ nữ nào? Ha ha, không thể nào a.”

Âm thanh Ất: “Đúng vậy. Đúng vậy, không có, không có.”

Người đàn ông trẻ tuổi suy nghĩ một chút mới nói: “Được, coi như không có đi, nhưng mà bây giờ tao thay đổi chú ý, tao nghĩ, nếu tao thắng tao chỉ muốn hỏi một chút vấn đề, mà chúng mày thắng tao phải cho chúng mày tiền, không có lợi lắm, việc này nếu để cho cha tao biết khẳng định sẽ đánh đầu tao, nào có buôn bán như vậy, chỉ lỗ không lãi, tao khờ sao.”

Âm thanh Giáp lộ vẻ tức giận hỏi: “Vậy ngài muốn thay đổi thế nào?”

Người đàn ông trẻ tuổi cười hì hì nói: “Quy tắc cũ, chúng mày thắng tao sẽ đưa tiền, chúng mày thua thì tao cũng không lấy tiền của đám bọn mày, nếu chúng mày thua dứt khoát cởϊ qυầи áo là được, nếu tao mất tiền chúng mày cũng phải có gì giải trí ông đây chứ, như thế nào hả?”

Âm thanh Ất: “Gì? Cởi, cởϊ qυầи áo?”

Người đàn ông trẻ tuổi cười gian nói: “Ai, quần áo này, cởi hết sạch, ha ha ha.”

Âm thanh Giáp: “Còn cởi hết? Này, không được, không được......”

Người đàn ông trẻ tuổi tức giận, vỗ bàn kêu gào: “Mẹ nó, dám cứng đầu với tao?”

Âm thanh Ất vội vàng nói: “Đừng, đừng, đừng, cởi, chúng tôi cởi còn không được sao?” Xem ra hai người vẫn tương đối sợ người đàn ông trẻ tuổi này, vừa thấy hắn có chút tức giận đã vội vàng đồng ý, Mễ Tiệp bị tò mò hấp dẫn, không khỏi lại bới khe cửa nhìn ra ngoài, muốn biết rốt cuộc người thanh niên thú vị này trông như thế nào, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Lại bắt đầu “Tiểu Báo Tiểu Báo” “Bốn năm sáu bốn năm sáu”, lại là người đàn ông trẻ tuổi hả hê cười: “Cởi đi, cởi đi, hắc hắc.”

Mễ Tiệp bên trong nghe đến mê mẩn, chỉ nghe âm thanh sột sột soạt soạt cởϊ qυầи áo ở bên ngoài, xen lẫn âm thanh Giáp nhỏ giọng: “Mẹ nó, đây xem là cái gì a, bắt ông đây cởi hết quần áo, cũng không phải là đàn bà, có gì đáng xem? Bằng cái trò chơi xúc xắc kia, một lát nữa không phải tao sẽ cởi truồng? Đây không phải là có bệnh sao.”

Âm thanh Ất nhỏ giọng nói: “Mày nhỏ giọng một chút, đừng để cho ôn thần đó nghe được.”

Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn hỏi: “Lầu bầu gì đấy? Còn không nhanh lên một chút? Cởi dây lưng đi, không nhanh lên một chút cẩn thận tao đập cái mông mày.”

Lại một ván nữa, vẫn là người đàn ông trẻ tuổi thắng, lần này hắn vỗ bàn cười lớn nói: “Hắc hắc, he he, cởϊ qυầи cộc ra cho tao, mau cởi, mau cởi.”

Âm thanh Ất bất đắc dĩ hỏi: “Ông lớn, tổ tông, không cần có được hay không? Cái này rất khó coi a.”

Người đàn ông trẻ tuổi có vẻ rất hưng phấn: “Mẹ nó, dĩ nhiên không được, ông đây giúp chúng mày thả chim, nhanh lên một chút!”

Âm thanh Giáp và âm thanh Ất bắt đầu cùng nhau nhỏ giọng nói: “Một, hai, ba, chạy!”

Nói xong hai người cùng nhau chạy xông ra, người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ tức giận rút dây lưng ở trên bàn kêu to: “Mẹ nó, dám chạy trốn? Đừng để tao lại bắt được chúng mày, nếu không sẽ đánh cho mông chúng mày nở hoa ra.” Nói xong còn làm bộ dậm chân một cái.

Mễ Tiệp quên tình cảnh của mình, nghe âm thanh bên ngoài thật sự muốn cười ra tiếng, người đàn ông trẻ tuổi này nhất định chính là một kẻ dở hơi, cô vừa mới thở phào một hơi đã die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nghe thấy người đàn ông trẻ tuổi phía ngoài nói: “Này, bên trong, ông đây đã lấy được cái chìa khóa, tôi muốn mở cửa a, không cần biết cô là người hay là quỷ, nhưng ngàn vạn lần không được hù dọa ông đây, ông đây nhát gan, nếu dọa sợ thì cô không bồi thường nổi đâu.”

