Edit: Thanh Hưng
Quách Bách Vĩ từ quán bar ra ngoài đi nhanh tới xe của mình, mở khóa khởi động, chưa từng nhìn phía sau một cái, giống như sau lưng không phải nơi làm cho người ta vui sướиɠ đi tới đi lui, mà là mười tám tầng địa ngục. Quách Bách Vĩ nghĩ thầm, anh phải mau chóng rời cái vùng đất nguy hiểm mạt sát anh hùng này, nơi này dù cho không phải địa ngục, nhưng Quách Bách Vĩ anh rốt cuộc cũng trở lại nhân gian, anh phải làm một con người sắt đá, chẳng lẽ anh lại giống như một cô dâu nhỏ gặp phải một chút ngăn trở sẽ lề mề khóc sướt mướt? Đó không phải là phong cách của Quách Bách Vĩ. Nếu như mới vừa rồi anh ôm tâm trạng trả thù thật sự ở trên Vivian, không phải việc khó, người phụ nữ kia vừa nhìn thấy anh đã muốn nằm xuống mở rộng bắp đùi, ở trên cô ta cũng đơn giản giống như đuổi theo một chiếc xe buýt, nhưng làm như vậy Quách Bách Vĩ anh vẫn là người sao, quả thật cùng súc sinh không có gì khác nhau.
Khi anh nhắm mắt lại hôn Vivian, trong đầu đều nghĩ đến dáng vẻ say mê của Mễ Tiệp khi ở phía dưới anh, bên tai của anh thậm chí nhớ lại âm thanh sợ hãi của Mễ Tiệp: “...... Em ninh canh xương, buổi tối anh cũng không có ăn cơm......” Quách Bách Vĩ tức giận nghĩ: Mễ Tiệp người phụ nữ kia rốt cuộc cho anh uống cái loại cổ độc gì, ngay cả Vivian người phụ nữ yêu mị như vậy đều không khơi lên hứng thú của anh, chẳng lẽ Quách Bách Vĩ anh thật sự kết thúc ở dưới váy Mễ Tiệp?
Cho dù trong lòng Quách Bách Vĩ phẫn hận, nhưng vẫn là đem chân ga đạp tới cùng, ở thời điểm ba giờ sáng không có người, nóng lòng trở về.
Dừng xe xong, dùng chìa khóa mở cửa chính ra, Quách Bách Vĩ cũng không dám mở đèn, rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, nhờ ánh trăng nhìn thấy Mễ Tiệp trên giường, cuộn tròn thân mình đang ngủ say. Đêm khuya yên tĩnh, hơi lạnh của máy điều hòa không khí trong bóng tối phát ra âm thanh “Tê tê“. Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nâng cánh tay lên ngửi áo của mình một cái, có mùi rượu xen lẫn mùi nước hoa phụ nữ. Quách Bách Vĩ một phen cởi ra, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm ra nhanh chóng tắm rửa, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lặng lẽ bò lên giường, vén chăn mỏng trên người Mễ Tiệp lên chui vào.
Anh cúi đầu xuống lẳng lặng nhìn Mễ Tiệp đang ngủ say, ở dưới ánh trăng da Mễ Tiệp trắng muốt giống như đồ sứ, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hai hàng lông mi thật dài che phủ, khi mở ra giống như hai cây quạt nhỏ. Quách Bách Vĩ lấy tay nhẹ nhàng gạt tóc Mễ Tiệp qua một bên, ở trên mặt của cô len lén hôn một cái, lại cực kỳ cẩn thận nâng đầu Mễ Tiệp lên, đặt cánh tay mình dưới cổ Mễ Tiệp, gắt gao ôm Mễ Tiệp từ phía sau dán thật chặt lên trên thân thể trần trụi của anh, lúc này mới nhẹ nhàng chậm chạp thở ra một hơi, lại cúi đầu ngửi tóc Mễ Tiệp một cái, có mùi thơm mát mẻ của dầu gội, điều này thật sự là so với mùi nước hoa trên người Vivian dễ chịu hơn nhiều. Quách Bách Vĩ an tâm nhắm mắt lại, tay của anh tìm được vạt áo ngủ của Mễ Tiệp, giống như rắn trượt vào, nhẹ nhàng vuốt ve vυ" bóng loáng như thạch hoa quả của Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp nhắm thật chặt mắt, lắng nghe động tĩnh sau lưng. Khi Quách Bách Vĩ cúi đầu nhìn cô, tóc sau gáy cô đều bị dựng lên. Sao cô có thể ngủ được? Mắt thấy Quách Bách Vĩ lái xe rời đi, thế giới của cô thoáng chốc trở thành một vùng phế tích, ngay cả mình ở trên ghế sofa nằm bao lâu cô cũng không biết, cuối cùng khóc đến lỗ mũi thật sự bị nghẹt thở mới đứng dậy, vừa khóc vừa tự mình tắm, sau đó nằm ở trên giường lại bắt đầu yên lặng rơi lệ, nghĩ tới thời gian vui vẻ của cô và Quách Bách Vĩ trước kia, càng nghĩ càng đau lòng. Cho dù sau khi biết tất cả phản ứng của Quách Bách Vĩ trong dự đoán và suy nghĩ của Mễ Tiệp, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận Quách Bách Vĩ thật sự rời xa mình, thực sự phẩy tay áo bỏ đi. Nhớ tới khi Quách Bách Vĩ nằm ở trong bệnh viện nói với cô: Mễ Tiệp, anh thích em, cùng anh được rồi, lúc bị thương nằm xuống ấy thật sợ sẽ không còn được gặp lại em. Mễ Tiệp trong lòng liền đau đớn đến muốn chết, vạn tiễn xuyên tim. Vì cô dốt nát mà mắc sai lầm, chẳng lẽ số mạng thật sự vô tình dùng gậy đánh uyên ương? Anh Khoan đi rồi, Quách Bách Vĩ cũng muốn bỏ cô mà đi. Mễ Tiệp cô thật sự không thể có được hạnh phúc sao?
Trước kia từng gặp gỡ đủ loại người Mễ Tiệp không thể vãn hồi, cô cũng biết Quách Bách Vĩ cá tính tự cao tự đại, có người đàn ông nào không hy vọng người yêu của mình đơn giản lại thanh thuần, ai lại hi vọng người yêu là một người phụ nữ từng có tiền án bất lương lại sa đọa? Mễ Tiệp nghĩ tới từ “sa đọa” này, lòng của cô rơi vào trong vực sâu không đáy, dùng chăn che mặt, không cách nào ức chế bật ra tiếng khóc rống, cuối cùng cắn góc chăn, liên tục gọi tên Quách Bách Vĩ.
Cho đến khi nghe tiếng Quách Bách Vĩ dùng chìa khóa cửa mở, lòng của Mễ Tiệp thật sự giống như đánh trống “Thình thịch” đập loạn, vội vàng xoa mắt một chút giả bộ ngủ, bởi vì cô thật sự không dám đối mặt với Quách Bách Vĩ, không biết anh quay lại nơi này gặp mình để nói gì, ngộ nhỡ anh muốn nói Mễ Tiệp, chúng ta chia tay đi, chúng ta chơi xong, như vậy cô nên làm cái gì? Trời ạ, cô rốt cuộc nên làm cái gì a.