Tâm Mễ Tiệp lập tức xoắn lại ở cổ họng, trong lòng “binh binh” nhảy loạn, mắt nhìn chằm chằm cửa nhỏ ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Ngoài cửa vang lên âm thanh mở khóa, còn có người đàn ông trẻ tuổi lẩm bẩm nói: “Đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ, A Di Đà Phật.”

Cuối cùng cửa cũng bị đẩy ra, Mễ Tiệp khẩn trương lấy tay nắm chặt quần áo ở trước ngực dán chặt lên tường, trợn to hai mắt nhìn hình ảnh người đàn ông nơi cửa. Hắn ngược sáng nên Mễ Tiệp không thấy rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể nhìn ra hắn không phải quá cao, gầy teo, lại là một thiếu niên tuổi tác không lớn, có lẽ chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc quần jean thủng nhiều lỗ, một chiếc áo bẩn thỉu che lưng, tóc rất dài che kín ánh mắt, miệng không cười nhưng khóe môi khơi lên, giờ phút này hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Mễ Tiệp đang đứng ở nơi ánh sáng, hơi híp mắt lại trên dưới quan sát.

Nhìn một hồi hắn mới lười biếng mở miệng nói: “Mẹ nó, còn tưởng rằng là rất đẹp nên giấu đi không cho ông đây nhìn, thì ra là cũng chỉ như thế thôi sao.” Nói xong lại gần Mễ Tiệp nghiêng đầu tiếp tục đánh giá.

Mễ Tiệp bị sợ đến không dám thở mạnh, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh hoảng y hệt nai con nhìn thiếu niên gần trong gang tấc.

“Này, tôi hỏi cô,“ thiếu niên dùng cằm chỉ chỉ Mễ Tiệp nói: “Cô đắc tội người nào thế? Hay là thiếu tiền người nào à? Làm sao lại tới nơi này vậy?”

Mễ Tiệp liếʍ liếʍ môi nhìn chằm chằm thiếu niên, nghĩ thầm tôi biết còn sợ sao. Cô từ từ lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.

Thiếu niên vò vò đầu, làm cho đầu tóc vốn đã loạn như tổ chim lại càng loạn hơn, lẩm bẩm lẩm bẩm: “Nhìn bộ dạng cô cũng không giống người xấu, tại sao lại bị giam, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô là trong truyền thuyết...... Người tốt?”

Tuy Mễ Tiệp không hiểu rõ người thiếu niên nói cái gì, nhưng cũng vội vàng gật đầu một cái, ai biết thiếu niên lại hưng phấn nói: “Người tốt? Cô là người tốt? Ha, tôi thích nhất người tốt, tôi cũng là người tốt a!” Nói xong lại có thể giơ cánh tay lên kéo tay Mễ Tiệp dùng sức lắc lắc, kích động y hệt như Hội Hồng Quân Tỉnh Cương Sơn, Mễ Tiệp chỉ cảm thấy cánh tay cô bị thiếu niên lắc đến sắp rời ra rồi, mới nghe hắn nói: “Nếu chúng ta đều là người tốt, mà cô cũng bị giam giữ lâu như vậy rồi, vậy cô có nguyện ý trốn ra ngoài cùng tôi hay không nha?”

Mễ Tiệp vừa nghe thiếu chút nữa vui mừng ngất đi, nguyện ý, thật sự là quá nguyện ý, chỉ cần có thể rời khỏi nơi làm cho người ta sụp đổ này, muốn cô làm gì đều nguyện ý a, cũng không cần biết thiếu niên là thiện hay ác vội vàng gật đầu, kích động còn kém rơi vài giọt nước mắt. Thiếu niên vừa nhìn Mễ Tiệp gật đầu vui mừng nói: “Ai u, thế mà lại có thể gặp người tốt, người tốt, về sau chúng ta cùng chơi ha, bọn họ đều là bại hoại, nhìn thấy bọn họ thì trốn xa một chút, nha.”

Mễ Tiệp vừa gật đầu vừa khẩn trương đánh giá hoàn cảnh quanh mình, chỗ ở bây giờ của bọn họ xem ra là một phòng dưới lòng đất, bởi vì ngay cả không khí cũng là vừa ẩm vừa ướt hơn nữa phát ra một loại mùi vị kì lạ mốc meo, khắp nơi là bàn rách ghế rách, đi theo thiếu niên xuyên qua một đoạn hành lang lên mấy bậc thang, trước mắt rộng mở, bên ngoài cửa sổ lại là một bãi tập cực lớn, sân cỏ lớn xanh mơn mởn, lại còn có cột bóng rổ thẳng đứng trên bãi cỏ, trong lòng Mễ Tiệp vừa khẩn trương lại kỳ quái, không hiểu đây rốt cuộc là nơi nào.

Bọn họ nghênh ngang bước trong hành lang vừa rộng vừa dài, Mễ Tiệp run rẩy mặc cho thiếu niên kéo tay của cô, thật ra thì trong lòng sợ muốn chết, chỉ sợ đột nhiên có người tới lại ném cô vào nhà nhỏ không thấy mặt trời, thiếu niên lại kéo Mễ Tiệp vừa đi vừa tiếp tục nói: “Nếu bọn họ đều là bại hoại, nói như vậy người tốt chúng ta phải nên sợ, cho nên phải ẩn núp bọn họ, hiện tại trò chơi bắt đầu.” Nói xong đột nhiên dừng bước để một ngón tay trên bờ môi “Xuỵt” một tiếng, trái tim Mễ Tiệp lập tức mắc ở cổ họng toàn bộ nhảy loạn, khẩn trương vội vàng dừng lại, trong tay đều là mồ hôi lạnh, chỉ nghe thiếu niên nói: “Cô nghe, có bại hoại tới rồi, mau tránh.” Nói xong lôi kéo Mễ Tiệp trốn phía sau một đống hòm đựng giấy vụn, hắn nên che miệng của hắn lại, bởi vì die,n; da.nlze.qu;ydo/nn giờ phút này hắn đang lẩm bẩm, Mễ Tiệp cẩn thận nghe thật sự là mò không biết cái thiếu niên nhìn như tinh thần có vấn đề này cuối cùng có thể cứu mình ra ngoài hay không, cô rất cần một chiếc điện thoại, muốn gọi cho Quách Bách Vĩ, nói cho anh biết tình cảnh bây giờ của mình, thế nhưng rốt cuộc đây là nơi nào cô vẫn rối tinh rối mù, có thời gian trước tiên nhất định phải hỏi thiếu niên bên cạnh cho rõ ràng.

Trên tay của thiếu niên có mùi dầu ma-dút tỏa ra làm cho Mễ Tiệp buồn nôn muốn ói, vừa định thoát khỏi tay của hắn lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần, lần này dọa cho Mễ Tiệp rụt cổ lại cũng không dám nhúc nhích nữa.

Đi tới là hai người đàn ông, miệng đầy lời nói thô tục, đang thảo luận mấy người đàn bà nhìn thấy trong quán bar tối hôm qua người nào lẳиɠ ɭơ hơn người nào, Mễ Tiệp chỉ hy vọng bọn họ đi nhanh lên, để cho mình chạy trốn, ai ngờ lúc bọn họ đi tới thùng giấy trước mặt, thiếu niên đột nhiên bỏ tay đang bịt miệng ra, Mễ Tiệp còn chưa phản ứng kịp, thiếu niên đã quát to một tiếng “Hàaa...!”, lại có thể nhảy ra ngoài, chẳng những dọa hai người đàn ông bên ngoài sợ hết hồn, cũng thiếu chút nữa dọa ngất Mễ Tiệp, nghĩ thầm, lần này bị người phát hiện muốn chạy cũng không chạy được nữa, người điên này lại còn không biết trời cao đất rộng vẫn còn huơ tay múa chân giống như nhảy tụng kinh bình thường nói: “Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta......”

Mễ Tiệp tức giận đến muốn phun máu, hận không có một con chùy trong tay hung hăng đập vào trên đầu thiếu niên vẫn đang lung tung vui mừng, lòng cô tràn đầy hi vọng có thể nhanh chóng chạy đi cầu cứu, lại bị phá hủy toàn bộ ở trên người thiếu niên xem ra giống như kẻ điên này rồi, “Ngươi con mẹ nó ngu ngốc!” Mễ Tiệp trong lòng tức giận mắng nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khổ sở từ từ vùi mặt vào trong lòng bàn tay, bình phục thở dốc, cùng với kích động cực kỳ cường liệt muốn bóp chết người này, hiện tại cô không thể làm gì khác hơn là yếu đuối nằm trên mặt đất lẳng lặng chờ đợi bị phát hiện, nhưng để cho Mễ Tiệp càng muốn trào máu là, sau khi hai người đàn ông này bị thiếu niên làm cho sợ hết hồn, một người trong đó chỉ kịp nói một câu: “Vượng tử?” Lập tức bị một người khác cắt đứt nói: “Vượng tử cái gì, nơi này có người sao, nơi này có người sao? Chẳng lẽ mày hoa mắt?”

Thiếu niên vẫn còn vừa nhảy vừa đọc “Ngươi không nhìn thấy ta”, phấn chấn giống như bị dã quỷ phụ thân.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Hai người đàn ông này một xướng một họa nói: “Ơ, xem ra ta là quá nhớ Bảo gia rồi, làm sao lại sinh ra huyễn thính, còn tưởng rằng Bảo gia đang gọi tao đấy.”

“Vậy mày còn không đi nhanh lên? Nói không chừng Bảo gia đã chuẩn bị cho thằng nhóc mày rượu ngon món ngon, chờ uống với mày một chén đấy?”

“Ai yêu, sao cái người này vừa nói tao lại càng nhớ Bảo gia rồi, đi mau, đi mau.”

Nói xong hai người lập tức chạy mất dạng, lần này Mễ Tiệp cũng hồ đồ, hoàn toàn như trong mộng chẳng biết tại sao rồi, nhưng thiếu niên vẫn đứng ở trong hành lang vỗ chân bắt đầu cười, cười đủ rồi mới lại gần phía sau thùng giấy nói với Mễ Tiệp đã co quắp tựa như một đống bùn: “Đi, ông đây dẫn cô đi hóng gió.”